Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Tiểu Thiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Tiểu Thiên


“Cổ nàng ấy rất đẹp,” Sáu Ngón chỉ nhìn nơi xa, giống như đã rơi vào ký ức xaxưa. Giờ phút này thần sắc trong mắt hắn đã biến mất, chút dịu dàng lộ ra tronglúc vô ý đã hoàn toàn biến mất. Hắn lại biến thành người nhà họ Miêu, giốngông nội và tổ tiên nhiều đời nhà họ, không chút tình cảm. Ngoài bản thân, bọnhọcoinhữngkẻkhácchỉlàsúcsinh,“Trướckiacùngnàngchơichungmộtchỗta không hề phát hiện ra, mãi tới khi ta nện cái đèn xuống và g**t ch*t nàng tamới để ý. Cái cổ kia thon dài, trắng ngần, đẹp như cổ thiên nga không chút tỳvết.”

Ta cũng phát hiện trong đôi mắt đã ngả vàng của ông nội và khóe miệng mímchặt của cha ta hình như chứa một bí mật nào đó mà ta không biết nhưng lại cóchung nhịp thở với ta.

Đúng rồi, nhà của ta là một cái thuyền đánh cá hai tầng. Nhà họ Miêu đời đờilàm nghề đánh cá mà sống, ta cũng từng cho rằng đời mình sẽ gắn với conthuyền nhỏ kia và sẽ theo nó vòng quanh hồ Kim Quang.

Rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa, đầu ầm ầm vang lên và mơ hồ nghe thấyông nội nói cái gì mà “bà bà” rồi “đèn bằng đồng”. Ta chẳng hiểu gì mà cứ thếđứng dậy hoảng hốt lao ra khỏi thuyền, chạy dọc cây cầu gỗ và lên bờ mớikhông nhịn được há miệng nôn thốc nôn tháo.

Chử Ngọc hơi tò mò bởi vì người cha đã c·h·ế·t nhiều năm của nàng mỗi lần tớithăm nàng trong giấc mộng đều ồn ào tới độ nàng hận vì sao mình lại có hai lỗtai.

Chẳngtráchôngnộilạikhôngthíchtiếngtrẻconkhócnháo……Tanhìncáibao tải kia dần bị máu nhuộm đỏ thì không nhịn được hét lên sợ hãi.

Ta và nàng chơi cùng nhau, mỗi ngày lên núi trèo cây, xuống sông bắt cá. Thờigiancủachúngtaphongphútrànđầy,tacũngkhôngchomìnhthờigianđểnhớvề chuyện ngày đó. Mà ông nội cũng như quên mất chuyện kia, lúc nhìn ta ôngnội vẫn trầm mặc và nghiêm khắc như cũ. Thế nên ta gần như đã coi đứa nhỏtrong bao tải chỉ là một cơn ác mộng.

“Ngươi luôn nghe lời ông nội mình nhưng ông ta lại lợi dụng ngươi. Ngươi

Ông nội nhìn nàng rồi lại nhìn ta, gương mặt bị ánh đèn phía sau chiếu sángloang lổ vẻ âm trầm, “Tiểu Thiên, người nhà họ Miêu không thể có bạn. Đờinày chúng ta chỉ có thể phụng dưỡng một mình Hoa đèn bà bà, ngoài ra nhữngkẻ khác đều là s·ú·c· ·v·ậ·t.”

Nói đến đây, Sáu Ngón liếc xéo Chử Ngọc, khóe mắt lóe hơi lạnh khiến nàngnín thở vì sợ, “Xương cốt của ngươi cũng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp ngươi ta đãcảm thấy ngươi giống nàng, xương cốt tinh tế, khớp xương tinh xảo. Đúng làhiếm có……”

Tathấyôngnộiđangquỳgốiởmộtgóctối,bêncạnhlàmộtcáiđèndầunhuộmmái tóc hoa râm của ông ta thành màu vàng, giống như gợn nước trên mặt hồ.

Ánh mắt hắn xoay quanh người nàng mang theo chút tham lam, “Nàng có thể ápbệnh tật của cha ta và lúc này ngươi cũng có thể.”

Trongđầutachỉcókhuônmặtđứatrẻkia.Lúcýthứchơitỉnhtáo,tamớithấyđược một khuôn mặt khác giấu sau gương mặt đứa nhỏ. Đó là khuôn mặt củamột pho tượng gỗ mà ông nội hay quỳ lạy, thờ phụng…… hình như là mộtngười phụ nữ, tóc búi cao, cắm cây trâm.

Nhưng vào ngày đó lúc bước lên boong thuyền ta lại chẳng tìm thấy mẹ đâu.Trong lúc vô tình ta xông vào một căn phòng tối trên thuyền. Đó là căn phòng tachưa bước vào bao giờ, và cũng chính nó khiến mọi ảo tưởng về tương lai của tađều điên đảo.

