Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Dụ địch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Dụ địch


Mầm Cô chợt thấy lòng mình căng lên nhưng không thể hiện ra ngoài mà chỉcười nói, “Còn cái kẻ đang chém ngàn đao ở nhà của ta nữa. Mỗi ngày hắn

Rốt cuộc có kẻ nhát gan không kìm nén được và vọt tới cạnh cửa liều mạng túmlấy cánh cửa trúc muốn mở ra. Mắt kẻ đó nhìn những cái bóng kia và lắp bắpxin tha, “Quân gia chớ trách, quân gia tha mạng, ngày ấy là ta sai, ta khôngnên……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mầm Cô ngươi không phải bị gãy xương sườn mà bị đánh gãy hai cái răng.Chuyện này mà ba vị bà bà cũng quên.”

Trongnhàcũngrơivàotĩnhmịch,chỉcónếnđỏngẫunhiêntáchmộttiếngkhiến người ta giật mình không thể ngồi yên.

Dứt lời bà ta thấy Hồng bà bà gật đầu nói, “Đêm đen gió lớn, các ngươi đi cẩnthận.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chưa bao giờ có cái gì gọi là bất tử bất diệt, chỉ có đời này truyền cho đời kiavà cứ kéo dài mãi không ngừng.” Có giọng nói vang lên từ căn hầm và rơi vàotainhư tiếng vọngmơ hồ từmấy trăm nămnay.

“Đừng nói bậy,” Mầm Cô lạnh giọng cắt lời, “C·h·ế·t là hết, sao có thể sống lại?Chuyệnnàyngườikháckhônghiểuthìthôi,saotớingươicũngkhôngrõvậy?”

Đương nhiên hắn không bị Ngọc bà bà và Thái bà bà g·i·ế·t hại. Một cái kéo thêuđâu thể hạ gục vị trường sử từng lăn lê trên chiến trường của phủ Đô Hộ? (Hãyđọc truyện này tại trang runghophach.com) Ngày ấy hắn bị thương và nghe thấycó người vừa hát vừa đi về phía căn nhà trúc nên mới chạy ra kêu cứu. Hắn thởhồng hộc chạy tới và chỉ vào hai kẻ hung đồ phía sau nhưng còn chưa kịp nóixong bụng đã lạnh toát. Ngay sau đó máu đỏ phun ra và tưới lên đất đỏ dưới

Không biết từ khi nào hai cánh cửa của căn nhà trúc đã bị đóng lại. Ánh trăng lelói bên ngoài còn trong phòng chỉ có tối tăm. Ngay lúc này dưới chân họ bỗngvang lên tiếng sột soạt nho nhỏ. Nó truyền thẳng lên từ căn hầm. Mầm Cô thầmphát hoảng nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản. Ai ngờ phía sau lại có kẻ run giọngnói, “Nghe thấy không? Chẳng lẽ là…… là người c·h·ế·t trong lu……”

Chương 59: Dụ địch

Ba người sau tấm màn nhẹ gật đầu thế là những kẻ kia cứ thế tản ra, tự mình tìmchỗ ngồi. Bọn họ hành động tự nhiên, rõ ràng đã rất quen thuộc với căn phòngnày. (đọc tại Qidian-VP.com)

cư lạc nghiệp khó có được, nếu các bà bà đã cho bọn họ nhiều như thế thì cũngnên lấy thứ gì đó ra trả công.”

saulàlậptứcphụhọa.BọnhọđềunóiAVinhđúng là kẻ không biết tốt xấu, rõràng đã được lợi còn không biết đủ và gây ra nhiều chuyện như thế.

Vừa dứt lời đã có một tiếng “Răng rắc” vang lên như lu nước bị nứt. Ngay sauđó có tiếng nức nở truyền tới từ dưới hầm như quỷ khóc.

“LàMinhAn,”phíasaucóngườibậtkhóc,“Hắncóthânhìnhcaolớnnênmộtcái lu không chứa nổi. Chúng ta chỉ có thể chặt đứt tay chân hắn và bỏ vào haicái lu. Ngươi nói xem có phải MinhAn tới tìm chúng ta báo thù không?”

“Còn dung mạo,” Lưu Trường Ương bước ra từ phía sau “Vương Tư” và nhẹnhàng đẩy cánh cửa trúc. Áo lông chồn màu trắng của hắn nhuộm ánh trăng vàsáng lấp lánh, “Bề ngoài rất dễ giả dạng. Khi trẻ tuổi ai cũng có nét riêng nhưngmột khi về già thì trăm sông đổ về một biển. Thế nên ba vị bà bà cứ thế sống ởchốn ‘đào nguyên’này mấy trăm năm.”

