Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Thuyền (chuyện xưa thứ hai)
***
Ba con thuyền đánh cá nổi trên mặt mặt hồ dưới ánh trăng và theo sóng gợn bậpbềnh.
“Nhấtđịnhbà ấyđãthấy tưthế ngủcủacon bé.”LưuTrường Ươngnhẹ nhànglắcđầu,ánhmắtnhìnvàokhuônmặtkhônggiốngChửVânlắmnhưngchỉcầnliếc một cái đã biết là người nhà họ Chử. Một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy đira khỏi phòng và nhẹ nhàng khép cửa.
HắnđãthôngsuốtđạolýnàyvàocáingàyrờikhỏiTrườngLăng.Cóthếhắnmới có thể chịu đựng nhiều năm như thế.
UấtTrìThanhngẩnra,“Tintức?Tintứcgì?Điệnhạmuốnthuộchạpháingườiđi tìm hiểu không?”
Lưu Trường Ương cúi đầu đùa nghịch ngọc ban chỉ trên ngón cái. Sau khi xoayvài vòng hắn mới nói, “Nói thế thì hoa tai kia là do nàng ta không cẩn thận đánhrơihả? Sao lạikhéo tới mứcbị người củaTiếu Sấm nhặt đượcvậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ương ra thì vội tiến lên, ánh mắt đảo qua cửa phòng đóng chặt và nhẹ giọng hỏi,“Điện hạ, tiểu thư ngủ rồi à?”
UấtTrìThanhsuynghĩmộtlátrồiđộtnhiênvỗtayvànghiếnrăngnói,“Ôngtamuốn thần không biết quỷ không hay tìm được người rồi giấu đi và dựa vào đóchứng thực tội danh của ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Trường Ương thấy ngực nghẹn lại và nhìn chằm chằm cái mặt nhăn nhưmướp đắng của thuộc hạ sau đó lắc đầu, “A Thanh, ngươi quay về nhớ nghiềnngẫm ý của câu ‘sống là hướng về cái c·h·ế·t’ đi. Ngày mai viết mấy trang nộp chota.”
Lưu Trường Ương cười khổ và bỗng nhiên nhớ tới bà v·ú của Chử Ngọc từngnói:Tiểuthưtrờisinhvốnmangtínhtìnhhoạtbát,tiếclàthânthếnhấpnhônênmới nén bản tính lại.
Lưu Trường Ương nhếch môi cười lạnh, “A Thanh à, ngươi có từng tự hỏi vìsaoTiếu Sấm phải lục soát thànhkhông?”
Chương 61: Thuyền (chuyện xưa thứ hai)
Uất Trì Thanh tiến gần Lưu Trường Ương và đè thấp giọng, “Người của chúngta nói trong lúc ngài ở lão quân câu, Tiếu…… Tiếu tướng quân …… hoàn toànkhông nhàn rỗi. Ông ta lục soát khắp thành, lại toàn hành động lúc ban đêm nêncó phát hiện ra hoa tai kia cũng…… cũng bình thường.”
Lưu Trường Ương lập tức trầm mặt, “Tiếu Sấm đúng là kẻ nhìn thì tùy tiệnnhưng thực ra lòng dạ thâm sâu. Ông ta muốn nhân lúc người của Đình Úykhông có ở đây để tranh công nên dù có phát hiện ra hoa tai ông ta cũng giấukhông nói cho ba kẻ kia biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
sớm đã muốn mang tiểu thế tử rời đi nhưng lo lắng không có chỗ cậy nhờ. Hiệntại hai người họ được ngài thu nhận nên đương nhiên cực kỳ cảm kích, sao cóthể…… có thể sinh lòng khác?”
UấtTrìThanhđãởbênngoàichờhơnnửacanhgiờ.HắnthấyLưuTrường
UấtTrìThanh vộigật gậtđầu, “Bọnhọăn ngon,ngủ tốt,điệnhạ yêntâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua mặt hồ khiến khoang thuyền rung lên vàmang theo vô số gợn sóng. Thuyền đánh cá nảy lên, lúc cao lúc thấp, khoangthuyền bị gió thổi vang tiếng “Bang bang” trầm đục giống như có người đangđánh vào đó.
Vào lúc nửa đêm vầng trăng treo cao, mây đen theo gió trôi qua biến thành mấysợi râu vô cớ tự xuất hiện.
UấtTrìThanhnghehắnnóithếthìđỏmặtlắpbắp,“Điện……Điệnhạ,việcnàykhông…… không gấp được, thuộc hạcòn có…… còn có mộtchuyện quantrọng cầm bẩm báo.”
UấtTrìThanhđộtnhiênnắmchặttay,giữamàylàhainếpnhănthậtsâu,“Lúcấy thuộc hạ cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Dù là kẻ nào, mặc kệ hắn bất tử haykhông sợ nước lửa thì thuộc hạ cũng dùng cái mạng mình để bảo vệ điện hạ.”
