Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89: Danh dự

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Danh dự


Đôi mắt đậu xanh của ông chủ kia xoay tròn, tay xoa trán và quay lại hỏi, “Côngtử không phải người ở đây đúng không?”

LưuTrườngƯơngđịnhđuổitheonhưngKỳTamLanglạingăncản,“Điệnhạchớ có rút dây động rừng.”

Xuống nước rồi họ mới biết mặt hồ nhìn có vẻ bình thản nhưng thực ra khá ồnào. Những người đánh cá này nuôi các loài chim sống ở nơi có nước. Lúc nàyđám vịt đang tranh nhau ăn, tiếng cạc cạc vang lên rất khó nghe. Các ngư dâncũng không yên phận, bọn họ cãi nhau, đánh nhau, bài bạc hò hét. Hơn nữa lúcnày là giữa trưa nên các hộ đều đang nấu cơm, khói bếp khắp nơi rất khó ngửi.Bọn họ thật hận không thể vùi đầu vào nước giống đám vịt kia.

Tâm tính của thiếu niên luôn như vậy. Dù những ngây ngô trong con người hắnđã sớm bị thăng trầm theo thời gian mài mòn nhưng lúc mới nếm thử cảm giácrungđộnghắncũngkhótránhkhỏihànhđộngngốcnghếch.Nếukhôngthămdò

ÁnhmắtLưuTrườngƯơnglậptứctốisầmlại,“KhôngchỉcótrấnKimQuang,từ đây tớiTây Chiếu không xa, nhưng nửa đường đã có nhà họTôn tiếp ứng.

Tiệm thuốc rất nhỏ, tiểu nhị cũng không có mà chỉ có mỗi ông chủ đứng trướcquầy thuốc nhiều ngăn và cúi đầy gẩy bàn tính. Nghe thấy tiếng động thế là ôngta ngẩng đầu lên nở nụ cười với cả hai, “Các vị khách quan muốn bốc thuốc à?Có đơn thuốc không?”

“TốngMêĐiệt,ngươitheobổnvươngvàođó.”LưuTrườngƯơngquayđầulại,ánh mắt chuẩn xác rơi xuống người Tống Mê Điệt đang đứng ở cuối hàng ngũ.Thấy nàng do dự hắn lập tức híp mắt ý bảo: Vào cái lúc này chẳng lẽ ngươi cònmuốn chậm trễ thời gian hả?

“Vậy phải cần bao nhiêu xương trẻ con mới có thể làm được số lượng thuốcviên khổng lồ như thế?” Tống Mê Điệt nghe thấy những lời chấn động kia thìném luôn nhục nhã vừa rồi ra sau đầu và bóp tay răng rắc, “Bầm thây hắn vạnđoạn cũng không đủ giải hận.”

Ông chủ giống như bừng tỉnh, ánh mắt nhìn từ Lưu Trường Ương đến Tống MêĐiệt…… à, nhìn bụng nàng. Sau đó ông ta tặc lưỡi lắc đầu nói, “Tuy đang tuổihuyết khí dâng trào nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, chuyện này liênquan tính mệnh… ”

Dứt lời hắn vung áo khoác lên, bàn tay chỉ vào một quán rượu cách đó không xavà cười lạnh một tiếng, “Các ngươi đoán xem ông chủ nơi đó có phải đồng lõakhông?”

Hắn mang theo một đám người quay về thị trấn bên hồ Kim Quang, vừa đi vừangó nghiêng, mãi đến khi thấy một tiệm thuốc bình thường mới dừng lại.

