Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Quan Âm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Quan Âm


“Ngươicónhìnthấyconbékhông?”Giọnghắncănglênnhưsắpgãy.TốngMêĐiệt nghe xong thì tim cũng treo lên rất khó chịu. Nàng cảm nhận được lo lắngvà bất an của hắn nên không nhịn được cũng nôn nóng theo.

“Tađiquahỏibàấyđangnhìncáigìnhưngvừathấytabàấyđãlolắngmuốnkhép cửa lại. Đúng lúc ấy ta nhìn thấy bóng người kia. Hắn cưỡi ngựa xuống (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Mê Điệt đang nghĩ ngợi xem phải lảng tránh vấn đề này thế nào thì bỗngmột tiếng “bang” thật to vang lên. Giống như có sét đánh xuống ngay bên cạnhnàngvậy.

Hai bóng người một cao một thấp đứng trong sương mù. Người cao là mộtngười đàn ông trung niên mặc áo vải, đi giày vải và kéo một chiếc xe ba gác,bên trên có hương vòng, nến, dầu thắp linh tinh. Người thấp là một thiếu niênchoaichoaitầm13-14tuổi.Đôimắthắnvừatovừatròn,khuônmặtngâyngô.

“Sáng sớm hôm trước ta niệm xong kinh buổi sáng lại không thấy sư phụ đâunênmớitớisânsautìmbàấy,”nóitớiđâynàngtalạithoángnhìnthithểTĩnhÂn một cái sau đó bình thản cười nói, “Ai ngờ ta lại thấy bà ấy đứng cạnh cửavà nhón chân nhìn xuống núi…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệu Chân nghĩ nghĩ một lát mới chậm rãi nói, “Hẳn là tầm 30 tuổi, vai…… rấtrộng, giống như cả người đều là xương và không có bao nhiêu thịt. Nhìn từ saulưng hắn giống một con diều hâu……” Nói xong nàng ta thở ra một hơi và than,“Đứa nhỏ này có nhiều người quan tâm như thế đúng là may mắn.”

Tống Mê Điệt chạy tới nhìn thấy con ngươi nửa khép của Diệu Chân, tròng mắtu ám, không có chút ánh sáng ấm áp nào của sự sống. Nàng bỗng hiểu một câucuối cùng nàng ta vừa nói có ý gì vì thế nàng ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹnhàng vuốt mặt cho tiểu ni cô để nàng ấy không còn phải nhìn thế giới bẩn thỉunày nữa.

Lúc nhìn thấy người c·h·ế·t trong sân đứa nhỏ á một tiếng và lùi về sau ngã ngồitrên mặt đất. Người đàn ông trung niên kia cũng sợ tới mức hồn phi phách tán.Ông ta hét một tiếng “cướp” và muốn chạy. Nhưng được vài bước ông ấy lạiquay về kéo đứa nhỏ, nhưng tiếc là tay chân đứa nhỏ mềm nhũn nên kéo vài cáicũng không nhúc nhích được. Bản thân ông ấy còn bị kéo ngã trên đất, haingườicứ thế ôm nhaurun như cầy sấy.

DiệuChânquayđầucườivớiLưuTrườngƯơng,ngóntaydínhmáuvươnlênvén mấy sợi tóc rối và để lại một vệt đỏ ghê người trên má, “Ta có nhìn thấynàng.”

LưuTrườngƯơngnuốtnướcmiếng,giọngtrởnênmờmịt,“Ngươicóbiếtbọnhọ đi đâu không?”

Nàng ta tiếp tục đi về phía trước, vạt áo nhuộm máu và lộ ra màu trầm thoát ẩnthoắt hiện theo bước chân của nàng ta. Có mấy lần nàng như sắp ngã, nhưngnhờ chút tỉnh táo còn sót lại cuối cùng nàng lại đứng vững.

“TốngMêĐiệt?”LưuTrườngƯơngpháthiệnnàngkhácthườngthìđiquakéotay nàng, “Sao ngươi lại……”

cúng tà thần, Tĩnh Ân này không biết còn giấu bao nhiêu bí mật.” Nói xong hắnlạinóitiếp,“Tiếclàbàtađãchếtnếukhôngchỉcầnlầntheosợidâynàyhẳncóthể câu được con cá lớn phía sau lưng bà ta.”

LưuTrườngƯơng nhíumàyvà nghiếnrăng cườilạnh,“Am nicô màlạithờ

Nàng ta đâm đầu vào pho tượng Quan Âm mà ngày ngày mình dâng hương tụngkinh.

