Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Tâm sự
Hắn không nói gì mà quay đầu nhìn thẳng nàng, con ngươi giống như bị nhuộmmực, vây nàng trong ánh mắt của mình.
Trênbãiđángầmcóvôsốhangđộng,thoạtnhìnkhôngkhácgìđôimắtcủađầulâu khô, đen sì, trống rỗng, liếc một cái không tới cuối. (đọc tại Qidian-VP.com)
NhưngdùnônnóngđámLưuTrườngƯơngcũngkhôngtùytiệnđếngầnChửNgọc. Cái bẫy này Sáu Ngón từng dùng ở từ đường nhà họ Tôn, ai biết đượchắn có dùng lại lần nữa hay không?
“ChỉcònlạimìnhChửNgọc,”LưuTrườngƯơnglạicườicười,tronggiọngnóichỉ toàn thê lương đánh thẳng vào lòng người, “Con bé được sinh ra trên đườngnên khi đó vẫn là đứa trẻ nửa tháng. Một bàn tay người lớn là đủ ôm lấy nó, cảngười nhỏ không khác gì con mèo con.”
“NgọcNhi.”LưuTrườngƯơngvộivãgọinhưngđứanhỏchẳngđáp,haimắtvẫn nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ bị ánh trăng nhuộm thành màu xanh trắng.
Lưu Trường Ương quay đầu nhìn nàng chăm chú một lúc lâu mới lắc đầu nói,“Họcchútđi,nếukhôngphuquâncủangươitrongtươnglaichắcchắnthảm.”
Dứt lời bỗng hắn rút một con dao nhỏ từ sau lưng và chọc về phía cổ của ChửNgọc.LưuTrườngƯơngchỉthấyánhsánglóelênvàkhôngkịpnghĩnhiềuđãvọt tới. Và ngay lúc ấy con dao kia bị ba mũi tên bằng băng bắn trúng và gãythành bốn mảnh rơi xuống đất.
“Tabiết,”LưuTrườngƯơnghơihípmắtnhìnnơixa:Hònđảonàybừngbừngsức sống, hắn thậm chí có thể mường tượng ra cảnh con thỏ hoang chạy khắpnơi, những con bướm dập dờn trên các bụi hoa. Tất cả những điều này thực sựkhông hợp với một kẻ dám ra tay diệt sạch nhà họTôn.
Tống Mê Điệt hừ một tiếng, “Cái này điện hạ không phải nhọc lòng. Ta khôngkén chọn, chỉ cần kẻ nọ có thể giúp ta đầy bụng là được. Phải ăn no mới có sứcluyện võ đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ông nội treo nàng lên đây, đúng, chính là cọc gỗ này. Lúc ấy nàng đã chếtngắc, trên đầu là vết máu khô cứng che đi đôi mắt. Ta gần như không nhận ranàng. Sau đó ông nội đưa cho ta một cây đuốc, để ta châm lửa đốt và ta đã làmtheo. Có gì mà ta không dám? Người ta còn g·i·ế·t được thì đốt lửa có là gì. Cáinày dễ hơn g·i·ế·t người nhiều, cần gì phải giả vờ giả vịt đúng không?”
Nóixongnànglạipháthiệnngườibêncạnhtrầmmặc.LưuTrườngƯơngnhìnmũi nhưng ánh mắt lại như nhìn vào trong lòng và rơi vào cõi hư vô.
“Từ đó về sau, rất nhiều ngày ta vẫn luôn nghe thấy nàng gọi tên ta: Sáu Ngón,Sáu Ngón, Sáu Ngón. Nó vang lên ngày đêm, bất kể chỗ nào, cứ như muốnquấn lấy ta cả đời.”
Mọingườinghenàngnóithếthìkinhhãi.NgaycảMạcHànYênluônbìnhtĩnhcũng không tránh khỏi xúc động nhìn qua. Nàng cảm thấy rất nhiều khuôn mặtnho nhỏ tái nhợt thò ra khỏi những hang đá tối om kia với hai hàng huyết lệ vànhìn về phía mình.
Cũngmaylúcnàythuyềnnhỏđộtnhiênlắclư,sauđólàtiếngUấtTrìThanhtruyềntới giúp nàng giảivây.
NàngchưabaogiờnóinhữnglờiácđộcnhưthếvìvậyLưuTrườngƯơnghơingây ra và bị cơn giận dữ của nàng lây sang. Hơi lạnh trong cơ thể hắn độtnhiên tan hết, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
Hình ảnh Cảnh Vương điện hạ xe chỉ luồn kim quả thực quá sức tưởng tượngcủaTốngMêĐiệtvìthếnàngcườigượngmộttiếng,“Tacũngchẳngbiếtmayvá.”
MãilâusaubêntainàngvanglênmộtcâunhưngTốngMêĐiệtlạithấytaiùlên như có ong mật vây quanh, cả người giật mình, “Hả?”
