Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Rắn độc
“Năm ấy đứa nhỏ này cũng đang nằm trong tã lót nhưTúTú.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời nàng đi xuống lầu. Lúc đi qua bên cạnh Mầm Cô lại nghe bà ta khẽ cườivà nói, “Ngươi biết cảm giác ngày ngày bị chồng đánh là thế nào không? Giốngnhư sơn động kia, nhìn mãi không thấy lối ra, chỉ có bóng tối đen đặc.”
Lửa lớn của lão quân câu cháy ba ngày ba đêm. Lần này không còn mưa trútxuống nên lửa kia vô tình l**m qua mỗi tấc bùn đất của căn nhà trúc và đốt sạchtoàn bộ.
“Nàngấylàai?”TốngMêĐiệtlêntiếnghỏikhithấyLưuTrườngƯơngxuốngngựa đi tới và cầm tay đứa nhỏ đi vào thành.
“Nhưngdùcókhổcũng khôngthểthànhquỷ.” LưuTrườngƯơngnhìn Mầm
“Ngàyấytakhôngmặccáiáonày,”bàtanhìnbóngnàngvàkhôngcamlònghỏi,“Takhông mặcáo này,ta đâudám?”
chẳng ra ngoài mấy lần.”
của mình.”
Nhưng vào thời khắc nào đó bọn họ sẽ trườn ra khỏi hang như loài rắn độc. Bấtkể kẻ nào bị cắn thì ắt sẽ không sống nổi.
“Tayáocủangươithiếumộtmảnh.”Nàngrũmắtvàkhôngnóithêmnữa,chỉxoay người đi ra ngoài.
Tống Mê Điệt dừng bước, đến hơi thở cũng như cứng lại.
Cô.Tuyphảnbácnhưngtrongánhmắthắnvẫntràorathêlương,“Đâylàmệnh,dù là người dân áo vải hay hậu duệ quý tộc cũng chẳng thể lựa chọn số mệnh
Bà ta lại cười một tiếng, “Hắn bị đập vỡ đầu và cưỡi lạc đà trốn thoát. Nhưngnhất định hắn chẳng sống lâu được, bởi chẳng có gã đàn ông nào sống mà rờikhỏilão quân câu này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hiện tại ai là người ra tay đã chẳng còn quan trọng nữa. Có kẻ nào trongnhững kẻ này thoát khỏi liên quan đâu? Có ai trong này dám xưng vô tội nếuđược hỏi đâu?
Chương 60: Rắn độc
“Người của ngươi dựng căn nhà trúc này trong một đêm là để cố ý dụ chúng tatới đây,” Mầm Cô khẽ cắn răng, ánh mắt chuyển lên lầu thì thấy ba vị “bà bà”đã đi ra và đang yên lặng nhìn bọn họ.
Bọn họ đã mai phục sẵn ở đó và nhân lúc hắn hoảng loạn chưa kịp chuẩn bị đãhợp lực g·i·ế·t hắn.
Khi nói chuyện ba vị “bà bà” và “Vương Tư” đều đã thay đổi bộ dáng. Ngườikhác thì không nói nhưng Hồng bà bà lại là một vị cô nương còn mang theo vàiphần ngây ngô. Đây không phải Tống Mê Điệt thì là ai? Một tay nàng cầm giácắm nến, một tay khác cầm quạt tròn so so và cười nói, “Giống không?Vẻ bề
cười tuyệt vọng, “Chẳng lẽ trời sinh chúng ta đã đê tiện và không xứng với bấtkỳ thứ gì tốt đẹp trên thế gian này ư?”
Ví dụ như tên lính của phủ Đô Hộ kia. Hắn không biết việc mình g·i·ế·t người vàchônthâyđêmđóđãbịmộtđôimắtkháctheodõi.(TruyệnnàycủatrangRHP)Mà việc hắn nhìn thấy một người giống hệt vào ngày thứ hai và sợ hãi phảiquay về chỗ cũ xác nhận cũng nằm trong dự đoán của kẻ đó.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa căn nhà trúc bị đóng lại. Mầm Cô nhìn ánhtrăng đột nhiên biến mất, trong phòng chỉ còn lại ánh nến thì cười nhạo sau đónhỏ giọng nói với bóng người đã biến mất ngoài cửa, “Đa tạ.”
nên đã sớm biết rõ mọi cử chỉ, lời nói của nhau. Chỉ có người ngoài là khó biếtđược người trong căn nhà trúc đã đổi bởi vì mấy mụ già kia một năm cũng
Nói tới đây Mầm Cô và những kẻ phía sau bà ta đã cực kỳ bi thương và ngãngồi trên sàn. Lưu Trường Ương chẳng cần nhiều lời nữa mà phất vạt áo đi rangoài.Thuộchạcủahắncũngđitheo,chỉcóTốngMêĐiệtđứngđóvànhìngiácắm nến trong tay chiếu ra những bóng người đan xen.