Lúc nói ra mấy chữ này sắc mặt Diệu Chân thoáng ngây ra rồi bỗng nàng tađứng lên và lắc lư đạp lên vũng máu đi ra ngoài. Lúc đi qua thi thể Tĩnh Ân cảngười nàng ta bỗng cứng đờ, con ngươi rũ xuống, ánh mắt nhìn thi thể cuộn lại.Nó giống một con bướm đang đập cánh giãy giụa vài cái và rốt cuộc bị một congió nhẹ thổi đi.

Nương chút ánh sáng mới vừa dâng lên bọn họ nhìn thấy bộ dạng đoan tranghiền từ của Quan Âm đã thay đổi. Khi tầng vỏ bên ngoài vỡ ra thì khuôn mặtthực sự bên trong cũng rõ ràng.

LưuTrườngƯơngcúiđầunhìnnàng,“TốngMêĐiệt,ngươiđanganủibổnvương hả?”

Hai người đồng thời quay đầu thì thấy tượng Quân Âm ở trong sân nứt từ giữa,nửa người trên rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Diệu Chân ngã bên cạnhtượng Quan Âm, trên đầu là một miệng máu thật to, lòi cả óc não. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 72: Quan Âm

Đứa nhỏ mất tích không biết sống c·h·ế·t mà nàng ta còn nói là may mắn hả?Tống Mê Điệt cảm thấy lời này quá không có đạo lý nên quay đầu thì thấy LưuTrường Ương đang ngây người đứng đó bất động, sắc mặt xanh trắng. Bỗngnàng thấy đầu quả tim của mình mềm nhũn và đi qua nói, “Điện hạ đừng nảnlòng, ít ra hiện tại cũng có chút manh mối.”

Tống Mê Điệt nghe hắn nói thế thì cái hiểu cái không, vừa định hỏi rõ một chútlại nghe thấy tiếng tất tốt truyền đến từ bên ngoài cửa. Nàng lập tức nín thở, mũichân nhún một cái đã đá mở cửa viện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phật mà họ phụng dưỡng lâu như vậy hóa ra lại là giả, khó trách cả hai đều rơivào kết cục này. Chẳng qua tới lúc c·h·ế·t Diệu Chân cũng chẳng biết được sựthật.

TốngMêĐiệtđitheophíasau,LưuTrườngƯơngthìđứngởchỗcũ,ánhmắtsáng quắc như hai ngọn lửa.

“Bé gái hả?”

Nàngcảmthấyđôimắtkianhưmọctay,nếunhìnlâusẽbịnótúmlấyvàrơivào vạn kiếp bất phục.

“Điệnhạ,đâylàchuyệngìthế?”TốngMêĐiệtnghẹnhọngnhìnchằmchằmcáithứ kia, lông mi chớp chớp nhưng không dám nhìn thẳng đôi mắt bức tượng.

“Tachỉthấybóngdáng,”DiệuChânnhíumàyvàcốsứcnhớlạichuyệncũ,

Diệu Chân nhếch miệng, “Sau khi xuống núi hắn có thể đi bất kỳ đâu, ai mà biếtđược.”

“Điện hạ, nàng ta c·h·ế·t rồi……” Tống Mê Điệt nén thương cảm, ánh mắt thoángnhìn qua và vô tình thấy trên đầu bức tượng Quan Âm thế là lập tức hít một hơi,cả người cứng đờ giống như bị điểm huyệt.

Lờiphíasaubịhắnnuốtvàovìđôimắthắnlúc nàycũngtheoánhmắtTốngMêĐiệt và nhìn về một hướng.

núi, trên lưng ngựa có một cái bao tải, bên trong hẳn là một đứa trẻ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

LưuTrườngƯơngnhẹthởramộthơivàvộihỏi,“Làaiđưaconbétớiđây?Hiện tại nó đã đi đâu?”

“Sau đó sư phụ đóng cửa. Ta hỏi bà ấy đó là ai thì bà ấy không nói gì. Nhưnglúc ta đi theo sư phụ về trong am lại phát hiện một cái túi tiền. Không sai, chínhlà thứ ngươi đang cầm trên tay. Sư phụ ném nó vào giếng cạn và dặn ta khôngđược nhắc tới việc này với người khác.”

Đây đâu phải Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi mà là khuôn mặt của một mụđàn bà thâm hiểm. Phần mày nhướng cao, mặt dài, má bạnh, nụ cười như cónhư không. Đôi mắt kia hơi xếch lên lộ nửa phần tròng trắng giống hai cái móckhảm sâu vào lòng người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Quan Âm