TốngMêĐiệt biếtsưtỷ khôngthích nàngtiếpxúc vớiLưuTrườngƯơngnên

Mặt hồ mênh mông, khói sóng nhấp nhô phủ lên bóng núi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỳ Tam Lang nghe thấy thế thì lắp bắp kinh hãi, “Không chỉ có mỗi tiệm thuốcư? Vậy xem ra thuốc phá thai chính là một loại thương phẩm mà mọi người ởtrấn Kim Quang đều biết. Nó không phải thứ chỉ có thể giao dịch ở nơi tối tămmàhoàntoàngiốngvớibấtkỳthứgìđượcbàybántrongcáccửahiệumặttiền.” (đọc tại Qidian-VP.com)

UấtTrìThanhhơinóngnảy,“Nhiềuthuyềnnhưthế……đitìmtừngchỗmộtthì không biết phải …. phải tìm đến đời nào.”

Tống Mê Điệt dựa gần và nghiến răng nghiến lợi mắng, “Điện hạ, vì sao ngài lạihủy danh dự của ta như vậy?”

“Ông chủ tiệm thuốc nói rằng có rất nhiều cửa hàng bán thuốc phá thai ở trấnKim Quang này. Ta nghĩ rất nhiều người ở đây biết Sáu Ngón nhưng bọn họkhông muốn nói.”

Uất Trì Thanh lộ nghi hoặc, “Kỳ huynh thật sự có thể…… có thể nhớ rõ sao?Từ xa nhìn thì chỉ thấy đám thuyền đánh cá này như một con sâu rõ dài……huống chi còn có thuyền đánh cá lục tục rời khỏi bờ, nếu chỉ dựa vào vị trí thìkhó…… khó chuẩn.”

NóixongthấyLưuTrườngƯơngkhôngđápthếlàôngtacườinói,“Nhàtrênthì chúng ta không nói được, đây là quy tắc ở nơi này, nhưng,” ông ta nhìn thỏibạc,mắtlộvẻthamlamvànói,“Thuốcpháthainàykhôngchỉtiệmthuốccủata có, mà cửa hàng nào trên trấn Kim Quang này cũng bán. Công tử cứ đi dò hỏilà được.”

“Ngươi nghĩ thật hả?” Lưu Trường Ương quay lại, ánh mắt nhìn cái người thấphơn mình một cái đầu. Ánh mặt trời chiếu lên lông mi của nàng giống hai conbướm xinh đẹp đập cánh gợn lên sóng lớn trong lòng hắn. Nhưng lời hắn nói ravẫn mang theo ngả ngớn.Thiếu niên mới rung động chỉ biết dùng cách này đểche giấu trái tim đang loạn nhịp, “Tống Mê Điệt, ngươi thật sự muốn đi theo tahả?”

LưuTrườngƯơngquayđầulạiliếcnàngmộtcái,ánhmắtlạnhnhưsương,“Đâu chỉ có mình hắn, đám đồng lõa này đều phải đền tội.”

NhắcTàoTháothìTàoTháođến.Mộtlãogiàhoảnghốtchạyrakhỏiquánrượu, trên cái đầu béo tròn quả nhiên viết hai chữ “ông chủ”. Ông ta vừa đi vừathét to với tiểu nhị bên trong, “Lão già nhà họ Miêu nói Đại Lang đi nơi khácnhưng đã hai tháng không có hàng, người ta thúc giục đến độ ta không ngủ ngonđược.(Hãyđọctruyệnnàytạitrangrunghophach.com)Hômnaytaphảitựmình tới nhà hắn một chuyến xem có phải hắn thực sự đã đi nơi khác hay đanghù ta và đưa hàng cho người khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ánh sáng này lại không thể sưởi ấm lòng người.

Lòng bàn tay hắn mang theo hơi thở mát lạnh khiến trái tim nàng vô cớ run lên.Nàng ngước mắt thấy Lưu Trường Ương nhìn mình, chân mày run rẩy và lạnhlùng nói, “Ngươi dám quyến rũ bản công tử rồi gây họa mà giờ còn khôngmuốn uống thuốc hả?”

Mặt Tống Mê Điệt giật giật, thẹn thùng cũng chẳng còn. Nàng chỉ hận khôngthể liều mạng với hắn ngay tại đây nhưng mọi người đang đứng bên dưới vànhìn lên. Nàng làm gì dám động tay chân mà chỉ có thể hung hăng lắc đầu haicái và không nói một lời đã lướt qua hắn đi tới bên cạnh Mạc Hàn Yên và KỳTamLang.