Hoặc như A Vinh. Vào cái ngày định trốn đi hắn đã đứng đợi A Y dưới bậcthang và gặp phải một người nào đó. Có lẽ đó là người hàng xóm ngày thườngvô cùng hiền hòa nên hắn không hề cảnh giác. Kẻ kia nói với hắn mình tớitruyền lời của Hồng bà bà yêu cầu hắn tới sơn động gặp mặt, bà ta đang đợi ởđó.
“Là con gái của Chử đại thống lĩnh, Chử Vân,” Kỳ Tam Lang giục ngựa đi lênnói,“NămđóCảnhVươngbịThánhThượngđiềuđiTâyChiếu,bêncạnhlàhaivị đại thần một văn một võ. Thẩm Úy thì không cần phải nói, hiện tại cả Thẩmthị đều đã mất tích không thấy bóng dáng. Còn ChửVân và vợ thì vì bảo vệ
“Các ngươi…… làm sao mà phát hiện ra?” Mầm Cô thầm giật mình và vươnmộtcáitaykhácmuốntúmlấytayTốngMêĐiệtnhưnglạibịnànglậttaynắmlấy.Ngón tay nàngv**t v* cổ tayáo bà ta.
Lưu Trường Ương mang thần sắc hờ hững, “Ta đoán ba bà già kia hẳn phải cóđồng lõa. Chẳng qua ta không biết số lượng đồng lõa là bao nhiêu, không biếtthân phận những kẻ đó nên đành phải dùng cách này.” Khóe miệng hắn nhếchlên thành một nụ cười lạnh, “Chỉ có biện pháp này mới gom hết các ngươi lại vàtóm gọn mẻ lưới. Bởi vì chỉ có các ngươi biết truyền thuyết c·h·ế·t đi sống lại cănbản chỉ là lời nói vô căn cứ. Cũng chỉ có các ngươi mới mạo hiểm tới đây thửmột lần.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày trở về thành Vũ Dương Tống Mê Điệt lại thấy vị cô nương nho nhỏ từngtiễnLưuTrườngƯơnglúchắnxuấtphát.Nángấyđứngđókínhcẩnvàhànhlễvới Cảnh Vương đi đầu. Bóng dáng nhỏ gầy kia gần như bị cái bóng của tườngthành bao phủ.
Khóemắtnànglóeánhsángcủasựthấuhiểu.HiệntạiTốngMêĐiệthoàntoànkhông giống một cô ngốc.
ngoàilàdễngụytrangnhất,phầnkhólàthầntháiấy.Cácngươiởcạnhlâungày
Cuối cùng nàng nhẹ nhàng đi về phía Mầm Cô và khom người kéo tay bà ta sauđó đưa giá cắm nến cho bà ta rồi nói nhỏ, “Tuy không thể lựa chọn sinh ra nhưthế nào, nhưng ít nhất có thể lựa chọn c·h·ế·t như thế nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Mê Điệt quay đầu lại, giọng đè thật thấp, “Lúc con người bất an sẽ làmnhững động tác dị thường. Ngày ấy ngươi thấy chúng ta thì động tác đầu tiênchính là túm lấy góc tay áo của mình.”
Qua một lát Tống Mê Điệt mới thốt ra một câu và bỗng nhiên nghĩ đến con hổuyphonglẫmlẫmtrênmũcủaTúTúthếlàlòngrunglên,tràorachua xótkhônkể.
CảnhVươngmàquađời,chỉđểlạimỗiđứaconnày.ChẳngtráchLưuTrườngƯơng lại quý trọng đứa nhỏ như thế.”
Mầm Cô nhìn những người phụ nữ trầm mặc phía sau, “Những người này cũnggiống ta, trước khi gặp được các vị bà bà, không, phải nói là trước khi gặp được‘chúng ta’, họ đều sống cuộc đời khổ còn hơn c·h·ế·t.” Bà ta cao giọng và nở nụ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đêmđótabịđánhkhôngthểchịunổimớichạytớicănnhàtrúcnày.Nhưngtên khốn kia vẫn đuổi tới đánh ta gãy cả răng. Khi hắn uống rượu vào là sẽkhông biết ai với ai, tính tình hung hãn hơn cả quỷ. Ta tưởng mình sẽ c·h·ế·t trongtay kẻ đó nhưng có người đã cứu ta. Đó là lần đầu tiên trong đời có người ra mặtgiải vây cho ta.”
Là ai nhỉ? Lưu Trường Ương nhìn về phía những người phụ nữ kia. Lúc nhìnvàogươngmặtMầmCôlònghắn nảylên:Làbàtaư?TúTúthấybàtalàkhócváng lên, chẳng lẽ là vì huyết thống nối liền nên con bé cảm nhận được ư?
Hắn nhìn những gương mặt trong bóng đêm: Đa phần đều già nua, có một ítngười ở tuổi trung niên. Bọn họ hoặc sống cô độc một mình, hoặc là quả phụ,khôngcon.Bọnhọbìnhthườnggiốngngànvạnngườiphụnữtrênđờinày.Vìthếchẳngcó ailiênhệ hungthủgiết ngườitànnhẫn vớinhữngkẻ này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.