Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 83: Cá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Cá


Đỗ Hâm vội khom lưng nói liên miên, “Có thể phò tá Hoàng Thượng là phúcthần tích được mấy đời. Say này thần nhất định sẽ giữ mình trong sạch và khôngbước vào sòng bài một bước nào nữa.”

“Thế theo ái khanh thì thế nào mới không hồ đồ?” Kẻ trên ngai vàng nhanhchóng tiếp lời, mí mắt hơi giật giật lóe tia sáng.

“Thẩm Úy?” Đỗ Hâm ngẩng đầu lên, “Ông ta làm sao?”

Gã sai vặt cõng giỏ tre, miệng lải nhải, “Chính là thế đó lão gia. Phu nhân màthấy một sọt cá to thế này có lẽ lại nổi trận lôi đình. Lão gia à, đừng nói hàngxóm, ngay cả mèo nhà chúng ta hiện tại nhìn thấy cá cũng trợn mắt không cócon nào muốn ăn kìa.”

“Nhưng cả đêm qua lão gia không ngủ, giờ lại đi câu sợ sẽ ảnh hưởng sức khỏeđó!”

Nóixongôngvịncánhtaygãsai vặtđitrênbờcáttrơnướt.Aibiếtmớiđiđượcvài bước đã thấy gã sai vặt trông cửa nhà mình chạy ào tới, vừa chạy vừa hét,

Đỗ Hâm cười hê hê, “Đêm nay không những không thua mà còn thắng công tửnhà họ Trương một tòa biệt viện. Chỗ kia mới xây ba năm, lưng dựa núi, mặtnhìn ra sông lớn, điêu khắc tinh xảo, phải nói là đầy hứa hẹn. Chuyện tốt thếnày rơi xuống đầu mà ta còn ngủ được chắc?” Nói xong ông vén rèm lên vànhìn cảnh phố phường dần náo nhiệt thì cong mắt, đuôi mắt theo gió hếch lên,“Ra khỏi thành, đến suối Bách Chuyển.”

LưuTrườngƯơngnhìnhắnmộtlúcvànhẹnhàngnóirabachữ,“Tatinngươi.”

“Lãogia,HoàngThượngtriệukiến,phunhângiụcngàinhanhvềnhàthayquầnáo và tiến cung.”

Lưu Trường Ương không đáp lời hắn mà nắm chặt dây cương, mặt nhìn conđường núi phía trước và ba cái bóng đã hóa thành ba chấm đen. Cuối cùng hắnmở miệng, “Vậy lưu ý một chút, nếu tra được nhớ bẩm báo ngay cho ta biết.”

Giỏ tre ở bên cạnh đã chất chồng một đống cá. Đúng như ông nói, đây chính làmùa cá béo về tổ, là thời điểm thích hợp để thả câu.

UấtTrìThanhnhanhnhẹnđứnglênvàliếcmắtvềphíasaumộtcáimớichắptay nói, “Điện hạ, thuộc hạ đã dựa theo lệnh…… lệnh của ngài và thả cá đi.”

Vừa dứt lời ông ta đã ngồi xuống ngai vàng, trong ánh mắt là ý cười nghiềnngẫm, “Năm đó trẫm cũng phải đánh cuộc, chẳng qua tiền đặt cược này quá lớn,ngườithắnglàm vuacòn kẻbại sẽphải c·h·ế·t.Trẫm cũngđánh cượctính mạng

UấtTrìThanhnắmchặtnắmtay,mắtlộrahungdữvàgằngiọngnói,“Điệnhạyên tâm,AThanh này dù…… dù đánh cuộc cả mạng cũng phải cứu được Chử

Ông ta ngồi thẳng lưng nói, “May mà trẫm thắng.”

“Đỗ khanh còn muốn trẫm tự đỡ ngươi dậy ư?” Viêm Khánh đế than một tiếngvà duỗi tay đỡ cánh tay kéo Đỗ Hâm đứng lên, đôi mắt nhìn ông và nhẹ nhànglắc đầu, “Đình Bá Công cũng lớn tuổi rồi, phải để ý tới thân thể. Cơ nghiệp củatrẫm còn cần khanh bảo vệ đó.”