Ông chủ bị thỏi bạc kia mê mắt và nuốt nước miếng sau đó lộ ra vẻ bất đắc dĩgiả dối, “Công tử à, không phải ta không bán thuốc phá thai cho ngài, mà thựcsự là gần đây hàng hóa khan hiếm. Cái tiệm nhỏ này của ta cũng đã lâu khôngcó thuốc, nếu không ta cũng chẳng chê bạc.”

LưuTrườngƯơngcốnénnụcườiđãtrànrakhóemôi.Mấyngàynaynàngđốixửvớihắn khôngmặnkhông nhạtvìthế lònghắncòn tứclắmđây này.

“Phần đầu, đuôi, vách thuyền, buồm, những thứ này không giống nhau. Saohuynh lại bảo tụi nó giống nhau vậy?” Kỳ Tam Lang nheo mắt, “Trên conthuyền nhà họ Miêu có hai mụn vá, một cái tròn một cái vuông, đương nhiênkhông khó để nhận ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Trường Ương đứng phía sau lưng hắn và thở dài, “A Thanh, càng sốt ruộtcàng không thể hoàn thành công việc.”

TốngMêĐiệtnhìnnhìnMạcHànYênvàthấy sưtỷgậtđầuthếlàbướcnhanhquavà đi theo LưuTrườngƯơng vào tiệm thuốc kia.

LưuTrườngƯơngđặtmộtthỏibạctrướcmặtôngtavànói,“Ngàicoinhưlàmviệc thiện, qua hai tháng nữa thì không giấu bụng được đâu.”

MạcHànYênkhônghỏinhưngánhmắtlạinhìnvềphíaLưuTrườngƯơngvàthấy hắn khoanh tay đứng giữa phố, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm dòngngười nhốn nháo.

Chương 89: Danh dự

Nói xong hắn làm gương dẫn đầu đi tới cây cầu gỗ phía trước, tay che nắng nhìncon thuyền kia, trong lòng đếm những con thuyền nó đã đi qua. Một lát sau hắnthấy nó dừng bên cạnh một con thuyền ở nơi xa và híp mắt nhìn thêm một látmớivòngtrở vềnóivới ngườiphíasau, “Tađãnhớ kỹconthuyền kia.”

Như vậy trên các con đường quan đạo, thương đạo, và đường cho dân chúng ắthẳn cũng có vô số hộ như nhà họ Tôn tiếp ứng bọn chúng,” nói tới đây hắndừngmộtchútsauđógiọngcànglạnhhơn,“TrấnKimQuanglàtrungtâm,nếumở rộng ra thì đường dây này có khi sẽ trải rộng khắp ĐạiYến.”

Bên hồ toàn là thuyền đánh cá, cái to cái nhỏ, có bè có thuyền, từng cái nối đuôinhau um tùm bên bờ hồ. Cộng lại phải tới 300-400 chiếc.

thân nó như một đồng tiền vàng thật lớn.

Bậcthangngoàitiệmthuốcđượcánhmặttrờitrảimộtlớpánhsángnhưlôngdê.LưuTrườngƯơngvừađịnhbướcxuốngbậcthangthìdảilụabênhôngđãbịngười ta kéo từ phía sau.

MạcHànYênđãsớmnhìnrasưmuộinhàmìnhkhôngđúngnênlẳnglặngnhìnnàng một lúc lâu mới hỏi, “Mê Điệt, chuyện gì thế?”

LòngLưuTrườngƯơngđộtnhiêndânglênbấtan.Hắnluôncảmtháymỗikhithuyền lướt qua chỗ nào thì đám ngư dân ồn ào kia sẽ lập tức ngừng lại, khóemắt liếc nhìn bọn họ không có ý tốt. Thuyền nhỏ bọn họ đang dùng cũng sẽ bịđụng chỗ nọ chỗ kia, có vài lần thân thuyền còn lắc lư suýt lật, người của hắnthậm chí còn suýt rơi xuống nước.

