Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97: Áo cộc tay
NóixongnàngthửngồidậynhưnglạibịLưuTrườngƯơngấnbảvaivànằmxuống giường, “Mới khỏe một chút thì cứ nghỉ ngơi đi. Nếu không dù ta cókhâu 10 cái áo da ngắn tay cũng không đủ để ngươi lăn lộn.”
mộtkhuônmặtngười.Tasợđếnnínthở,cònchưakịpnhắcnhởngườikhácthìcon thuyền dưới chân đã nứt ra.”
“Nhưngmà……”TốngMêĐiệtsửngsốtmộtchútsauđóvuốtvecáiáomềmmại, “Đây là cái áo người ta khó khăn lắm mới khâu xong, nếu ném đi thì bạctình quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
TốngMêĐiệtnhíumàyuốngthuốc.Thuốccựcđắngnêndùđãchuẩnbịtinhthần nhưng nàng vẫn bị vị cay đắng kia sặc cho rùng mình.
“Yếu thì trợ giúp, mạnh thì phải tiêu diệt, mạnh yếu cân đối, thắng bại khó phânmới lâu dài. Nay hai bên dây dưa lẫn nhau không thể quan tâm đến mối họa bênngoài ắt sẽ gây họa lớn.”
LưuTrườngƯơngnhếchmiệngcười,“TốngMêĐiệt,tanóichongươibiếttìnhhình thực tế nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc. Ngươi phải uống hết bátthuốc sư huynh ngươi nấu cho ngươi, không được thừa giọt nào. Kỳ Tam Langnói trước kia ngươi luôn nghĩ đủ mọi cách để không phải uống thuốc này, cuốicùng hắn bị bức quá đành phải để sư tỷ của ngươi nắm cằm bắt ngươi uống. Takhông muốn tự tìm phiền toái nên ngươi cũng đừng có làm khó ta, đượckhông?”
Nguyệt cùng chồng.”
Tống Mê Điệt mở to mắt và thấy cái bàn trước mặt được phủ trong ánh nếnmônglung,mộtngườiđangngồiđóvàcúiđầu.LưuTrườngƯơngsợánhnếnquá sáng sẽ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi nên cắt tâm nến rất ngắn, vì thế hắnkhông thể không cúi sát mới tránh không cho kim đâm vào tay mình.
Tống Mê Điệt, “Tống Mê Điệt, ngươi thật may mắn bởi vì ta đã được luyện tậpnên cái áo cộc tay này chắc chắn vừa đẹp vừa ấm áp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm cho ta à?” Giọng nàng nhẹ vang lên, tay v**t v* miếng da vài cái, “Vuốtđã thấy ấm……” Ánh mắt nàng theo miếng da rồi tới đầu ngón tay cầm kim củahắn và nhẹ nói, “Tay nghề may vá của điện hạ qua nhiều năm vẫn không maimột.”
“Saongài……lạimangcảmứthoaquảbênngườithế?”TốngMêĐiệtngậmmứt nên giọng cũng mơ hồ.
Ương nhưng vừa rồi nàng còn ở chung phòng với hắn, hơn nữa nàng còn dámnhận đồ hắn đưa.
Vừa buột miệng thốt ra ba chữ này nàng đã phun ra một búng máu tươi nhuộmđỏgóc áo LưuTrường Ươngvà lan ra như cánhhoa.
Lưu Trường Ương nghiêng đầu liếc nàng một cái sau đó quay qua thì thấykhôngbiếtKỳTamLangđãđứngởcửatừlúcnào,trongtaylàmộtchéntràbốckhói.
SắcmặtLưuTrườngƯơnghơiđỏlên,“Tathíchănngọt.”Dứtlờihắnnémcáiáo da đã khâu xong lên đùi nàng, “Thử xem, hẳn là vừa người.”
“Nhưng một khắc ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất thì tay ta lại bỗng được ai đótúm lấy. Ta miễn cưỡng mở mắt và thấy khuôn mặt Chử đại thống lĩnh đã đônglạnh thành màu tím đen. Nhưng bàn tay túm lấy ta lại tràn đầy sức mạnh. Chửđại thống lĩnhdùng hếtsức lựckéo tavề phíatrước, lòngta cũngcó hyvọngnên đá đạp nước và bơi lên trên. Nhưng đúng lúc ấy một mũi tên dài bắn về phíata, Chử Vân…… thay ta ngăn một mũi tên này vì thế chẳng còn sức lực bơi lênnữa.”
“Khi đó Chử Ngọc mới đầy tháng. Vừa sinh ra con bé đã theo cha mẹ trải quamột đường xóc nảy và chưa từng được một giấc ngủ ngon. Nhưng cuối cùngông trời vẫn không thương nó và cứ thế mang cha mẹ nó đi trong một ngày mùađông rét mướt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơngkhônghérăngmàđiđếncạnhcửasauđókhônghềxấuhổnhìnKỳTamLangmộtcáimớingẩngđầu ưỡnngựcđiracửa.Giốngnhư (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sưhuynhđừngnóichosưtỷnhé.”TốngMêĐiệtđángthươngnhìnKỳTamLang.