Nói xong hắn lên ngựa, tay vung roi chuẩn bị lên đường. Nhưng chưa kịp hét tohắn đã lại quay đầu nhìn về phía Uất Trì Thanh vừa mới lên ngựa và nhẹ nhíumày, “A Thanh, ngươi kết giao với nhiều người trên giang hồ liệu có từng gặphoặc nghe tới một hình xăm đầu rắn không?”

sống lâu hơn chút.”

Nói còn chưa dứt lời Viêm Khánh đế đã vỗ nhẹ vào vai Đỗ Hâm, “Loại khentặng nếu là người khác nói thì trẫm cũng chỉ nghe để đấy, còn ái khanh thìkhông cần nói mấy thứ này làm gì.” Nói xong ông ta xoay người lên ngai vàng,bóng dáng được mạ vàng bởi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, “Mệnh của mỗi ngườiđều dựa vào chính mình dựng nên, ngay như khanh cũng tự dựa vào sức mìnhđểcónhàcửa.Trẫmcũngdựavàosứcmìnhđểthắngđượcngaivàngnày.”

Nóitớiđâyhắncúiđầubẻbẻđầungóntay,“Nhưthếtính… tính ra thì qua 4- (đọc tại Qidian-VP.com)

“Kẻ kia lại quay về lấy thi thể và đặt bài vị,” Lưu Trường Ương cắn răng nói ramột câu này sau đó cười lạnh, “Đúng là to gan, dám mạo hiểm dưới mí mắt củabổn vương.”

“Lão gia, có hồi phủ không?” HữuVị ngồi cạnh người đánh xe và quay đầu hỏi.

Vào lúc tảng sáng rốt cuộc Đỗ Hâm cũng rời khỏi chiếu bạc và đứng lên. Ôngđẩy lui một chén trà xanh được bưng tới cho mình rồi lắc lư đi ra cửa duỗingười thoải mái trong nắng mặt trời mới lên. Sau đó ông khom người trêu đùamột con mèo lười đang cuộn người bên bậc cửa rồi mới đi về phía cỗ kiệu đãchờởcáchđókhôngxa.Ôngđượcgã saivặtHữuVịvàngườiđánhxe âncầnđỡ lên xe.

Rốt cuộc Đỗ Hâm cũng dám đứng dậy, “Thánh Thượng là người trí dũng songtoàn,đâucónhưthần,chỉmuốnkiếmthêmíttiềnđểsaukhichếtconcháuđược

ĐỗHâmvẫnkhôngdámđứngdậymàchỉhơingẩngđầunhìnvềphíaViêm

Uất Trì Thanh càng không hiểu, “Điện hạ, ngài nhìn…… nhìn thấy hình xămnàytrênngườiaiđóhả?Thuộchạquen……quenkhôngítbạnbètrêngianghồnhưng chưa baogiờ nghe ainhắc tới cáinày.”

Dòng suối nhỏ róc rách như một sợi chỉ bạc được khâu vào bờ cát hai bên.

cũng nhếch miệng cười, “Trẫm rất thích khanh ở điểm này. Khanh lúc nào cũngnói thẳng không cố kỵ, cũng chưa bao giờ che giấu điều gì.” Nói đến đây ông tanhư nhớ tới cái gì đó và than thở một tiếng sau đó lắc đầu nói, “Nếu năm đóThẩmÚycóthểgiốngkhanhthìsẽkhôngrơivàokếtcụcnhưngàyhômnay.”

Lưu Trường Ương hơi gật đầu một cái và ngước mắt. Ánh mắt hắn xuyên quacànhlákhôtrênđầuvànhìnbầutrờicaotrongxanh.Hắndừnglạimộtlátmới

UấtTrìThanhxoamồhôilạnhtrênđầuvànói,“Vìlênđườngquágấpnênthuộc hạ không cẩn thận bị con ngựa này ném xuống.”

***

Đỗ Hâm duỗi tay tạt đầu tên kia, “Điêu toa.”