ănquảkiađôimắttrợntròn,“TiểuThiên,tachưatừngănquảnàongọtthếnày.”

Nàng tới tìm ta.

“Đơn giản lắm, nhắm thẳng vào đầu nàng mà đập là được rồi.”

đầu óc nàng mê mang, mọi ý thức đều tan đi.

Cái bóng của hắn phủ lên đầu nàng, ngăn cản ánh trăng mờ nhạt.

Nàng ấy không gọi ta là Sáu Ngón, bởi vì nàng nói bản thân nàng đâu có gọi làhai mắt, hai tai, năm ngón, thế nên không thể gọi ta là Sáu Ngón được.

Nhà của ta là một nơi không có tiếng động.

Nàng ấy là người bạn đầu tiên của ta. Nàng lớn hơn ta hai tuổi, cùng mẹ tới hồKim Quang này nương tựa người thân. Nàng không phải ngư dân nên trênngười không có mùi tanh của cá.

Sáu Ngón cười cười, “Nhất định ngươi sẽ thấy kỳ quái. Một nhà có ba đời từông tới cháu mà sao có thể hiếm khi nghe thấy tiếng người được?”

“Ngươi đã g·i·ế·t nàng?” Chử Ngọc như thấy chút thay đổi trên khuôn mặt củaSáuNgón.Thayđổiấykhiếnánhtrăngtrênmặthắncũngrunglênnhènhẹnhưtơ nhện.

“Bệnhcủachangươingàycàngnặngvàcầnmộtbộxươngcựctốt.Tađãtìmkhắp nơi, ai ngờ nàng lại tự mình đưa tới cửa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Việcnàykhôngdễdàngnhưngdầndàngaymộtđứanhỏnhưtacũnghiểumộtđạo lý: Cái nhà này không thích hoạt bát, náo nhiệt, không, phải nói là mọi thứliênquan tới sứcsống đều là cấmkỵ ở đây.

“Nàng là người bạn duy nhất của ngươi ấy vậy nhưng ngươi vẫn g·i·ế·t nàng, còngiết mẹ nàng.” Chử Ngọc cắn răng nhưng hàm răng vẫn run lên.

“Vậy ngươi nghe ai, cha ngươi ư?” Chử Ngọc thở phì phò, “Thế chẳng phải ôngta cũng đang lợi dụng ngươi để kéo dài mệnh cho mình ư?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cửa khép hờ, người bên trong hình như đoán được ta sẽ tới nên không khóa

Bàn tay đang túm lấy bao tải của Sáu Ngón chợt cứng đờ, mãi lâu sau trên mặthắn mới lộ ra nụ cười cổ quái, “Không, ta vẫn nghe lời ông nội.”

“Không phải bị say thuyền chứ? Mẹ ta nói lúc say tàu thuyền chỉ cần ăn ít táo làthoải mái.”

Mà vào cái ngày ta mang theo cả một bụng tủi thân chạy về nhà thì ta cũng pháthiện ra bí mật đó.

Nàng nhìn ta, con ngươi màu hổ phách toàn nước mắt. Chúng lặng lẽ chảyxuống khuôn mặt trắng tinh.

“Tốt, so với cha ngươi thì ngươi khá hơn nhiều. Lần đầu tiên cha ngươi thấy tagiết người đã sợ quá ngất lịm đi. Dù lúc ấy hắn còn lớn hơn ngươi bây giờnhững 4 tuổi.Thiên Nhi, ngươi cũng coi như có thể đảm đương đó.”

cửa.Tavẫnđứngởcửavàdodựmãikhôngdámbướcvào.Rồiôngnộigọitêntavà nói,“TiểuThiên,ngươi không muốngặp nànglần cuối cùngsao?”

Ông ta nghiêng qua một bên, sau đó ta nhìn thấy một cái tượng gỗ. Đó là Hoađèn bà bà. Bà ta mỉm cười giống như đang chờ ta cũng tới phụng sự, cống hiếncả đời cho mình.

Ông nội không thích nói chuyện nên cha ta không dám nói lời nào. Mẹ còn phảichăm sóc người cha bệnh tật nên bận tới độ không rảnh nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 88: Tiểu Thiên

Sáu Ngón lại cười cười, “Bà ta cũng tới hỏi ta và ta nói nàng đã c·h·ế·t nhưng bàta không tin. Có điều vào đêm hôm đó bà ta nhảy vào hồ Kim Quang. Sau bảyngày thi thể bà ta mắc vào lưới đánh cá và đã thối rữa không ra hình dạng gì.”