“Gương mặt của ông ấy cứ thế chìm xuống. Gương mặt râu ria xồm xoàmnhưng luôn tươi cười kia dần biến mất, ta muốn túm lấy ông ấy, tay đã chạmđượcvàomáitócChửVânnhưnglạibịmộtsứcmạnhkháckéođi.LàChửphunhân, bà ấy kéo ta lên mặt băng sau đó kiệt sức chìm xuống đáy sông Bạch
Gần Dương Thành của Thương Nam quốc có một sơn cốc. Nơi ấy cỏ cây sumxuê, lòng chảo rất sâu. Vì sơn cốc có nước suối róc rách nhưng chỉ nghe thấytiếng chứ không thấy nước, ban đêm nhiều ma trơi chớp động nên người ta gọinó là hoàng tuyền cốc.
ThươngNamlàmộtquốcgianhỏ,giápvớibiêncảnhTâyNamcủaĐạiYến.Diện tích chỉ bằng 1/10 ĐạiYến.
Đường may cũng so le không đồng đều. Nhưng luyện nhiều một chút cũngluyệnđượcradángrahình.ThếnênquầnáocủaChửNgọctừnhỏđến lúc5tuổi đều do ta làm,” hắn ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe chui thẳng vào trái tim
Chương 97: Áo cộc tay
TốngMêĐiệtthởdàisauđó gậtđầuđồngý.Thứnhất làvìnàngthậtsựtòmò,thứ hai là vì cái áo da ngắn tay mà hắn đang khâu.
KỳTamLangtrầmmặt,“MêĐiệt,đồđànôngđưasaocóthểtùytiệnnhậnhả?”
“Tarơixuống,chìmtrongnướcsôngđầybăng.Giốngnhưcómộtbàntaytokéo ta xuống dưới, lại giống như có dao nhỏ cắt qua da thịt khiến ta đau đớnkhốnkhổ.Ý thứccủa tacũngdần dầnbiến mấttrongđau đớnấy.”
“Thế nên ta chỉ có thể gánh vác,” hắn nói nói, động tác trong tay lại khôngngừng, ánh mắt chăm chú dịu dàng, lông mi không nhúc nhích, “Ban đầu đúnglà khó, ngón tay ta bị kim đâm chi chít, đau tới độ không cầm nổi miếng vải.
HắndứtlờivàTốngMêĐiệtcònchưa kịpphảnbácđãthấyhắnmóctừ cáitúitiền đeo bên hông một bọc mứt hoa quả. Sau đó hắn gỡ giấy dầu và nhét vàomiệng nàng.
“ThếcânbằngcủaĐạiYếnđã mất,ngươiđitrợgiúpkẻyếuthếkia đi.Đểâmdương phân ra rõ ràng, như vậy bát nước đục này mới lại lắng xuống.”
Tống Mê Điệt như mới tỉnh mộng nhưng không phải vì nàng cảm thấy bản thâncực kỳ không biết xấu hổ mà vì nàng nhớ tới hai quả kim cang chùy kh*ng b*trongtayMạc HànYên. Sưtỷ khôngchonàng tiếpxúc nhiềuvới LưuTrường
“Là cái gì nhỉ?”
LưuTrườngƯơngnghiêngđầu,đôimắtđennhánhnhìnthẳngkhuônmặtđãhơihồnghàocủanàngvàhỏimộtđằngnóimộtnẻo,“Kháhơnchưa?Tốngđạinhân đã ngủ một ngày một đêm rồi đó.”
NóitớiđâyLưuTrườngƯơngbậtcườivàlạicúiđầukhâucáiáodangắntay,
“Năm ấy ta rời khỏi Trường Lăng tới Tây Chiếu đúng vào mùa đông khắcnghiệt. Thời tiết khi ấy cũng lạnh như bây giờ. Lúc tới sông Bạch Nguyệt, nướcsông đã kết một tầng băng mỏng nhưng thuyền nhỏ vẫn có thể đưa chúng ta quasông. Lúc đi tới giữa sông ta bị ánh mặt trời hiếm có mùa đông làm cho chóimắt và phải cúi đầu nhìn xuống mặt băng. Đúng lúc đó ta phát hiện bên dưới có
MộtcâucuốicùngchuivàotaiTốngMêĐiệthoàntoànkhôngcònchúttrêuchọc nào. Cả người nàng nhẹ bẫng, ngã vào cái cái ôm ấm áp.
Nói xong ông lão mặc áo trắng phất tay áo rộng và đi vào trong rừng, bước chânnhẹ nhàng không quấy nhiễu dù chỉ một con chim.
“Giả vờ cái quỷ……”
KhóemiệngLưuTrường Ươngnổilên mộtnụcười nhẹ.Nhưngnónhanh
chóng biến mất, ánh mắt màu đen bị ánh nến mạ thành màu đỏ, trông thì nóngnhưng lại không ấm.
