Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Trang Tử Hộc
Tống Mê Điệt đang nôn nóng lại nghe hắn nói thế thì không hề nghĩ ngợi đãcõng Chử Ngọc muốn nhảy lên trên. Nhưng bàn chân còn chưa nhấc lên nàngđã nhớ ra cái gì đó và quay đầu nhìn hắn, “Còn điện hạ thì sao?”
TrangTửHộclắcđầu,tànnhẫncủaquânnhânlóelêntrongánhmắt,“Nơinàyxa xôi, chỉ cần thần không biết quỷ không hay mà ném xuống hồ cho cá ăn thìChúc Hồng cũng đâu có thể tìm chúng ta hỏi tội?”
Lưu Trường Ương lắc đầu với hắn, “Việc này rất quan trọng, ba người này cóquanhệchặtchẽvớiTiếuSấm,mỗingàyđềuhậnkhôngthểgửi10phongthưhội báo với triều đình về nhất cử nhất động của ta. Để ta nghĩ thêm đã rồi tínhsau.”
TrangTửHộcthấyhắncótínhtoánkhácthìcũngkhônglêntiếngnữamàxoayngườihỏiChửNgọc,“Tiểuthưvừakhỏelại,vẫnnêntĩnhdưỡngmấyngày.
“Điệnhạ,”TrangTửHộcchốc khuỷutaylên bàn,cảngười hướngvềphía LưuTrườngƯơngvàhạthấpgiọngnói,“Mặckệcóphảihaykhôngthìbakẻđóđãbiết điện hạ tự ý rời khỏi Tây Chiếu, lại biết hai ta gặp mặt nên bất kể thế nàocũng không thể giữ lại.”
Nhưng sau này việc đánh cá không đủ duy trì sinh kế và cung phụng hiến tế chotà thần nên bọn chúng chậm rãi phân loại những đứa trẻ lừa bán được. Nhữngđứa trẻ có diện mạo bình thường sẽ bị bán đi, còn những đứa có vẻ ngoài sáng
nhất nửa năm trước ta về Trường Lăng báo cáo công tác không thấy bọn họ.”Ông ấy vừa nói vừa cười, khuôn mặt vốn thanh tú nhưng thêm vết sẹo ở khóemắtnêncóvàiphầndữtợn,“TrựcVuHàmcủaphủĐìnhÚylàbạnhọccũcủa
ta. Người này tầm thường lại bảo thủ và luôn kiên trì với ý tưởng phụ nữ khôngthể làm quan. Với trí tuệ và thái độ ấy thì chắc chắn ông ta sẽ không chọn ra bakẻ tài năng hơn người kia đâu.”
TốngMêĐiệtđộngđậy,miệngnóigìđónhưngLưuTrườngƯơngkhôngngherõ bởi vì ngoài động bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn như sấm.
“Đi mau đi.” Hắn thúc giục, trong lòng toàn là lưu luyến. Bởi vì hắn biết đây cólẽ là lần cuối họ gặp nhau.
Chỗ này của ta tuy không thể so với vương phủ nhưng lang trung trong quândoanh đã đi theo ta nhiều năm, cũng đã quen với các vết thương do đao kiếmnên kinh nghiệm không tồi. Để ông ấy kê mấy đơn thuốc cho tiểu thư điềudưỡng.”
ChửNgọcởbêncạnhhạgiọnghomộttiếngthếlàTrangTửHộcquayquacườihỏi,“Tiểu thư có cao kiến gì sao?”
TrangTửHộcđứngdậyvàquỳgối,chắptayquađỉnhđầunói,“Âncủatiênđế,thầnkhông baogiờ dámquên.Tuythần bất tàinhưng tấmlòng nàytrời đất
Nói xong nàng nhìn cả hai, “Điện hạ, Trang tướng quân, vừa rồi hai người đangnóicáigìthế?Muộivàothìthấyđiệnhạđangnhíumày,hìnhnhưcóviệcphiềnlòng.”
Chương 92: Trang Tử Hộc
TrangTửHộcnóixongmớicẩnthậndùngnắpchéntràphủibọtvàdânglênLưuTrườngƯơng rồirũmi cườinói,“Chúng thầnluônở biêncươngxa xôi
“Cháy,cháy……điệnhạ,maurờikhỏiđây……” (đọc tại Qidian-VP.com)
chứng giám. Chỉ hận năm ấy thần bị quân man di bám chặt, không thể hồi cungcứu gia. Lúc sau hoảng hốt chạy về thì mọi sự đã rồi, chẳng còn kịp làm gìnữa.”
Nói xong hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Lưu Trường Ương, tronggiọng nói toàn là nghẹn ngào, “Năm đó thần muốn tiến cung chất vấn tên tiểunhân cướp ngôi hoàng đế, mưu hại trung lương kia nhưng bị Đình Bác Côngngăn lại giữa đường. Ông ấy nói hiện tại thế lớn đã mất, có vào chất vấn cũngchỉ thêm một cái đầu người. Đình Bác Công còn nói với thần một câu: dưỡng
“ÝTrangtướngquânlàbangườihọrấtcókhảnănglàngườicủaGiáoSựphủư?” Lưu Trường Ương nhẹ vuốt bát trà, ánh mắt nhìn khói trắng bốc lên khiếnmọi thứ mờ mịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
sủa sẽ để lại làm thuốc. Đống tiên đan không dùng hết cũng được bán với cáimác có thể trị được bệnh lao. Bọn chúng còn lấy cái danh chữa bệnh, đoánmệnh và bán số thuốc làm từ xương cốt trẻ con cho những ni cô hoặc phụ nhânđể phá thai đồng thời thu lợi.”