Chử Ngọc không thể nhịn được rùng mình. Rốt cuộc nàng cũng biết nguyênnhân hắn bắt mình đi. Hóa ra hắn muốn lấy xương cốt trên người nàng…..

ngày đều lang thang bên bờ hồ Kim Quang, gặp ai cũng hỏi có thấy con mìnhđâu không.”

Ông nộivẫy tayý bảota điqua.Thấyta khôngnhúc nhíchông tanhíuchặthàng mày hoa râm và kéo ta tới trước mặt. Ông ta kéo lấy tay ta và lôi đến trướcmặt Hoa đèn bà bà, sau đó nhét cái đèn bằng đồng kia vào tay ta.

Thế nên mỗi lần khóc nháo mẹ sẽ hoảng loạn bế ta chạy vào nhà trong ánh mắtcủa ông nội và cha. Bà ấy hoặc đánh, hoặc mắng, dùng đủ mọi cách để dời sựchú ý của ta và để ta ngậm miệng.

Đangrunrẩy,cảngườinhưbaylơlửngthìbỗngcómộtbàntaynhẹvỗlênlưngta. Lúc quay đầu ta thấy một người cầm một quả táo xanh đỏ, đôi mắt màu hổphách nhìn con ngươi đỏ quạch của ta.

Mãitớimộtngàytatìmnàngấykhắpnơicũngkhôngthấy.Maxuiquỷkhiếnthế nào ta lại nghe thấy trong lòng vang lên một giọng nói và lại đi vào cănphòng tối trên thuyền của nhà mình.

Ông nội chậm rãi quay đầu thì thấy ta đã sợ tới độ gần như không đứng thẳngnổi. Nhưng ông ta không kinh ngạc, cũng không tức giận, ngược lại khóe mắtcòn lộ ra ý cười. Đó là chút dịu dàng ta chưa thấy bao giờ, nhưng lại khiến takhông rét mà run.

chẳng qua chỉ là một thanh đao trong tay ông ta thế mà ngươi lại vì kẻ đó giếtchết người bạn của mình, người duy nhất không gọi ngươi là Sáu Ngón.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“TiểuThiên,lạiđây.”

Nàng đưa quả táo kia cho ta và nó rất chua. Ăn xong quả táo đó ta chỉ thấy răngnhư rụng hết thế nên sau đó ta mang nàng vào trong núi hái quả dại. Lúc nàng

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười bỡn cợt, “Ta đã g·i·ế·t nàng. Ông nội túm lấy tay ta vàgõ xuống, máu của nàng b*n r* đầy mặt ta. Nhưng nàng vẫn chưa c·h·ế·t, thân thểrun rẩy, đôi mắt nhìn ta giống như không cam lòng. Vì thế lão già kia lại đậpmột nhát nữa nàng mới bất động. Sau đó mẹ nàng điên cuồng đi tìm con, mỗi

Bêncạnhôngtalàmộtcáibaotảivặnvẹo,bêntrongtruyềnratiếng“ôưm”.Tanghe thấy ông nội nói gì đó rồi ông ta giơ cao đế đèn và nện xuống cái bao tảikia……

Là cái gì? Là ai?

Ông ta vẫy tay gọi ta đi qua. Hai chân ta không nghe sai bảo nhưng cũng khôngdám trái lệnh thế là ta như cái xác không hồn đi tới bên cạnh và quỳ xuống. Rồiông nội ra lệnh cho ta cởi bỏ bao tải.

Chử Ngọc moi hết cõi lòng và cố gắng tìm kiếm lý do có thể thuyết phục SáuNgón, đồng thời kéo dài thời gian bởi vì lúc này nàng thấy tên kia lại đứngthẳng người và đi về phía mình.

Chử Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý tứ phía sau một câu này thì cả người đã bịnhét vào bao tải. Nàng lại rơi vào bóng tối, nơi đó có một mùi ngọt ngấy khiến

Tathấykhuônmặtcủamộtđứatrẻxấpxỉtuổicủata,nửabênđầulâubịđậpnát, một tròng mắt rơi ra ngoài, trượt đến bên miệng.

“Ông nội đã mất từ 13 năm trước.” Hắn nhìn nàng và vô cùng bình thản cầm cáibao tải căng ra chuẩn bị ụp lên đầu nàng.

Nàng cũng bị ông nội nhét vào cái bao tải kia, tay chân bị trói chặt, miệng bịnhét một miếng vải nên không nói được lời nào.

Sáu Ngón nhẹ “A” một tiếng, “Ông nội của ta là một người trầm mặc và nghiêmkhắc. Đời này ông ta chỉ có một người con trai là cha ta. Cha ta cũng ít lời, lạiyếu ớt nhiều bệnh nên luôn nghe theo lời người cha nghiêm khắc và không dámcãi nửa lời.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Tiểu Thiên