Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Yến hội
“Ta quả thực rất đồng ý với quan điểm này,” Lưu Trường Ương buông miếngdưa hấu đã đưa tới miệng, đôi mắt thon dài sâu thẳm nhìn như đa tình lại chẳngchứa chút tình cảm nào, “Bên ngoài toàn chướng khí mù mịt khiến ta chán ghét.Sau khi tới lão quân câu ta mới biết vui vẻ quên lối về là thế nào.”
Lưu Trường Ương vỗ nhẹ cánh tay hắn và không nói gì, trên mặt rõ ràng viếtmấy chữ “Trẻ con không thể dạy” sau đó hắn quay đầu nhìn ba vị bà bà, “Ba vịxin đừng trách, thuộc hạ này của ta trời sinh đã nóng tính, trước giờ cũng khônghiểu những cong vòng trong câu nói.”
Chương 52: Yến hội
Bộ dạng bà ta mang theo ngây thơ của thiếu nữ.
Hồng bà bà vẫn nhìn đáy cái chén và cảm thấy nó như một áng mây ám màuxám. Chỉ cần lắc lắc một lát sẽ thấy nó lộ ra hoa sen ở đáy nhưng nếu khôngđộng đậy thì mây kia sẽ lướt qua che lấp toàn bộ.
“Nămthángtrôiquakhótránhkhỏinhữnglúcmỏimệt.Tanghĩbavịbàbànhấtđịnh đã trải qua nhiều tang thương nên mới hiểu rõ sự đời.” Lưu Trường Ươngmangvẻmặtxúcđộng,khôngchờTháibàbànóichuyệnhắnđãlộvẻđồngtình.
này qua năm khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái bà bà nhỏ giọng, ánh mắt nhìn hai người chị gái và kết thành một cái lướidày. Bà ta nói từng câu, lời đầu chẳng ăn nhập với lời sau, thậm chí nói cả tớinhânquả.Từngmảnhkýứclộnxộnthoátrakhỏihai bờmôikhôquắtcủabàtarồihiện ra trước mặt mấyngười LưuTrường Ương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đã nhiều ngày nay phải chuẩn bị cho tiệc mừng thọ này nên nhất định là đại tỷmệtmỏi rồi.”Hiện tạiThái bàbà chỉđể ýtới LưuTrườngƯơng nêngấp gáp
Thái bà bà nhẹ nhàng nức nở một tiếng, tay ôm mặt, mu bàn tay gồ gân xanhgiốngnhư núi nontrùng điệp. (Truyện nàycủa trang RHP)
Lưu Trường Ương nhíu mày và giơ tay đánh gãy lời Thái bà bà, “Chờ một chút,không phải hắn c·h·ế·t rồi à? Sao lại còn đi đánh bạc? Mà con gái hai người từ đâura thế?”
Thái bà bà sửng sốt một lát mới rũ mắt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào,“Nhiều năm nay người bên cạnh chị em chúng ta chỉ có kính sợ, mỗi mình côngtử là hiểu chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là phụ nữ, cũng có những lúc mệt mỏi khóqua được…..”
MấyngườiLưuTrườngƯơngngồiquanhbàndài,đốidiệnlàbacáiđầunhănnheobèo nhèo thòra khỏi đống tráicây.
cònmuốnbáncảcongáichothanhlâuđểgánnợ……Talấycáichếtđểngăncản hắn mới dừng tay……”
“Mấy ngày nay đại tỷ trông có vẻ mệt mỏi, ngủ cũng nhiều, ăn thì ít,” Ngọc bàbà cẩn thận nhìn khuôn mặt của chị mình, “Tỷ có khỏe không?”
“Sau chuyện đó hàng xóm láng giềng càng không coi hắn ra gì. Bọn họ chỉ chỉtrỏ trỏ nên sau đó hắn không ra ngoài nữa, suốt ngày uống rượu giải sầu. Nhưngrượu vào thì hắn bắt đầu đánh người, ngay cả đại tỷ cũng bị hắn đánh……” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hắn đến nhà chúng ta ở rể, ngay từ lúc đầu đã không vui vẻ, lòng dạ cũng dầnhẹp hòi, không để chứa nổi người nào…..”
Sắc mặt Ngọc bà bà cứng lại, “Đang êm đẹp sao ngươi lại nhắc tới kẻ kia? Cònkhông chê đen đủi hả?”
“Vậy thì không cần, nếu công tử thật sự thích chỗ này thì ở lại đi.” Rõ ràng chưauống rượu nhưng Thái bà bà đã như say, cả người dựa trên bàn, giọng như thannhư thở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồng bà bà dùng ngón tay v**t v* miệng chén và nghe em gái hỏi mình thì chỉà một tiếng rồi thất thần đáp, “Nói tới một kẻ đã c·h·ế·t làm gì?”