Hồng kia chắc chắn là tai mắt của ông ta. Kẻ đó có quyền lực rất lớn, ở trên cảcácđạithần.LàmsaoTrựcVuHàmcóthểcãilờimộtkẻnhưthếđược?”
Chử Ngọc khom người cảm tạ. Lúc đứng thẳng, nàng dùng đôi mắt màu hổphách nhìn hai người và nói, “Thật ra nửa đêm muội tới là vì có chuyện khôngrõ nên mới không ngủ yên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơngthìthầmnhưngTrangTửHộckhôngngherõvàquayđầu“A” một tiếng.
LưuTrườngƯơngchọcchọctránChửNgọc,“Trangtướngquânmắngphụthâncủa muội đó, muội không cãi vài câu à?”
chân và rơi xuống đất. Nàng vỗ vỗ tay và nhẹ vung chân đạp lên ngực tên kia.Sáu Ngón lập tức ngã ầm ầm xuống đất, đập nát cả mặt nạ Hoa đèn bà bà.
“Sáu Ngón,” Chử Ngọc nhíu chặt mày, “Hắn từng đưa muội tới một căn nhàbằng đất không có người ở. Lúc ở đó muội may mắn thoát nạn, nhưng mấy đứatrẻ khác lại không thoát được cái c·h·ế·t.”
LưuTrườngƯơngtựbiếttìnhthếbấtlợinênômChửNgọcđưachoTốngMêĐiệt, “Khinh công của ngươi tốt nên ngươi mang theo Ngọc Nhi rời đi từ lỗ
Một bóng người xuyên qua làn khói đặc chưa hoàn toàn tan hết và tiến về phíahọ từ cửa động. Quân ủng giẫm lên xương vụn vang tiếng răng rắc. Chiến bàotung bay phía sau giống như lá cờ.
“Đi mau.” Tống Mê Điệt và Lưu Trường Ương luống cuống tay chân cởi dâythừng trên người Chử Ngọc nhưng vừa chuẩn bị rời đi thì khói đặc đã theo cửađộng ùa vào giống như có yêu quái rời núi.
TrangTửHộcnhấpmộtngụmtràChửNgọcđưavàtiếptụcnói,“Tathấyhơnmột nửa của phủ Đình Úy hẳn đã nằm trong tay Giáo Sự phủ.”
Trang Tử Hộc đã quan sát hai ngày và biết Chử Ngọc là đứa nhỏ trưởng thànhsớm,lúcLưuTrườngƯơngnóichuyệncũngkhônggiấunàngnênhắncũngcógìnóiđó,“Tađangnói vớiđiệnhạrằngphủ ĐìnhÚykhôngcóbakẻ kia.Ít
LưuTrườngƯơngrầmrì,“Cáigìmàhơnngười,làcôngốcthôi.”ChửNgọc chemiệng cười,“Trang tướngquân nóitiếp đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Các ngươi một hai đều thích băm người ra nuôi cá nhỉ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nghe thấy xương cổ hắn gãy vụn,Tống Mê Điệt lập tức buông lỏng hai
Kim bạc xông thẳng vào mặt Lưu Trường Ương nhưng hắn mải che chở ChửNgọc nên không thể tránh được. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy dưới chânhắnbỗngvanglêntiếngầmầm.Vàisợikhóiđentheoánhtrăngbốclên,trongmơ hồ còn có sánh sáng đỏ giống như ráng màu bốc hơi.
Nói đến đây nàng hơi ngừng một lát, khóe mắt đỏ hoe, “Muội vốn tưởng hắn chỉcó một mình, nhưng muội đã sai. Đống thi thể của những đứa trẻ khác bị thuộchạ của Sáu Ngón đốt cháy. Bọn chúng có bốn năm người, cứ thế xuất hiện ở nơinúi hoang rừng thẳm. Khi đó muội mới biết chúng đã chờ ở bên ngoài, chỉ cầnSáu Ngón ra lệnh là làm việc.”
nên làm gì cũng tục. Có điều thần vẫn nhớ trà này là thứ tiên đế thích uống nhất.Điện hạ nếm thử xem mùi vị thế nào?”
LưuTrườngƯơngđangchămchúthưởngthứctrànghenàngnóithếthìngẩngđầu hỏi, “Chuyện gì khiến muội không thể yên giấc vậy?”
“Ta sẽ tự nghĩ cách ra ngoài.” Hắn nhìn nàng, trong một chớp mắt hắn như đọcđượcđápánmìnhđãchờmongtừlâuởtrongđôimắtngấnnướckia.Tiếcrằngkhói đen mù mịt ngày càng nồng vì thế hắn chẳng nhìn rõ được.
