Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Tan rã

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tan rã


Diệu Chân ngừng khóc thảm và ngẩng đầu, lúc này đôi mắt nàng ta không cònsángquắcnhưbannãymànhưđãsốnglại.Chẳngquacảngườinàngtavẫnrun

Thân thể Diệu Chân run lên, “Ý của ngươi là sư phụ…… là vì ta hả? Bà ấykhông lừa ta sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngườibêncạnhlậptứclướtđinhưcơngió.TốngMêĐiệtnhưmộtconbướm,chân không chạm đất và vọt đến sau lưng Diệu Chân. Lòng bàn tay nàng nhẹđập một cái sau cổ tiểu ni cô thế là Diệu Chân há mồm nôn một tiếng, viênthuốc trong miệng cũng bị phun ra ngoài.

“Sư phụ nói,” rốt cuộc nàng ta cũng nói chuyện, vẫn là giọng nói nho nhỏ mangtheo nhút nhát sợ sệt, giống như nàng ta không phải một kẻ đã tự tay g**t ch*thaingườimàchỉlàmộttiểunicôdốclòngtụngniệmkinhPhậtấy,“Sưphụnóiđan dược này rất mạnh, thân thể ta yếu ớt, nếu ăn vào sẽ không chịu được……”

“LàtaynghềcủaChửNgọc,”giọnghắnlạnhxuống,“ChửNgọcđãtớiđây.Haini cô này không phải chỉ có một bí mật g·i·ế·t người kia.”

Cáikéodùngđểgiếtngườicũngđượcnàngtacầmchặt.Vìquávộivãnênnàngta chẳng kịp buông hung khí đã hoảng loạn tìm đan dược cứu mạng kia.

“Sư phụ.” Bỗng nhiên nàng ta gào lên một tiếng bi thương và bò qua, tay sờphần lưng của Tĩnh Ân và khóc rống lên, “Sư phụ, ta sai rồi, đồ nhi biết sairồi……”

Mới nói được một nửa nàng đã nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên trongphòngTĩnhÂn.Nóchọcthủngbóngtối,nhưmộtlưỡidaosắcbénđâmquamàng nhĩ của nàng.

Máuchảyratừmiệngvếtthươngtotướngtrêncổbàta.MáutrênngườiTĩnhÂn như dồn hết vào nơi ấy và chảy sạch sẽ, chỉ còn lại một thi thể khô quắt.

Diệu Chân lắc đầu hừ lạnh, “Không thể nào, ta cầu xin lâu thế nhưng bà tachẳng đồng ý……”

Lưu Trường Ương thở phào một hơi sau đó nhíu mày, giọng nói cất lên cũngcực kỳ lạnh lẽo, “Diệu Chân, ngươi thành thật trả lời ta xem rốt cuộc ngươi cótừng gặp một bé gái nhỏ tuổi hay không? Nếu dám có nửa câu dối trá bổnvương chắc chắn sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn c·h·ế·t khôngxong đâu.”

rẩy,cóvẻsẽvĩnhviễnkhôngngừngđược.

chẳng phải quá tiện hả? Nhưng bà ấy cam chịu hai phần nguy hiểm để ngươi giữđược mạng.Vậy mà ngươi còn nói bà ấy không nghĩ cho mình?”

Không biết Diệu Chân bị Tống Mê Điệt vỗ gáy hay bị những lời này của LưuTrường Ương uy h**p mà cứ thế ngây ra nhìn máu đầy đất. Mãi một lúc saunàngtalạichuyểnánhmắttớithithểtoànmáucủaTĩnhÂn,trongmắtlộramêmanggiống nhưkẻ vừagiết người khôngphải nàngta vậy.

của hắn thì hẳn cũng bị hắn lừa, “Phá thai hại thân, khả năng sẽ chảy máu khôngngừng, cũng có thể suy kiệt mà c·h·ế·t. Ta thấy thân thể ngươi mỏng manh, có khibẩm sinh đã có chỗ nào không khỏe, nếu tùy tiện dùng thuốc khả năng cao sẽ bịtổn thương nghiêm trọng.”

Mà ở phía đối diện là tiểu ni cô Diệu Chân. Phía sau nàng ta là một mặt tườngthiếu một viên gạch. Nó trống rỗng, hiển nhiên dùng để giấu thứ gì đó. Lưu

TronglòngLưuTrườngƯơngdânglêncảmgiáckhôngổn,ngaysauđóhắnthấy Diệu Chân không hề sợ hãi bốc một viên thuốc dính máu lên và bỏ vàomiệng. Hắn hít một hơi và hét to, “Đừng để nàng ta nuốt vào.”

LưuTrườngƯơnglậtcáitúitiềndínhbùnkiavàilần.Từđườngmay,vảivàcácchi tiết khác đều được hắn quan sát tỉ mỉ. Chờ ngẩng đầu lên trong mắt hắn đãtràn đầy chắc chắn.

“Điệnhạ,lãoninàyđãchếtrồi.”TốngMêĐiệtnhìnthấyTĩnhÂnngừngrunrẩy,ánhsáng trongmắt cũngtắtthì lòngkhông nhịnđược runlên. (đọc tại Qidian-VP.com)

nàychỉluyếntiếcbảobốicủabảnthânnênmớinóiralờinóidốiấy.”