“Chăm sóc trẻ con không dễ,” hắn lắc đầu than thở, “Ăn uống tiêu tiểu, cái nàocũng phải nhọc lòng. Lúc chúng ta vừa tới Tây Chiếu, vị kia còn không ……‘tốtbụng’nhưbâygiờ.Cơmăn,áomặclúcấyrấtkhanhiếm,thậmchíquầnáocũngphảitựkhâuvá.ĐámAThanh tay chân vụng về nên đâu biết làm quần áo.Cuối cùng quần áo trên người Ngọc Nhi đều do ta tự tay làm. Mà đứa nhỏ lạilớn nhanh nên một bộ quần áo mặc chưa tới nửa năm đã lộ cổ tay và ta đànhphải hủy đi may vá lại.”
“Lửa đốt hết mái tóc đen của nàng, mặt nàng kết một tầng vảy đen cứng ngắcphátratiếngxèoxèonhưngtavẫnnghethấynànggọitênta:SáuNgón……”
UấtTrìThanhkinhhãi,màyrậmnhíulạigầnnhưchekhuấtđôimắt,giọnghạthấp, “Nhưng đây là chính miệng lão già kia nói ra. Điện hạ, ông ta đã nói
Lưu Trường Ương bỗng nhiên nhớ tới một hòn đảo nhỏ mà bọn họ mới vừa điqua. Nó được tạo ra bởi đá ngầm, không có một ngọn cỏ, nhìn từ xa thấy giốngmột người khổng lồ bằng đá nửa nằm trong nước.
Giữa ánh trăng có một người đang đứng, tay chân bị cột vào một cây gậy gỗ,đầuhơinghiêngqua mộtbêngiống nhưđangthànhkính cầunguyệnvới trời (đọc tại Qidian-VP.com)
Rốt cuộc hắn cũng ôm được Chử ngọc, cuộn thân thể lạnh lẽo của con bé vàolòng mình. Bên tai hắn vang lên tiếng cười lạnh, vừa ngẩng đầu hắn đã thấy SáuNgón ngước mắt lộ sát khí. Ngay sau đó hắn cắn răng bẻ ngón tay thừa củamình.
NhưngLưuTrườngƯơnglạinhíumàythậtchặtvànóinhỏmộtcâuvớiUấtTrìThanhởbêncạnh,“AThanh,ta cảm thấyChử Ngọc không ở đây.”
“Bảosaongàilạibiếtdỗtrẻcon.”TốngMêĐiệtnhỏgiọnglẩmbẩmmộtcâuvàngướcmắt trộmliếc hắnthì thấyLưuTrườngƯơng lại đểlộ sắcmàu ấmáp.
“Tronghangcóvếtcháy,còncódicốtchưathiêuhết.”
Lưu Trường Ương siết chặt nắm tay nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằmchằmkhuônmặtChửNgọc.Thấyngựcconbévẫnhơiphậpphồnghắnmới
thoáng an ổn một chút.
“Vì thế,” Sáu Ngón chậm rãi ngẩng đầu lên. Hiện tại bọn họ có thể thấy rõ đôimắthắnnhư haingọnlửa lắclư tronghangđộng, “Tađã chémnó.”
KỳTamLangnhìnđốnghangđộngkiavàcườilạnh,“Ngườitađềunóithỏkhôn có ba hang, Sáu Ngón này còn tìm được cho mình một nơi có cả trămhang.”
Lúcthuyềntớigầnđãdọađámchimchócởnơinày.Chúngbaythànhđànbêntrênhònđảorồibayvềnơixalúcnàychỉcònsótlạichútánhnắng cuốingày.
UấtTrìThanhthấylòngbàntaymìnhđổđầymồhôikhiếnchuôikiếmcũnglạnh lẽo theo, “Điện hạ có ý gì?”
Bước chân của hắn ngừng lại, cả người hơi nghiêng đi lại nghe thấy Tống MêĐiệtthởhổnhểnnói,“Tachắcchắnphảibămvằmtênsúcsinhnàythànhtámmảnh rồi ném vào hồ cho cá ăn. Không, ném cho cá ăn thì quá tốt cho hắn. Tacòn muốn dán ác chú lên phần mộ tổ tiên nhà hắn, để cả nhà này phải nếm hếtđau khổ nơi âm ty địa phủ, đời đời không được siêu sinh.”
Giọng Sáu Ngón chợt trầm xuống. Hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, một sợi tócdựng thẳng trên đỉnh đầu cũng run lên, giống hệt giọng nói của hắn, gần như đứtquãng.
Sáu Ngón dùng bàn tay thừa một ngón để xốc mặt nạ lên. Cái mũi cao bấtthường của hắn bị mặt nạ ép đến đỏ lên, đôi mắt sâu nay càng thâm trầm hơn vàkhó thấy rõ. Nó như hai ngọn đèn lồng mờ nhạt bị gió thổi lập lòe.
