Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Người câm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Người câm


Hai người này là tôi tớ nhà họ. Hôm nay bọn họ phụng mệnh tộc trưởngTôn

Gã đàn ông bị Diệu Chân g·i·ế·t tên là Tôn Thừa Tổ, trong nhà buôn bán dượcliệu. Nhà bọn họ cách chân núi hai dặm. (Hãy đọc truyện này tại trangrunghophach.com) Người nhà họ Tôn tin Phật nên mỗi năm đều đưa không íttiền đèn dầu cho am ni cô, còn định kỳ đưa ít đồ dùng tới để dùng cho việc cúngbái.

Nàng chạm phải cái mông lạnh thì xấu hổ cười cười và xoay người định bỏ đi.AibiếtnànglạithấyLưuTrườngƯơngđivềphíanày,hoàntoànkhôngchêmàbước lên vườn rau đầy bùn đất sau đó tới trước mặt hai người.

Tống Mê Điệt cũng không biết có phải vì bản thân giải thích không rõ ràng haykhông nhưng dù sao lúc nàng nói xong mọi chuyện, hai kẻ kia vẫn run lẩy bẩy.MãitớikhiLưuTrườngƯơngđểhaitênhộvệđưahọtớiphòngcủaDiệuChânvà xốc ván giường lên trước mặt họ sau đó gõ mở tượng đất trong đó để bọn họthấy thi thể đã thối được một nửa thì hai người mới hết run và ngã quỳ trướcgiường.

“Là…… lửa sao?”

Giọng Lưu Trường Ương truyền tới từ phía sau khiến vai đứa nhỏ run lên. HắnquayđầugậtmộtcáivớiLưuTrườngƯơngvàlạivẽthêmvàinétbêntrênngọnlửa kia.

Đứa nhỏ ngước mắt nhìn hắn, mày nhướng lên giống hai ngọn núi tú lệ, miệng“úớ”mộttiếngrồixoayngườinhặtmộtviênđávẽvẽviếtviếttrênmặttường.

Tôn Dần cũng đã thấy bọn họ nhưng ông ta chỉ lướt một cái đã đi theo kẻ dẫnđường vào phòng của Diệu Chân. (đọc tại Qidian-VP.com)

TốngMêĐiệtcảmthấyđứanhỏthựcđángthươngnênrótmộtchéntràđưaqua. Nhưng đứa nhỏ không đón lấy mà ngó nàng một cái sau đó tiếp tục cậy cậyđầu ngón tay đã tróc một tầng da.

Sau một lúc khóc lóc người đàn ông trung niên kia để thiếu niên lại còn bảnthân mình thì hoang mang vội vã xuống núi bẩm báo việc này với chủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

am ni cô.

Nhưng cả người thiếu niên bỗng mềm nhũn, nếu không phải hắn kịp thời túmlấy vai đứa nhỏ thì thằng nhóc kia đã trượt theo tường xuống và ngã ra đất.

Tống Mê Điệt nửa cong eo, mặt gần như dán sát tường và lắc lắc cái đầu theobàn tay đứa nhỏ di chuyển sang trái sang phải: Rốt cuộc hắn vẽ cái gì nhỉ? Lêntrên, xuống dưới, lúc cao lúc thấp, là núi hay sóng biển? (đọc tại Qidian-VP.com)

LưuTrườngƯơngthởphàomộthơivàquayđầulạinhìnvềphíacửaam,thầnsắc như thường.

Hắn nhớ tới Chử Ngọc: Hiện tại con bé thế nào? Kẻ kia sẽ đối xử với nó thếnào? Ở trong cái túi đen nhánh kia liệu nó có sợ hãi không?

Ngoài cửa am có mười mấy người, cầm đầu là một người đàn ông trung niêntầm 40 tuổi, mày rậm, mắt sâu, thân hình cường tráng, eo đeo đai ngọc, chân đigiàyda,phongtháibấtphàm.VừanhìnđãbiếtkẻnàychínhlàgiachủTôn Dầncủa nhà họTôn.

Đứa nhỏ không dám trái lệnh nên đành ở lại nhưng nhìn ba cỗ thi thể trong nhàhắn vẫn sợ run lên và không biết phải đứng chỗ nào. Hắn chỉ dám trốn đến vườnrauvà dán vàotường, cả ngườirun rẩy, tayxoắn lại.

Tống Mê Điệt thử nói mấy từ nhưng đứa nhỏ vẫn lắc đầu. Hắn không biết chữ,cũng không nói được, ngay cả vẽ cũng khó mà nhìn ra cái gì vì thế hắn cực kỳ (đọc tại Qidian-VP.com)

cảm thấy thân thiết, ấy vậy mà thằng nhãi kia lại chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tụccúi đầu, để lại cho hắn đỉnh đầu lạnh như băng.

“Nướngngười?”Nàngthầmthìhaichữnày.Saukhithấyánhmắtkhẳngđịnhcủa đứa nhỏ nàng cảm thấy thân thể Lưu Trường Ương ở bên cạnh đột nhiêncăng lên.