“Khoảng thời gian đó việc làm ăn bị ảnh hưởng, cửa hàng không kiếm được baonhiêu tiền. Hắn lại ra ngoài đánh bạc, bị người ta lừa nên bán hết gia sản. Hắn
Thái bà bà cũng không tức giận mà chỉ thở dài một hơi, “Không dối gạt công tử,hômnaysởdĩtabuồnnhưthếlàvìtanghĩtớichuyệncũ,”dứtlờibàtachậmrãilắcđầu,“Chúngtasốngđếntuổinàynênđãhiểurõmộtđiềuđólàngườibên cạnh dù nhiều như cá diếc qua sông nhưng trước giờ đều khó mà giữ lại, vídụ như người anh rể kia của ta……”
“Đã là phụ nữ thì mặc kệ tuổi tác bao nhiêu đều cần che chở.” Nói xong hắnthấyTháibàbànướcmắtlưngtròngnênlậptứclộthươngxótnhưngtayvẫnđèUất Trì Thanh lại, “Tại hạ bất tài không thể giúp ba vị bà bà chia sẻ buồn vui,nhưng nếu các vị đồng ý kể ra thì ta cũng vui lòng lắng nghe.”
“Bang” một tiếng, Uất Trì Thanh đặt mạnh thanh kiếm lên bàn, lông mày dàynhíuchặt,giọngrềnvang,“Cácvịbàbàchớcóvì……vìgiàmàkhông……”
Tráicâychấtđầybànđài,cảcănnhàtrúcgiốngnhưđượcđặttrênmộtcáibệbếp thật lớn, không khí ngọt ngấy mờ mịt khiến người ta khó thở.
“Sau đó ta mang theo con gái chạy ra ngoài, hắn đuổi theo phía sau và ngã vàomương c·h·ế·t.Adi đà Phật, coi như ác giả ác báo.”
“Cũng may trời cao rủ lòng thương khiến hắn c·h·ế·t sớm, lúc đó ba chị em ta mớicoi như được giải thoát……”
Hồng cam vàng và xanh, những màu sắc tươi sáng ấy khiến ba bà già kia trôngcàng già hơn. Bọn họ như những bức tranh đã phai màu, những rực rỡ đã chẳngcòn, chỉ còn trang giấy khô vàng cuộn góc.
BàntayUấtTrìThanhđặtdướibànhơirunlênnhưngbịLưuTrườngƯơngđèlại.Sau đó hắnnói ra một câukhiến UấtTrìThanhrun kinh hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái bà bà kéo cánh tay chị gái mình mà lắc lắc, bàn tay còn lại vỗ nhẹ khóemiệngcủamình,“Tasairồi,vềsautasẽkhôngđềcậptớinữađượcchưa?Nhịtỷ chớ giận ta.”
Thái bà bà cầm một quả nho bỏ vào miệng và cắn. Chất lỏng thơm ngọt lan rađầu lưỡi đã dần mất vị của bà ta. Bà ta nhẹ chép miệng và chống cằm nhìnngười đàn ông trẻ tuổi đang cười nhạt và nhai kỹ nuốt chậm ở đối diện.
chuyển đề tài. Ánh mắt bà ta giống như dây leo bò lên tường, “Công tử…….”
Hôm nay là ngày mừng thọ của cả ba, không biết là kỷ niệm lễ mừng thọ nămbao nhiêu. Nhưng chỉ cần thân thể chưa c·h·ế·t thì bọn họ cứ thế sống tiếp năm
khiễng, không đáng nhắc tới,” nói tới đây bà ta huých nhẹ khuỷu tay vào Hồngbà bà vẫn yên lặng nãy giờ, “Đại tỷ nói xem có phải không?”
“Người ta luôn nói năm tháng như dòng nước, trong lúc không để ý nó đã theokẽ ngón tay trôi đi. Nhưng ở nơi này của chúng ta thì nó biến thành dao nhỏ cắtlên người khiến ai cũng thương tích đầy mình……”
“Côngtửcảmthấylãoquâncâunàythếnào?”Tháibàbàmangkhuônmặtđầynếp nhăn và đôi mắt sụp mí thành hình tam giác để nhìn hắn và hỏi, “Người tớinơi này đều nói đây là thiên đường, có thể giúp người ta hưởng cuộc sống yênbình.”
“Muội muội đừng tin hắn,” Ngọc bà bà hé mắt nhìn em gái, “Lưu công tử cónhân phẩm và tướng mạo thế này thì không biết có bao nhiêu cô nương theođuổi, sao có thể vừa lòng nơi hoang vắng này của chúng ta?”
Lưu Trường Ương híp mắt thành hai đường cong và nói, “Ta chỉ nói lời từ đáylòng,bàbàkhôngtinchẳnglẽcònmuốntamóctimganrađểchứngminhsao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.