ĐỗHâmlạicongngườinói,“HoàngThượnglàngườimangmệnhcủachânlong thiên tử……”

“Thần không dám, về sau thần sẽ…… không bao giờ bài bạc nữa……” Đỗ Hâmngập ngừng và dâp đầu lên sàn gạch kiên cố, cái mũi dán trên mặt đất và ngửiđược mùiTô Hợp hương quanh quẩn hàng năm mãi không tiêu tan.

chính mình.” Nói tới đây ánh mắt sâu kín của ông ta nhìn vào đáy mắt Đỗ Hâm,“Có ai không muốn thắng đâu? Nếu trẫm không muốn thắng thì hôm nay sẽkhôngngồi được trên ngaivàng này.”

ViêmKhánhđếngồitrênngaivàngvànhìnôngkhôngchớpmắtmộtlúclâumới cười khẽ. Tiếng cười kia quanh quẩn trong đại điện và chui vào tai ĐỗHâm.

Chương 83: Cá

Cây gậy trúc kia đột nhiên động đậy, hiển nhiên lại có cá cắn câu. Nhưng ĐỗHâm không nhấc cần trúc mà chăm chú nhìn một con cá lộ sống lưng cách cầncâu chừng ba thước.

ViêmKhánhđếnhìnthẳngvàokhuônmặtcủaĐỗHâmmộtlúclâucuốicùng (đọc tại Qidian-VP.com)

“Aizzz,” Viêm Khánh đế nhẹ vung tay, “Triều ta chưa bao giờ cấm đánh bạc,ngay cả trẫm khi nhàn hạ cũng thích chơi bời lêu lổng thì làm sao có thể bởi vậymà giận c·h·ó đánh mèo ái khanh? Hơn nữa, trẫm đã cho người hỏi thăm, áikhanh cũng chẳng giở trò bịp bợm, chỉ dùng kế để thắng. Đó là bản lĩnh của

5ngàylàcákiasẽđến……đếnTrườngLăng.”

VừamớinóixonghắnđãnghethấyUấtTrìThanhởbêncạnhhíthàmộthơivàche mắt cá chân của mình thế là liếc mắt hỏi, “AThanh, ngươi bị thương sao?”

UấtTrìThanhsửngsốt,“Hìnhxămđầurắnư?”

Nó đã lặn xuống nước nhưng chỉ cần liếc mắt là thấy và thế là đủ. Ông thấyđược đống vẩy trên lưng nó không chỉnh tề như răng lược giống những con cákhác mà loang lổ. Những chỗ trống lộ ra thân cá màu xám. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diện mạo chính trực kia lại bị bao trùm bởi ánh mắt không ai nhìn thấu, giốngnhư kẻ kia đang đeo một tấm mặt nạ da người.

Đỗ Hâm cúi đầu nói, “Hôm nay thần cả gan nói một câu bất kính với bệ hạ.Thần không có bản lĩnh gì khác, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn. Nhìnngười cũng giống đánh bạc, nếu cược thắng thì ắt có thể thẳng tiến không lùi,thuận buồm xuôi gió. Nếu cược sai thì vận mệnh của bản thân và cả nhà coi nhưbị cắt đứt. Thẩm Úy…… tuy sau này có hiểu được đạo lý ấy nhưng tiếc là đãquá muộn, thế lớn đã mất nên chỉ có thể thành quân cờ trong tay kẻ khác và mặcngười ta x** n*n. Nhưng thần không phải kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không để bảnthânđi tới con đường ấy.”

nhìnvềphíaUấtTrìThanh,giữamày toàn là mây đen, “AThanh, Chử Ngọc rơivào tay một kẻ mất nhân tính như thế chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

“Thẩm Úy…… đúng là hồ đồ,” Đỗ Hâm lắc đầu cảm thán sau đó tặc lưỡi, “Hồđồ, quá hồ đồ.”

Đỗ Hâm quỳ gối trong điện Quảng Minh, đầu vùi trong tay áo không nhúcnhích, nhìn giống một con chim cút.

