Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Tiên hầu đèn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Tiên hầu đèn


Nàng thở phào một hơi: Đó là một gương mặt hết sức bình thường. Tuy vì sợhãi mà khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng rõ ràng đây là một gương mặt của ngườisống.

“Các ngươi là ai?” Chử Ngọc lên tiếng hỏi và chợt cảm thấy bàn tay căng thẳng.Lúc cúi đầu nàng phát hiện tay mình đang bị một bàn tay khác nắm lấy. Bàn tayđó kéo nàng về phía trước.

Nàng không kịp phản kháng đã lảo đảo đi ra ngoài. Nàng bị đứa nhỏ đứng gầnnhấtlôikéochạychậmvềphíatrước.Tronglúchoảngloạnnàngnhìnthấyđôigiày đầu hổ trên chân đứa nhỏ. Nó như hai dòng máu đỏ rực chói mắt.

Nàng hít một hơi lạnh: Hóa ra chỗ này không phải chỉ có một đứa nhỏ. Chẳngqua lúc nãy nàng mới tỉnh lại, đôi mắt còn chưa thích ứng với bóng tối nên mớikhông nhận ra nơi này có 7-8 bóng dáng nho nhỏ cuộn tròn. Bọn họ làm thànhmột vòng, ai cũng ôm lấy gối, đầu cúi thật thấp và không dám nhìn quanh.

Viêm Khánh đế nhìn chùm sáng chiếu từ cửa sổ bên phải của cung điện và mãikhông động đậy. Mãi tới khi bóng dáng Đỗ Hâm biến mất ông ta mới ngướcmột bên mắt, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn của ngai vàng, “Từ xưa đến nay chỉ cókẻ yêu tiền là dễ khống chế nhất, Đỗ Hâm à, để trẫm yên tâm ngươi cũng tốnnhiều tâm huyết quá đó.”

Nhưng ngay sau đó trái tim Chử Ngọc lại treo lên bởi danh hiệu kỳ quái nàykhiếnnàngnhớtớibachữcuốicùngmàđứanhỏtrongmộngđãnói:Tiênhầuđèn.Vì thế nàng trợn mắt nhìn đứa nhỏ lúc này đã lại gục đầu xuống và hỏi,

“Đỗkhanhcógìsai?”ViêmKhánhđếbỗngnhiênmềmgiọngnhưnglưngĐỗHâm vẫn tuôn mồ hôi lạnh không ngừng. Chúng nó thi nhau túa ra giống nhưkết thành một tầng băng.

Đứa nhỏ đứng gần nhất chớp mắt với Chử Ngọc, khóe mắt bỗng chảy xuống haidòng huyết lệ.

Nhưng đứa nhỏ bị Hoa đèn bà bà lựa chọn lại không khóc. Chử Ngọc cảm thấyhắn quên cả thở, mồ hôi rơi xuống thành giọt ở bên thái dương và che kín khuônmặt nhỏ bẩn thỉu tạo thành từng vệt.

Cái mũi, đôi mắt, miệng, tất cả giống như bị ánh sáng phủ lên, ngay cả tròngmắt cũng mờ ảo. Cả khuôn mặt họ như bị phóng đại giống một quân cờ màuđen.

“Được rồi, đi xuống đi.” Viêm Khánh đế mất kiên nhẫn và nhắm mắt lại. Mộtlát sau ông ta mới ngước mắt gọi thái giám kia quay về, “Con trai của của ĐìnhBác Công cũng đã tới tuổi vào quan trường. Truyền ý chỉ của trẫm phong hắnlàmlangtrungcủaKhảocôngtưthuộcLạiBộ,nhậnchứcngaytrongngày.”

Chử Ngọc thấy lòng mình rung lên và thử hoạt động cẳng chân căng cứng sauđómuốn bò dậy.

TráitimChửNgọcđậpthìnhthình,trongđầulànhữnggươngmặtquỷnhưđènkéo quân lướt qua: Chẳng lẽ nàng vẫn còn ở trong mộng ư? Hay là những đứatrẻ kia đuổi theo nàng từ giấc mộng, đi theo bước chân của nàng tới thế giớithực? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cố chớp mắt và thứ đầu tiên nàng thấy là ánh trăng màu vàng đất nghiêngở một bên. Nó không hề rõ ràng, giống một gương mặt bị bệnh nặng.

Giọng kia cực nhẹ như mấy cơn gió xoay quanh bên tai nàng mãi không dứt vàcũng khiến ý thức hỗn độn của Chử Ngọc trở nên tỉnh táo hơn.

“Đi thôi…… đi theo chúng ta……”

Là Hoa đèn bà bà sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiênhầuđèn.”Hắnnói.