“Lợi dày nên số lượng người tham dự vào việc làm ăn táng tận lương tâm nàyngày một nhiều. Thần nhận được tin của Đình Bá Công là bắt đầu điều tra sauđópháthiệntổngcộngcó11hộ,236ngườithamdựvàoviệcnày.Đâylànhữngkẻ tiếp ứng và làm chi nhánh cho kẻ chủ mưu. Còn các cửa hàng bán thuốc thìnhiều không đếm xuể. Chỉ riêng trấn Kim Quang đã có hơn 40 tiệm thuốc, quánrượu,kháchđ**m, thậmchícả trườngtưthục chàomờithứ thuốcnày.”
LúcChửNgọctiếnvàothìLưuTrườngƯơngvàTrangTửHộcđangngồiởhaibên bàn trà và nói chuyện mặt đối mặt. (Hãy đọc truyện này tại trangrunghophach.com) Nàng nhìn thấy hai bát trà kia đã sớm nguội nhưng vẫn đầythì đi qua đổ trà sau đó rót hai chén mới.
“Thần cứu giá chậm trễ khiến điện hạ hoảng sợ.” Trang Tử Hộc quỳ một gối vàhànhlễvớiLưuTrườngƯơng.Lúcngẩngđầuđôimắtthondàikialạichứađầynước mắt.
ÁnhmắtsángquắccủaTrangTửHộcđượcánhnếnchiếurọithìcàngsánghơn.Bên khóe mắt của hắn có một vết sẹo do đao chém, “Điện hạ, thần cam tâm tìnhnguyện giao tính mệnh cho ngài.”
hổng bên trên.”
KimbạctrêntaySáuNgónngừngtrướcmũiLưuTrườngƯơng,đầuhắnbịhaicái đùi siết chặt và vặn nửa vòng. Hiện tại hắn đang dùng cái gáy nhìn LưuTrường Ương, đôi mắt nghiêng một bên và nhìn về phía kẻ vừa kết liễu đờimình trong khoảnh khắc.
Ngươi lại cứu bổn vương một lần – Lưu Trường Ương lặng lẽ nói thầm lời nàyở trong lòng. Con ngươi đen nhánh của hắn khắc sâu vẻ mặt đắc ý của nàng rồibọc lại, quấn chặt.
LưuTrườngƯơngthấytràđượcđưatớitrướcmặtmớinhậnrangườitớilàChửNgọc và duỗi tay cầm lấy tay nàng xoa xoa, “Muội mới vừa khỏe lại đã xuốnggiường ngay là sao?”
TrangTửHộcngồibêncạnhthấythếthìhémiệngcười,“KhôngngờChửđạithống lĩnh lại sinh được một đứa con gái trầm tĩnh thế này. May quá, con bétrông giống Chử phu nhân.”
Khói đen vốn đang giương nanh múa vuốt hơi tan đi, ánh lửa trên đỉnh đầu cũngđã tắt để lộ vầng trăng non như bị mạ bạc.
“Răng rắc.”
sứcthậttốt,rồisẽcólúccầnđến.ThầnđợinhiềunămmớinhậnđượcthưĐìnhBác Công gửi nửa tháng trước.”
“Không thể g·i·ế·t,” Chử Ngọc nhìn hắn, đôi mắt cong lên, “G·i·ế·t bọn họ thì ChúcHồng sẽ biết, vậy chẳng phải sẽ nháo nhào lên à?”
Chử Ngọc khẽ thở dài một tiếng, “Tướng quân chỉ nói thật, không tính làmắng.”
Trang Tử Hộc gật gật đầu, “Phủ Đình Úy chịu trách nhiệm điều tra những việclàngựsửtấulên.GiáoSựphủ thìlothămdòdântình.Vốn việccủahaibênđãcó chút chồng chéo, hơn nữa Giáo Sự phủ là do kim thượng tự lập ra, Chúc
“Ban đầu nhà họ Miêu làm nghề đánh bắt cá ở khu vực này nhưng bọn chúngthường sẽ tới những vùng đất xa xôi lừa bắt trẻ con về. Mục đích ban đầu củachúng không phải vì kiếm tiền, mà dùng những đứa trẻ này cúng tế tà thần,dùng máu thịt của nạn nhân chế ra cái gọi là tiên đan để cường thân kiện thể.
Tiếng người truyền đến khiến Tống Mê Điệt lắp bắp kinh hãi đồng thời nhận ravì sao những người khác chậm chạp không tới chỗ này: Cả cái hang này đều làbẫycủaSáuNgón.Hắndẫnbọnhọvàođâyrồiđốtlửađểmộtlướibắthết……
Còn chưa kịp nghiền ngẫm thêm thì dưới chân hắn đã vang lên tiếng nổ lớn,ngọn lửa bốc lên tận lỗ hổng phía trên.
LưuTrườngƯơngđónlấychéntrà,khuônmặtbịhơinướcnhuộmđỏhồng,“Trangtướng quân lạivẫn nhớ rõ cảtrà mà phụhoàng thích.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.