TốngMêĐiệtvươnmộttayđỡlấyđầuvànhìnthứhắnđangcầmtrongtay.Thứkiacó vẻdày, mỗikim đềuphải cốhết sức mớixuyên quađược. (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơnggiậtcáiáocộctaytừchỗnàngvàđitớingồixuốngcạnhbàn,khóe môi cong lên một chút, “Con người của ta đúng là hoàn hảo, từ vẻ ngoàinhư ngọc, tới tài nghệ phi phàm nên tự biết chắc chắn không có cô nương nàoxứng đôi được. Vì thế ta nghĩ phải sớm học mấy thứ này mới tốt, sau này tự cấptự túc.”
“Hai con người đáng thương chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Chử Ngọc cònnằm trong tã lót đã mất cha mẹ, cái gì cũng cần người khác chăm sóc. Nhưngđám A Thanh đều là những người thô kệch, thay tã cũng đánh ngã con bé, quầnáo may ra thì đường chỉ rộng hoác lọt gió, quả thực thảm không nỡ nhìn. Tìnhhuống ấy cũng không tốt hơn khi chúng ta tới Tây Chiếu bởi vì Cảnh Vươngphủ lúc ấy chẳng có lấy một người hầu để sai bảo, chuyện gì chúng ta cũng phảitự làm.”
KỳTamLangbuôngchéntràtrongtayvànhẹgiọngcườinói,“Đơngiản,muộiném cái áo cộc tay này đi thì sư tỷ làm sao biết được đúng không?”
Tống Mê Điệt cầm cái áo và nhìn đường may mịn màng đều tăm tắp thì cảmthán mãi. Nàng nịnh nọt một hồi mới mặc lên người sau đó v**t v* và dựngngón tay cái khen, “Ấm quá, bệnh cũng khỏi luôn rồi.”
Tống Mê Điệt dùng lòng bàn tay ấn ấn đầu, “Vẫn hơi váng đầu, nhưng khá tỉnhtáo.”
“Sau này ta mới biết những kẻ mai phục dưới sông băng không phải người củakim thượng mà chỉ là một đám tiểu nhân muốn g·i·ế·t ta tranh công. Nhưng thế thìsao?TamấtđithầntửtrungthànhnhấtvớiphụhoàngcònChửNgọcmấtngườithân.”
“Hạngvôsỉ.”KỳTamLangnhìnbóngdánghắnvànhỏgiọnglẩmbẩmsauđóxoayngườithìthấyTốngMêĐiệtđangnhìnmìnhsauđóchỉchỉcáiáodacộctay trên người nàng và cười ngu không chịu được.
Hắn hắng giọng nói, “Mê Điệt, sư tỷ của muội sợ muội uống thuốc đắng nênbảo ta mang một chén trà sơn tra pha đường tới. Bây giờ hình như…… hìnhnhư không cần nữa.”
***
“Từ đây ta và con bé đều lẻ loi hiu quạnh.”
LúcLưuTrườngƯơngtiếnvàothìđôimắtHoàngXuânvẫnchưanhắmlại.Áochoàng dính vào máu bắn trên mặt đất thế là Cảnh Vương gia chán ghét hừ mộtcái và cởi bỏ áo choàng ném cho Uất Trì Thanh đi theo phía sau. Tiếp theo hắnkhoanh tay đi đến trước giường Tống Mê Điệt và khom người, mắt mang theotươi cười hí hửng, “Diễn giống thế. Tống Mê Điệt, không phải ngươi đang giảngu đâu đúng không?”
Sau đó giọng hắn chợt đổi, người cũng đứng lên rót thuốc trong nồi ra một cáibát nhỏ và đưa tới trước mặt nàng, “Nên uống thuốc rồi.”
chuyệnhắnvừamớilàmlàviệctốtcóthểlưudanhthiêncổấy.
LờinàynhìnnhưnóivớiTốngMêĐiệtnhưngnànglạikhônghiểugìcả.Ngườicó thể hiểu được hàm ý trong đó lại là một người khác trong phòng.
“Thật sự bị bệnh sao?”
“Đắngthếà?”LưuTrườngƯơngthấynànguốngxongthìngóntaychấmchútcặn thuốc bỏ vào miệng sau đó nhíu mày nói, “Đúng là đắng, sư huynh ngươimuốn độc c·h·ế·t kẻ phiền toái như ngươi chắc?”
Lúc nói chuyện tay hắn vẫn đặt trên vai nàng. Hai người nhìn nhau một lúc LưuTrường Ương mới ho nhẹ một tiếng và xoay người định trở về cạnh bàn nhưngmiếng da trong tay hắn lại bịTống Mê Điệt túm chặt.
HômnaylúcTốngMêĐiệtsốtđếnkhôngbiếttrờiđấtgìđãmơthấyhoàngtuyền cốc và những người sống ở đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.