Tống Mê Điệt nhẹ nhàng nhấc cục đá lấp nửa miệng giếng ra và bay xuống lấycáitúi tiền lên giao cho LưuTrường Ương.

LưuTrườngƯơngkhoanhtayđứngngoàicửanhìnDiệuChânquỳtrênđấtkhóc nức nở, bao nhiêu dịu dàng trong mắt hắn đã tan biến, thảm kịch nhân giantrước mặt hắn giống như chẳng thể khiến hắn rung động chút nào. Hiện giờ hắnchỉ là một người đứng xem, lạnh nhạt nhìn chăm chú để tìm cơ hội chen vào.

“Tanghelạikhôngthấygiốnglừangườicholắm,”vốnLưuTrườngƯơngcònmang đầy sát khí nhưng nghe thấy mấy lời này của Diệu Chân thì giọng hắn

Tống Mê Điệt mang vẻ mặt khiếp sợ, “Hôm nay ta có hỏi các nàng có từng gặpmột đứa nhỏ đi qua đây hay không thì bọn họ lập tức phủ nhận. Mà nhìn bọn họcũng không giống những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con……”

NàngkhôngbiếtnhưngLưuTrường Ươnglạichờđượccơ hội.

LưuTrườngƯơngvàTốngMêĐiệtvọttớitrướccửaphòngthìthấyrõtìnhhuống bên trong. Bọn họ lập tức dừng bước vì kinh ngạc.

TrườngƯơngbiếtnơiđógiấucáigìvìhiệntạitrongtayDiệuChânđangcầmmộtcáibình sứchưa tớinửa thước.Nàngta nắmchặt nótrong tay.

cũngmềmxuống.TốngMêĐiệthoàinghikhônghiểuvìsaohắnphảiphốihợpnói mấy lời khùng điên với Diệu Chân nhưng nhìn mặt hắn quả thực tràn đầy

Tống Mê Điệt nhìn Lưu Trường Ương: Kẻ trước mặt vừa bình thản vừa tànnhẫn,giốngnhưthầnphậttrêncaonhìnxuốngnhângiankhókhănvàkhống

Mặt đất đầy máu đang lan ra gần tới cạnh cửa. Tĩnh Ân nằm trong vũng máucủa chính mình, thân thể vốn còn giãy giụa chậm rãi biến thành run rẩy tuyệtvọng.Tiếngmáuùngụcchảyracùngvẻhấphốicủabàtatạonênkhungcảnhquỷ dị. Bà ta không giống con người mà giống một con sâu đang vặn vẹo.

LưuTrườngƯơngtiếnlênmộtbướcvàchậmrãihỏi,“DiệuChânsưphụ,ngươicó từng gặp một bé gái chừng 8-9 tuổi không?”

Hai người đều sửng sốt và nhìn về phía đó thì phát hiện cửa căn phòng bị mở ra,bên trong có một cái bóng màu đen mơ hồ vặn vẹo trên mặt đất.

Mỗi chữ leng keng, giống cây búa đập vào trái tim cứng rắn của Diệu Chân thậtmạnh.

Lưu Trường Ương gật đầu, giọng nói ôn hòa hơn vài phần, “Bà ấy bất chấpnguy hiểm bị quan phủ bắt được để giúp ngươi giấu xác thì sao có thể tiếc rẻchút đan dược?”

chân thành không một chút lừa gạt. Nếu không phải nàng biết con người thật (đọc tại Qidian-VP.com)

chế cảm xúc của người khác. Nhưng tính cách này là do phải trải qua nhiều tầngthống khổ mài giũa mới có thể luyện ra đúng không?

LưuTrườngƯơngkhôngnóichuyện.HắnnhìnchằmchằmDiệuChân.Tiểunicô kia không đúng lắm, đôi mắt nàng ta phủ kín điên cuồng, giống như sứcmạnh trên người đều tập trung ở đôi mắt xinh đẹp đó và gần như muốn đâmthủng con ngươi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bà ấy là sư phụ của ngươi, nếu ngươi sinh đứa con ra chẳng lẽ bà ta chỉ lo chomình chắc? Nếu bà ta không có chút tình cảm nào với ngươi thì dứt khoát đưamột viên để ngươi uống vào rồi một thi hai mệnh là xong. Như thế bà ta có thểđẩy toàn bộ việc g·i·ế·t người giấu xác cho ngươi, một hòn đá ném hai con chim

Nàng ta cười một tiếng và ngẩng đầu, ánh mắt lắc lư rơi xuống trên mặt LưuTrườngƯơng,“Bàấyđanggạttađúngkhông?Tabiếtbàấyđanggạtta.Mụgià (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện tại rốt cuộc nàng ta cũng tìm được vì thế vội ném cái kéo xuống đất vàdùng đôi tay nhuộm đẫm máu để mở nắp bình, một lần, hai lần…… Không biếtlà vì nút bình quá chặt hay vì ngón tay dính máu quá trơn mà nàng ta thử vài lầnvẫn không rút được nắp bình ra.

Chương 71: Tan rã

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tan rã