Nàng như thấy cái gì đó giấu bên trong và mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nặngnề. Rồi rất nhanh nàng lại phát hiện tiếng hít thở kia tới từ đám nhỏ đang ngồi ởđây.Tuytụinóđãnhắmchặtmắtnhưngvẫncóthểcảmnhậnđượcánhsáng

“Chử Ngọc…… Chử Ngọc…….”

Nàng “ừm” một tiếng và muốn mở to mắt nhưng lại phát hiện đôi mắt nàng vẫnđang mở, chẳng qua phía trước như có thứ gì đó che lại không cho nàng nhìn.

Đỗ Hâm lại run rẩy dập đầu mấy cái mới chậm rãi đứng lên và tập tễnh bước rakhỏi Quảng Minh điện.

Nhưng đứa nhỏ kia lại nói chuyện. Lúc này rốt cuộc nó cũng ngẩng mặt và nhìnvề phía Chử Ngọc.

Nói xong ông ta vung tay lên thế là một thái giám chạy chậm tới và thấp giọnggọi, “Bệ hạ.”

Nàng lại được thấy ánh sáng, tuy thân đang ở một nơi hoang vắng kh*ng b* thếnày nhưng trong nhiều ngày nay đây là lần đầu tiên nàng được ra khỏi túi.

Nàng dùng sức ghì chân lại, tay cố gắng kéo về phía sau, ánh mắt bỗng ngưngđọngvàxẹtquamấybóngdángtrướcmặt,“Takhôngđivớicácngươiđâu.”

“Lời ngươi vừa nói có ý gì? Hoa đèn bà bà là ai?”

Tiếngcườilại vanglên,trong trẻonhưngmang theobithương bấttận.Chử

“Suỵt.” Đứa nhỏ không muốn đáp lại nàng. Chử Ngọc nhìn thấy những ngón taycủa hắn siết chặt lại khiến xương trắng gồ lên, cả người hắn run nhè nhẹ. Hiển

Nhưng nàng nhanh chóng ý thức được thứ kia là gì nên lập tức dụi mắt, cảngười nghiêng qua một bên và trợn mắt nhìn phía trước.

LạicógiọngnóitruyềntớinhưngChửNgọckiênđịnhlắcđầu,“Takhôngđi.”

“NgườitasắpxếpởchỗĐỗHâmnóigì?”ViêmKhánhđếrũmắtnhìntháigiám.

Hắn run rẩy đứng lên, xoay người, tay cầm đế đèn trên mặt đất, hai chân díu vàonhau như đang hạ quyết tâm bước vào bóng đêm từng bước. Chử Ngọc thấy hắnrun từ đầu tới chân giống như sẽ ngã xuống đất bất kỳ lúc nào.

“Phụt” một tiếng, phía đối diện đột nhiên có ánh lửa bùng lên giống như bỗngnhiên mọc ra từ bóng tối. Chử Ngọc nhìn thấy nó thì chưa thể thích ứng ngayđược, đôi mắt nàng chua xót.

nhiênhắnđangphảichịuáplựcvànỗisợhãilớn.Vìthếnàngcũngkhônghỏinhiều mà quay mặt đi, hướng ánh mắt sang nơi khác.

“Từ từ, các ngươi muốn mang ta đi đâu?” Chử Ngọc không phải đứa nhỏ bấtcẩn. Nàng sinh ra trong cảnh nguy hiểm rình rập nên cuộc đời này chưa từngbuông lỏng cảnh giác. Chỉ có mỗi lần này nàng sợ đưa món quà có tỳ vết choLưu Trường Ương nên mới phạm sai lầm. Nhưng chỉ một lần sai này đã đẩynàng vào tuyệt cảnh.

Ánh mắt nàng chậm rãi trượt xuống, Chử Ngọc nhíu mày nhìn quanh một vòngmới phát hiện mình đang ở trong một căn nhà đất bị bỏ hoang đã lâu. Căn nhànày như một cây nấm phá đất mà ra, ở giữa là một khoảng trống thật lớn, tườngvà trần nhà bằng tre và đất, bên trên có những cửa sổ đóng chặt tối om nhưnhững con mắt động đậy trong bóng tối.

ChửNgọckhôngnhìnralàkẻnàođãđặtcáiđènkiaởđây,cólẽlàmộtcánhtayvô hình chăng? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừ?”

Bọn họ đang sợ cái gì? Không phải nói đèn được đặt sau lưng ai thì người đó sẽcó thể rời khỏi đây ư? Nếu đã thế thì sao còn phải sợ? Giống như không aimuốn trở thành kẻ bị lựa chọn vậy!