“Hắnbịcâm.”TốngMêĐiệtbừngtỉnh,rốtcuộccũnghiểuvìsaođứanhỏnàylại không nói lời nào. Đó không phải vì nó xấu hổ mà vì nó là người câm.

“Nhóc con, ta hỏi ngươi một chút. Gia chủ nhà các ngươi và Tĩnh Ân sư phụquenthânphảikhông?”Giọnghắnấmápnhưgióxuân,dùlàainghecũngsẽ

Nhưngngườiđặttrênlửa,vậylàđanglàmgì?TốngMêĐiệtthườngxuyênthấyngười ởTây Chiếu nướng dê trên lửa trại nên lập tức nghĩ theo hướng đó……

sốt ruột. Càng kỳ quái hơn là hắn luôn bất an, thi thoảng sẽ nhìn về phía cửa amgiống như sợ ai đó sẽ phát hiện ra hắn vẽ một bức tranh bậy bạ trên tường của

GiữamàyLưuTrườngƯơnglàmâyđenquẩnquanhsauđóhắnthởdàivàxoayngười muốn rời đi, ai biết tay lại bị người ta kéo lại.

Lầnnày,ngaycảTốngMêĐiệtcũngđoánđượchắnvẽcáigì:Đầu,thân,cánhtay,chân, đây khôngphải người thì làgì?

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Trường Ương ai ngờ cùng lúc ấy lại thấyhắn quay mặt qua nhìn mình. Lời tiếp theo hắn nói ra lập tức đập nát chút đồngtình ít ỏi mới nhú trong lòng nàng.

“Ngươi cũng có bộ dạng không tồi, nhưng cũng là một tên quỷ kiến sầu đấythôi!”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì cả,” Lưu Trường Ương thấy Tôn Dần vàmọi người đi vào thì nhẹ an ủi thiếu niên. Đứa nhỏ cảm kích gật đầu rồi nhétthỏibạcvào tayLưuTrườngƯơng sauđó vộivã chạytheo chủcủa mình.

LưuTrườngƯơngkhôngđáp,mãimộtlúcsauhắnmớicườilạnhmộttiếng,“Nếu kẻ ác nào cũng mang vẻ mặt hung hãn thì tốt rồi, như vậy sẽ không cónhiều người bị bọn chúng mê hoặc.”

Nhưng cũng chính kẻ đó lại hành thích vua soán vị, tru sát kẻ có lòng khác, tànhại con vua……

Tống Mê Điệt chỉ thấy lòng mình “Lộp bộp” và bỗng nhiên nhớ tới một người.ĐólàkẻmànàngngheKỳTamLangkểlại:Kẻkiakhiêmtốn,hiểulýlẽ,đượctôn là người trọng lễ nghĩa và là bậc mẫu mực cho một chữ đức trong thiên hạ.

LưuTrườngƯơngđãđoánđượcchuyệnlàgìnhưnglầnnàychưacầnhắnratayTống Mê Điệt đã bắn một mũi tên trong suốt từ ống tay áo và cọ qua mặt tường,xóa sạch những hình vẽ trên đó.

Dần,cũnglàchúcủaTônThừaTổtớiđưađồ.Không ngờbọnhọlạichứngkiếnmộtvụthảm án,còn tìmđược thiếugianhà mìnhđã chếtnhiều ngày.

Lưu Trường Ương là kẻ mặt dày, dù chạm phải cái mông lạnh hắn cũng khôngquayđầu.HuốngchihắnđâuchỉcầmmỗichéntrànguộinhưTốngMêĐiệtđểmua lòng người. Hắn tiến lên một bước và móc từ tay áo một thỏi bạc đưa chothằng nhóc kia, “Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi có từng gặp cô nhóc nàokhông? Con bé nhỏ hơn ngươi chừng 4 tuổi, thấp hơn 1 cái đầu. Hoặc ngươi cótừng gặp một người đàn ông nào có khung xương to, cưỡi một con ngựa……”

Trên mặt Lưu Trường Ương là vẻ thất vọng nhưng hắn vẫn thở dài và nhét thỏibạcvàotayđứanhỏ,“Thôi,ngươicầmnóđi.Thếsựvôthường,chuyệnngoàiýmuốn luôn xuất hiện bất ngờ. Huống chi ngươi là người câm, lúc làm việc càngkhổ hơn những người khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 73: Người câm

Người đàn ông trung niên gào lên “Thiếu gia” và dập đầu với thi thể kia, miệngvẫn gào, “Thiếu gia, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được ngài rồi.”

Lờicònchưadứtthỏibạctrongtayhắnđãbịđẩyvề.LưuTrườngƯơngnhướngmày thì thấy đứa nhỏ kia chậm rãi ngẩng đầu lên và lắc lắc đầu với hắn, một taychỉ vào cổ mình, miệng phát ra âm thanh kỳ quái.

“Vì sao phải nướng người? Chẳng, chẳng lẽ là…… nướng đứa bé?” LưuTrường Ương túm lấy hai vai thiếu niên và gằn giọng hỏi. Máu cả người hắnnhưsôilên,gânxanhtrênhuyệtTháiDươnggiậtgiật,ngữđiệucựckỳsốtruột.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Người câm