Tống Mê Điệt đứng ở một bên tiêu hóa đống thông tin này, mãi tới khi nghethấy mấy chữ “thuốc phá thai” mới suy nghĩ cẩn thận vì sao tên này muốn nàngđi cùng vào hiệu thuốc. Cuối cùng nàng cũng hiểu hai kẻ nay cứ ngươi một câuta một câu nói cái gì mà bụng là thế nào. Hóa ra bọn họ đang nói bụng nàng à?Nàng lập tức “A” một tiếng và há mồm muốn phản bác nhưng lại bị LưuTrườngƯơng che miệng lại.

Sắc mặt Kỳ Tam Lang xanh mét, răng nghiến chặt, “Thế nên mới có nhiều cửahàngbánthứthuốckhốnnạnkianhưvậy.Vềcơbảnlàvìcóquánhiềungườitừnơi khác tới hỏi mua nên mới cần nhiều cửa hàng để cung ứng đủ.”

cũng không tiện tố khổ. Nàng cũng không thể kể chuyện hắn bịa đặt nàng mangthai con hắn nên chỉ có thể nuốt nước đắng vào lòng và lắc lắc đầu.

và rối rắm một phen thì hắn không dám tùy tiện giao tấm lòng của mình chongười khác.

Lão già phía trước hoàn toàn không phát hiện ra nên sau khi đến bờ hồ lão nhảylên một con thuyền nhỏ. Hai cánh tay ngắn và to thành thạo cầm mái chèo vàđẩy những còn thuyền đánh cá chung quanh đó rồi mượn lực lướt đi.

Mặt hồ giống như vật sống, từng tầng gợn sóng theo gió lan ra, đẹp đến lóa cảmắt.

Nói xong hắn lại đẩy thỏi bạc về phía ông ta, “Không biết nhà trên bán thuốcnàyởđâu?Tasẽtựmìnhquađó,dùphảitốnnhiềubạchơntacũngphảimuađược. Nếu không thể diện cả tộc sẽ mất hết chẳng còn gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

NgườicủaCảnhVươngphủnhìnnhauhoangmangvàquayđầuthìthấyTốngMêĐiệtvớiMạcHànYên vẫnbìnhthản.Bọnhọđã quáquennênchẳngcógìkinh ngạc. Mọi người chung quanh lập tức hiểu ba kẻ tới từ Trường Lăng nàyđều có chỗ thần kỳ, ắt không phải người thường. Cả đám chia thành các nhómnhỏ ba người và bước lên mấy con thuyền nhỏ theo sự chỉ huy của Kỳ TamLang rồi tiến về phía trước.

“ĐiệnhạcótrađượcSáuNgónđangởđâukhông?”MạcHànYêntiếnlênhỏi.“Chưatìmđược.” LưuTrường Ươngvẫn nhìnphía trước.Hồ KimQuang ở

cách đó không xa và đang tỏa ánh vàng rực rỡ đúng như cái tên của nó. Bản

Bọn họ quả thực chẳng cần phí sức điều tra mà cứ lặng lẽ đi theo kẻ kia về phíatrước. Không tới một nén nhang cả đám đã tới bên hồ Kim Quang.

Nói xong ông ta nhét một túi tiền vào ngực áo rồi vung hai cái chân ngắn đi dọccon đường lớn tới hồ Kim Quang.

LưuTrườngƯơngbàyrabộdạngmuốnnóilạithôivàchầnchừtrongchốclátmới nói, “Thuốc này vốn là không có đơn.” Nói xong hắn mang vẻ mặt nghihoặc và đẩy Tống Mê Điệt về phía trước, “Nói ra cũng hơi hổ thẹn, con nhócnày nhà ta không màng ăn uống, chỉ thích ăn mấy thứ táo mơ chua chua gì đó,tính ra đã hơn một tháng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Danh dự