Chử Ngọc mở bừng mắt trong nỗi sợ hãi. Lần này nàng biết mình đã thực sựtỉnh táo bởi vì tứ chi cực kỳ nhức mỏi. Đây là kết quả của mấy ngày rong ruổitrên ngựa, là thứ mà nàng không thể cảm nhận được trong mộng.

Chử Ngọc không hiểu nhưng sợ hãi là thứ bệnh lây lan vì thế lòng nàng dần bịhơilạnhlấpđầy.Giốngnhưcótảngbăngđangtanratronglòngvàlantớitừngngóc ngách trong cơ thể.

“Chử Ngọc……”

Nhưng hắn vẫn đi về phía trước, thân thể vốn bị phủ trong ánh đèn dầu cứ thế đixa, dần dần nhỏ lại.

“Đừng nhúc nhích, kẻ bị Hoa đèn bà bà lựa chọn mới có thể rời khỏi đây.” Mộtgiọng nói bỗng nhiên vang lên bên cạnh khiến Chử Ngọc hoảng sợ. Nàng thởphì phò và nhìn về nơi âm thanh kia phát ra. Lúc này nàng mới phát hiện cáchmình ba thước có một cái bóng màu đen. Đó là một đứa nhỏ, đôi tay ôm lấy gốivàngồi dưới đất,đầu chôn trong haicánh tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

“TrẫmthậtmaymắnvìĐỗkhanhđãđặtcượcđúngcửa,nếukhônghiệntạikẻchếtmất xácở nơinào đóchỉ sợ sẽkhông phảilàThẩm Úy.”

“Còn nấu canh cá, rán cá, hầm xương cá……”

Ngọc lùi về phía sau vài bước. Lúc này đám nhỏ lại quay đầu về phía nàng, từnggương mặt lộ rõ.

Thái giám kia vội vã đáp, “Hắn nói, lúc Đình Bác Công nhàn rỗi thường đi đánhbạc hoặc câu cá, còn ….. còn……”

“Đèn đặt sau lưng ai thì người đó mới có thể đi.”

Dứt lời ông ta vung tay nói, “Ái khanh lui ra đi, trẫm đã sai người tặng một tấmbìnhphongtớinhàchokhanh.ĐólàbìnhphonglưulimàCaoTổhoàngđếtiềntriều để trongVân Mẫu điện. Ngươi mau về xem có thích hay không?”

của ngọn đèn. Chính vì thế cả đám mới thở dồn dập vì sợ, có mấy đứa thậm chícòn không nhịn được nức nở.

***

Lúc nàng đáp lại thì phía trước truyền đến một loạt tiếng cười “Khanh khách”.ChửNgọctrợnmắtvàrốtcuộccũngnhìnthấymấycáibóngxámxịt.Tuychiềucao không giống nhau nhưng tất cả đều là trẻ con chưa trưởng thành. Từngngười quay đầu nhìn chằm chằm nàng nhưng Chử Ngọc lại không thấy rõ mặtmũi của họ.

Đỗ Hâm lập tức quỳ xuống, hai cái xương bánh chè đập lên sàn nhà đau điếng,cái trán dán sát nền gạch lạnh băng, “Thần không dám, tội thần đáng c·h·ế·t vạnlần……”

Viêm Khánh đế im lặng một lúc cũng không lên tiếng. Trong lúc Đỗ Hâm vẫnđang hoảng hốt, tim đập thình thịch thật nhanh như bị bệnh nan y thì kẻ ngồi saumàn che rốt cuộc cũng lên tiếng, “Đình Bác Công coi giang sơn xã tắc của trẫmnhư một cuộc bài bạc ư?”

“Tới đây……”

ViêmKhánhđếnhíumày,“Còncócáigì?”

Chử Ngọc “A” một tiếng: Ánh sáng màu trắng tan hết, nàng thấy rõ khuôn mặtcủa họ, mỗi khuôn mặt đều chồng chất vết thương xanh tím đan xen bên nhaunhư từng cái võng lộng lẫy lòe loẹt.

Nàng biết, còn có một người đang chờ mình. Hai người họ đều là kẻ cô đơnnương tự vào nhau để sưởi ấm. Nếu nàng cũng đi thì người kia quả thực quáđáng thương.

Đó là một cái đèn bằng đồng đang dịch chuyển trong bóng đêm và cọ một vệtdài trên mặt đất sau đó vững vàng dừng ở sau lưng đứa trẻ đối diện.

Chương 84: Tiên hầu đèn (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy cái bóng xám xịt kia bị ánh sáng chiếu lên thì như to ra một chút. Tronglòng Chử Ngọc bỗng nảy ra một suy nghĩ khiến mồ hôi lạnh túa ra sau cổ nàng:Nàng cảm thấy mấy cái bóng này đang bị ánh sáng tách ra và hóa thành bụi bặmbay múa trong ánh sáng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Tiên hầu đèn