Dứt lời bọn họ vẫn không nghe thấy mấy vị bà bà đáp lại vì thế Mầm Cô đứngdậy và đi tới gần cái bàn. Bà ta cầm cây kéo cắt tâm nến khiến căn phòng lậptức sáng bừng lên. Lúc này bà ta mới quay lại nhìn cái giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Người ở đây thật ra đều ngóng trông mấy vị bà bà trở về,” Mầm Cô ngồi trênmột cái ghế con, vạt áo thô kéo dài trên mặt đất như cái bóng, “Sao bọn họ dámoán giận? Chỉ c·h·ế·t vài người thôi, ở trong thời đại này thì thế đâu có là gì.An

Những tiếng động đó đến gần mặt đất, chỉ khoảng nửa khắc đã tới cửa hầm sauđó đứng yên bất động, chỉ có 5-6 cái bóng đen tuyền hiện ra.

Trong ánh nến mờ nhạt, mười mấy gương mặt hiện ra mông lung, chỉ có ánhmắt là âm trầm giống nhau. Dù có ánh nến nhưng nó lại không thể nào tiến vàonơisâu thẳm của nhữngánh mắt ấy.

khôngđánhthìmắng,tathựcsựkhôngnhẫnnhịnnổinữamớitrốntớiđây.Thếnhưng hắn vẫn đuổi theo và đánh gãy một cây xương sườn của ta ngay trướcmặt các vị bà bà. Nếu không phải ba vị bà bà ra mặt thì chỉ sợ ta cũng đã sớmxanh cỏ rồi.”

“Nhưng các ngươi lại giấu bí mật này đi, bởi vì có nó các ngươi sẽ thành cônguy h**p nhân tính yếu ớt và áp đảo phía trên mọi người.”

Đoàn người theo cầu thang xuống dưới. Nhưng lúc này bước chân bọn họ hoảngloạn hơn nhiều, có người còn nhỏ giọng nói, “Quả nhiên đã rõ ràng. Ngày đó

“Lu đã sớm bị dời đi rồi……” Mầm Cô cắn chặt răng và túm lấy tay vịn cầuthang,“Việcnàyắtcókỳquặc,cácngươikhôngđượcđểbảnthânbịrốilên.”

Giọng bà ta ngừng lại và nhìn ba khuôn mặt phía sau màn. Bọn họ đang nhìn vềphíanày,conngươivàngđụckhảmtrênnhữngkhuônmặttrànđầynếpnhăn.

Các ngươi an ủi lẫn nhau rồi dần dần truyền cho hết người này tới người kia,một thế hệ c·h·ế·t đi sẽ có kẻ thay thế.”

Ở lão quân câu có ba vị bà bà trong truyền thuyết nhưng trên thực tế không chỉcó ba người. Trước giờ bọn họ vẫn luôn là một đám người, đều là những ngườiphụ nữ bị tổn thương, bị vứt bỏ, bị phản bội và trở nên điên cuồng, lúc nào cũngmuốn trả thù và đòi hỏi.

Mầm Cô không nói nữa mà bước càng nhanh hơn, hận không thể nhanh chóngrờikhỏinơinày.Nhưnglúcxuốngtầngmộtbướcchânbàtabỗngcứnglại.Bàta hít một hơi, lưng đổ mồ hôi lạnh.

em chúng ta yên tâm rồi. Chúng ta không quấy rầy các vị bà bà nghỉ ngơi nữamà xin phép đi trước.”

“Chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì.” Hồng bà bà đáp một câu sau đó không nóithêm gì nữa.

Mắt kia quả thực vàng như mắt mèo.

“Là một đám người hay chỉ có ba người là việc mà ngay cả chính các ngươi

Mầm Cô thấy thế thì hơi co rúm lại, đầu ngón tay nắm chặt mép áo và khẽ cườisauđónóitiếp,“GiốngnhưAVinhvậy.Mộtthằngnhãinghèorớtmồng tơi nhưhắn dựa vào cái gì để nuôi sống vợ con đây? Nếu không phải các bà bà cho nhà,cho ruộng thì hắn và A Y đã sớm c·h·ế·t đói rồi. Hắn sống lâu như thế cũng coinhư có lời rồi phải không?”

chân.

Ba bà già nghe thế thì trầm mặc không nói gì. Chỉ có mấy người phụ nữ phía

Cứ thế trầm mặc thêm một lát Mầm Cô mới chậm rãi đứng lên và nhìn lướt quahơn10ngườiởđórồikhomlưngnói, “Thấycácvịbàbàkhôngvấnđề gìlàchị

RốtcuộcbóngdángVươngTưcũnglộratrongbóngđêm,vếtthươngtrêncổvà trên đầu cực kỳ đáng sợ nhưng vết thương trí mạng là ở bụng. Đó và vết

Đúng lúc ấy gió nhỏ hơn khiến màn rơi xuống. Gương mặt ba vị bà bà cũng rõràng hơn, đôi mắt, làn da, tóc…… Bọn họ vẫn giống hệt trước kia, chỉ là trêntay mỗi người đều có thêm một cây quạt đặt trên đầu gối. Bà ta không nhìn rõtrên đó vẽ cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

cũng khó mà phân biệt rõ ràng. Những người phụ nữ trốn chạy được tới đây đềucó những câu chuyện xưa, dù đa phần giống nhau nhưng vẫn có chỗ khác biệt.

chém của lưỡi hái, to chừng ba thước và sâu nhìn thấy cả xương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Dụ địch