“AThanh,”LưuTrườngƯơnggọimộttiếngvàlúcUấtTrìThanh quay đầu hắndùng giọng cực thấp hỏi, “Gần đây phủ Đô Hộ có tin tức gì không?”
“Tới giờ rồi.”
Một khuôn mặt thò ra khỏi khoang thuyền, khóe mắt đỏ bừng, lúc nhìn về phíaánh trăng lại mang theo sát khí.
NhưngUấtTrìThanhhiểnnhiênvẫnkhônghiểuvàvẫnnhìnaonướcmàsữngsờ.Bộdạngngốc nghếchcủahắn khiếnLưuTrường Ươngnhớtới mộtngười.
LưuTrườngƯơngcười,“Khôngphảitahỏingươichuyệnănngủhàngngàymàta nói tâm tình họ có gì thay đổi không?”
Chử Ngọc đã ngủ nhưng một chân lại không an phận đá chăn ra và vắt bênngoài.
“Ta tin ngươi.” Lưu Trường Ương cười và lại chắp tay sau lưng đứng sóng vaivới Uất Trì Thanh trước hành lang. Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt lo lắngcủathuộchạ,mãitớikhitrăngtreotrênngọncây,chimchócyênắngmớiquayra nhìn ảnh ngược trong ao và nói nhỏ ra một câu, “Sống là hướng về cái c·h·ế·t,chẳng có gì phải sợ.”
“Nhưng ông ta đâu thể ngờ mẹ con vương phi đã sớm bị người của ta giấu đi.Mãi tới lúc tìm được hoa tai kia ông ta lại nghe được tin chúng ta tìm được mộtbên hoa tai giống hệt ở lão quân câu.” Lưu Trường Ương rũ mắt nhìn mặt aobên ngoài lan can. Ánh mắt hắn lạnh hơn cả ánh trăng trên bầu trời, “Thế nên takhôngthể không trừ khửkẻ này.”
Phía sau hắn là mấy cái bao tải vặn vẹo, tiếng rên ê a vang lên và bay ra ngoàikhoangthuyềnnhưcánhbướmlayđộngmặtnước,vừabấtlựcvừathêlương.
NóixonghắnxoayngườirờiđiđểlạimộtmìnhUấtTrìThanhđứngcạnhaosửng sốt một lúc mới hoàn hồn. Hắn vội vàng đuổi theo chủ nhân nhà mình,“Điện hạ, ngài bảo thuộc hạ làm cái gì cũng được ngoài viết chữ……”
“Điện hạ, sắp tới sinh nhật ngài rồi, thuộc hạ bận trong bận ngoài, mỏi mệt đốiphó khắp nơi, làm gì còn sức mà viết văn với chương.”
UấtTrìThanhbừngtỉnhvààmộttiếng,“Nhàmẹđẻcủavươngphibị…..bịTân Lê vương g·i·ế·t chẳng còn ai vì thế nàng ta hận Hô Bóc tận xương. Nàng
UấtTrìThanhgậtđầuthậtmạnh,“Cũngmayvìôngtamuốncướpcôngđầunênkhông để lộ chuyện này cho ai,” nói xong hắn thở phào một hơi, “Nguy hiểmthật, nếu bị người của Đình Úy biết…. vậy…… sẽ khó đối phó.”
LưuTrườngƯơnggiúpconbéđắpchănnhưngvừacheđượccáichânkiathìChử Ngọc lại như cảm nhận được và vươn tay giơ trên đỉnh đầu như đang hôhào gì đó.
LưuTrườngƯơnggậtđầu,ánhmắtnhìncáiáongắnvớiđườngkimmũichỉhỗn độn hắn mặc trên người thì thở dài, “A Thanh, ngươi chỉ nhỏ hơn Chử đạithốnglĩnhmấytuổi,nayNgọcNhiđãsắp9tuổimàngươivẫnđộcthânlàsao?”
“Điện hạ, cái gì c·h·ế·t với sống, không may mắn đâu…….”
LưuTrườngƯơngsớmđãđoánrahắnmuốnnóigìnênchỉnhànnhạtnói,“VềYên thị và tiểu vương tử hả? Hai người họ vẫn khỏe mạnh chứ?”
Lưu Trường Ương nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay hắn và ôn hòa nói, “Ta biết những lolắngcủangươi.NgươisợtruyềnthuyếtlàthậtvàsợThẩmTriHànhtrởvềgâybất lợi cho ta.”
Uất Trì Thanh lộ vẻ mặt khó hiểu, “Điện hạ, nếu Tiếu Sấm thật sự tìm được haimẹ con vương phi thì tội danh của ngài không phải…… không phải sẽ được rửasạch ư? Đây chính là cái bẫy bọn chúng…… chuẩn bị …… tỉ mỉ……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.