“Đãchết,”ViêmKhánhhoàngđếnhẹnhàngphunrahaichữnày,sắcmặtkhôngcó gì thay đổi, “Tuy chưa tìm được thi thể, nhưng Tây Chiếu gửi tin tức tới nóicả nhà họ Thẩm hẳn đã c·h·ế·t trong tay Cảnh Vương.” Nói tới đây ông ta lại cườilạnh vài tiếng, “Thẩm Úy ấy à, năm đó ông ta thành thật đi theo trẫm thì dù cókhông được trọng dụng cũng không đến mức rơi vào cảnh cả nhà bị g·i·ế·t hại thếnày.CảnhVương đúng làtàn nhẫn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đình Bá Công mau bình thân, vốn cũng không phải chuyện khó lường gì, theonhư trẫm thấy thì có người đố kỵ trẫm ngày thường quá yêu mến ái khanh nênmới bẩm tấu về khanh.”

ănmay,ngồicómộtlúcđãcâuđượchơn20con.Thôikhôngcâunữa,phunhânđã tặng cá cho hàng xóm láng giềng khắp một lượt rồi, hiện tại chỉ sợ mọi ngườiđã uống canh cá tới độ muốn nôn.”

Ngọc.”

ThấybangườiTốngMêĐiệtđãđixaLưuTrườngƯơngmớingồixổmxuốngbên cạnh hắn và vỗ vỗ lưng, “Được rồi, đừng giả vờ nữa, bọn họ bỏ đi xa rồi,hiện tại nói gì thì nói đi.”

LúcsauôngtathấysắcáomàuvàngcủaViêmKhánhĐếtớigầnvàdánlênquan phục của mình.

Đỗ Hâm ngồi trên một cái ghế gấp, trên người khoác áo choàng quý giá, ngóntay vân vê một cái cần câu bằng trúc. Cần câu hơi cong, một đầu khác rũ xuốngmặt suối lóng lánh giống cái lưng đã hơi còng của ông.

“Hồ Kim Quang rời xa Trung Nguyên, cư dân nơi này đa số sống bằng nghềđánh cá và săn bắt. Tính cách bọn họ l* m*ng, chưa được khai hóa nhiều nênhẳn có thể vẫn làm ra mấy chuyện thờ phụng tà thần và g·i·ế·t trẻ con đốt xươngnhư thế này.” Kỳ Tam Lang nói một câu và thấy Lưu Trường Ương trầm mặtkhông nói gì thì nhìn về phía Tống Mê Điệt, “Sư muội, sao trông muội cũngnặng nề thế? Muội vẫn buồn vì thiếu niên câm ư?”

của cả tộc đó.”

Khánh đế. Mặt hoàng đế rất trắng, giống một quả trứng gà mới bóc vỏ, đôi mắtsáng, đầu dài, gò má cao, răng trắng như ngọc. (đọc tại Qidian-VP.com)

ÁnhmắtLưuTrườngƯơngrũxuống,trongđầunhớtớihìnhảnhmờnhạtnhìnthấy ngày đó. Nó ở trên ngực Tống Mê Điệt, ẩn dưới lớp quần áo ướt đẫm nênhắn chỉ thấy được hình dáng mơ hồ, “Nó to bằng ngón tay cái thôi nhưng quảthực là rắn. Ta có thể nhìn thấy cái cổ nó ngỏng lên, lưỡi phun ra, nhìn tuy tinhxảo nhưng hung mãnh và uy vũ.”

Ngườibìnhthườngđươngnhiênkhôngthểnhìnthấynhữngcáinày,dùcónhìnthấy nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không nhớ rõ hình dạng củavảy cá. Nhưng ông là Đỗ Hâm, là người thi đậu tam nguyên, là người vừa ngheđã nhớ, vừa gặp là không bao giờ quên.

Đỗ Hâm thu cần câu và kéo con cá cuối cùng lên ném vào giỏ tre. Lúc này ôngmới đứng dậy ngáp sau đó cười nói với gã sai vặt đằng sau, “Hôm nay đúng là

“Không thấy thi thể thiếu niên câm đâu,” lời này vừa ra mọi người đã lập tứcnhìnnàngthếlàTốngMêĐiệtl**mmôi vànóitiếp,“Càngkỳquáihơnlàbàivịcủa Tôn Dần cũng được đặt trên bàn thờ, bên trên viết ‘chồng của Hoa đèn bàbà’giống những người khác.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Cá