Tống Mê Điệt huýt một tiếng sáo về phía cửa động để thông báo cho nhữngngười khác bọn họ đã tìm được người. Nhưng đáp lại nàng lại là một tiếng cườinhư tiếng quạ kêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nấu cơm cũng không khó lắm.”
Lưu Trường Ương và Tống Mê Điệt đang tiến vào tầng trên cùng của hangđộng. Họ hoàn toàn không mường tượng được phần dưới cùng của nó cũngkhông hề tối tăm kín mít mà có một cái lỗ thật to giống cái miệng đang cố gắngnuốt lấy ánh sáng.
“NhưngnếuSáuNgón,không,làMiêuTiểuThiênkhôngnóithậtvớichahắnthì sao.”
“Điện hạ, người đánh cá dẫn đường nói kia chính là đảo trẻ con.”
“Tachémnó.”
“Để ngừa mọi khả năng chúng ta sẽ chia làm hai đường.” Hắn đưa ra quyết địnhvà nhẹ giọng ra lệnh.
Chương 91: Tâm sự
chuyện với ngài thì không thể nào nói dối được.”
Hắn đi đến bên cạnh Chử Ngọc, ánh mắt tinh tế xẹt qua khuôn mặt đứa nhỏ, từmũi, vành tai tới môi sau đó dùng ngón tay thừa ra vuốt từ cái trán đầy đặn tớicằm.
Huống chi con mồi hắn dùng lần này lại là Chử Ngọc.
LưuTrườngƯơnglạikhácnhữngngườicònlại.Hắnvừakinhhãi,vừasợhãisâu hơn. Hắn sợ mất đi Chử Ngọc, đứa nhỏ một tay hắn nuôi lớn. Mới vừa rồicòn không đến mức ấy, nhưng lúc này càng đến gần chân tướng hắn càng sợhơn, chân cẳng như nhũn ra, mỗi bước đi đều phải cố gắng nỗ lực.
Tên kia cười, hàm răng được ánh trăng chiếu lên sáng như tuyết, đồng thời câykim bạc giấu trong ngón tay giả kia cũng lóe lên. Nó được tôi trong Ngũ Độcnên chỉ cần cắt qua da là đủ lấy mạng người khác.
“Ta nghe thấy giọng nàng. Một khắc lửa bốc lên ta nghe thấy cái người đã chếttừlâukianóichuyệnvớimình.Lửal**mquatàváycủanàngrồilanlênmặt.Tathấy khuôn mặt trắng xanh kia hơi động đậy, nàng nói: Tiểu Thiên, quả dại ngọtthật.”
VừadứtlờiTốngMêĐiệtđã thòđầuratừmộthang đáởthấpnhất,trênmặtlàkinh ngạc và tức giận, “Chúng ta tìm đúng chỗ rồi. Hắn quả thực đã thiêu đámtrẻconởđây.”Nàngnghiến răng,khuônmặtxinhđẹpphồng lênđỏbừng,
Trongđốngtrocháyđenhắnpháthiệnmộtcáiđầulâuhoànchỉnhmắcởmộtgóc, trong hốc mắt có con cua bò ra, miệng nó ngậm một ngón tay cháy đen.
Phía trước có ánh sáng, không phải ánh lửa mà là ánh trăng nhưng cát trắng trútxuống và bày ra từng đốm sáng trong hang động.
Vách đá kia bị hun đen nhánh, trên mặt đất là những mảnh xương vụn vàng giònbị hắn không cẩn thận giẫm phải, trong không khí là mùi khét và hôi thối……
Trong bóng tối phía sau lưng Chử Ngọc có thứ gì đó động đậy. Ngay sau đókhuôn mặt của Hoa đèn bà bà lộ ra dưới ánh trăng giống như trồi lên từ đáynước. Nó chui vào tầm mắt mỗi người, khóe mắt và đuôi lông mày toàn ý cườinhưng chỉ khiến người ta sợ hãi.
“Nhưng ta sai rồi.”
cao. Nhưng đôi mắt nàng lại nhắm chặt, nếu không phải tóc cũng bị trói trên cọcgỗ thì đầu nàng đã sớm gục trên vai.
“Nàng rất giống một người. Người kia cũng bị đốt thành một nắm tro ở nơinày,” Sáu Ngón lại cười một tiếng, “Đó là lần đầu tiên ta tới hòn đảo này. Lúctiến vào trong hang ta thấy rất nhiều thi thể chưa cháy hết nên đã sợ tới độ chânmềm nhũn không đi nổi. Là ông nội kéo ta đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn giẫm lên mặt đất đầy xương vụn và đi sâu vào trong hang động, đế giàyphát ra tiếng răng rắc vang vọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.