Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Thiếu niên câm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Thiếu niên câm


“G·i·ế·t người ăn thị, nghiền xương thành tro……”

Hắn đột ngột bị một loại bệnh lạ. Nó ăn mòn thân thể cường tráng của hắnkhôngchohắnkịptrởtay.Mộtkẻkhôngtới30tuổicứthếbuôngtaynhângian.

Hoàng Xuân tiến gần hơn một chút, những bóng người ẩn núp trong bóng tốibên ngoài cửa sổ phía sau hắn cũng phát ra những tiếng kêu gào từng đợt giốngsóng biển. Chúng nó vang lên hết đợt này tới đợt khác, càng ngày càng cao.

LưuTrườngƯơngvẫncongcongđôimắtnhưhoàntoànhờhữngvớinhữngthảmkịchxảyratrongtòanhàbằngđấtnày,“LàHoàngXuângiếtchahắn

Hoàng Xuân giơ đế đèn trong tay lên. Lúc này hắn đã ở ngay bên giường củaTống Mê Điệt, người đã từng g·i·ế·t Sáu Ngón và treo hắn lên cột cờ nhưng naylạichẳng thể độngđậy dù chỉ mộtngón tay.

“Tiênhầuđèn……”

“Ngươi……” Hắn nhìn về phía Tống Mê Điệt nhưng mới vừa ngước mắt đãthấy hai con ngươi sáng quắc và sắc bén. Chúng lạnh như mùa đông, lạnh tớitậnxươngtủy.Làánhmắtcủanàng, nhưngsaolạikhôngquágiốngnhỉ?

Thânthểôngtacaoto,béotốt,khôngdễđốiphónhưTrìnhTường.Ôngtanhàotới ấn ta trên mặt đất nên dù duỗi tay bóp cái cổ kia nhưng ta phát hiện tay mìnhcònkhôngđủsiếtchặt cáicổtotướngấy. Ngượclạitacònbị ôngtaghìchặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Mê Điệt mềm như bông dựa trên sập và nhòm qua lỗ châu mai nhìn độingũ phía trước càng đi càng xa. Không hiểu sao đáy lòng nàng bỗng sinh ra chútđau khổ, vừa quay đầu nàng lại thấy Kỳ Tam Lang cũng giống mình. Hắn nhìnvề nơi xa và ngây người, con ngươi viết rõ hai chữ lưu luyến. Nàng biết hắn cònbuồnthươnghơnbảnthânkhithấyMạcHànYênrờiđi,giốngnhưcuộcđờinàysẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.

“Ở chỗ này thì cứ gọi ta là Hoàng Xuân đi, dù sao tuy ta bị cha cắt lưỡi nhưngcũng chưa từng câm bao giờ.”

Tống Mê Điệt bị bệnh nặng đột ngột. Nàng cứ thế sốt hai ngày không giảm, cảngười bị đốt thành quả cà tím héo gặp sương. Nhưng đường về còn dài, mọingười không thể trì hoãn. Lưu Trường Ương đã rời khỏi Tây Chiếu hơn mộttháng,nếucònkhôngnhanhchóngquayvềthìdùTiếuSấmcómắtmù,taiđiếccũng có thể phát hiện ra chuyện hắn tự tiện rời khỏi đó.

Hoàng Xuân cười nói, “Thế nên Sáu Ngón trước giờ chưa từng là tiên hầu đèn,mà người đó là ta, là Hoàng Xuân này. Lúc gặp các ngươi ở nhà họ Tôn ta đãgiả vờ c·h·ế·t và khiến các ngươi hiểu lầm rằng Sáu Ngón đã mang ta đi. Thật rangười nhà họTôn là do ta g·i·ế·t, mà lần này vốn ta cũng không muốn vì Sáu

“Tuythântađãchếtnhưngtiênhồnbấtdiệt.TừđâytalấythâncủaHoàngXuân để tái hiệt trên thế gian.”

Mãi tới khi ta thấy những đứa trẻ đó bị g**t ch*t, bị đốt thành tro để hiến tế.

Người đốn củi sợ hãi lắc đầu như trống bỏi, “Sao có thể? Khi đó Xuân thiếu giamới chỉ 7 tuổi. Một đứa trẻ 7 tuổi sao có thể g·i·ế·t một người trưởng thành, hơnnữa…… hơn nữa, lão gia là cha hắn… ”

Hoàng xuân cười cười và lộ ra hàm răng trắng bóng dưới ánh nến: “À, đúng rồi,không bằng nói từ buổi tối khi Hoàng Chất c·h·ế·t đi.”

Đám ô hợp lập tức như rắn mất đầu. Gia chủ nhà họ Miêu đã c·h·ế·t, con của ôngta là con ma ốm hàng năm không xuống được giường. Miêu Tiểu Thiên tuy cóthể làm việc nhưng tuổi còn trẻ, không thể khiến đám người dưới cam lòng nghetheo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng may Kỳ Tam Lang không ngủ quá say. Tống Mê Điệt thấy hắn lung layđứng lên đi về phía mình. Nhưng được hai bước cả người hắn đã ngã thẳng tắptrên nền đất tạo ra một tiếng ầm thật lớn.

Lúc Tống Mê Điệt tỉnh lại thì mũi vẫn ngửi được mùi hương nào đó chưa tan.Mới ngửi thì thấy lành lạnh, nhưng ngửi được mấy hơi nàng lại cảm thấy ngọtngấy.

Chương 96: Thiếu niên câm

KỳTamLangvốnđãngấtđingaybênchânhắnbỗngđộngđậyvàcườihêhê,

cách làm ra đan dược, kiếm lời đầy túi. Không biết từ khi nào ta đã biến thànhtiên hầu đèn thực thụ, không cần dùng tiếng nói để ngụy trang nữa. Ta đã trởthành hắn.”

Vào đêm, gió mưa càng điên cuồng hơn. Sau đó mưa biến thành tuyết, cuốn qualỗ châu mai vào phòng mang theo hơi lạnh thấu xương.

Ngón mà mạo hiểm. Ta hiểu, kẻ kia, à, Nguyên Doãn ấy, là kẻ mà ta không thểtrêu chọc. Nhưng tiếc rằng ngươi lại bị bệnh đúng lúc, như vậy ta chỉ có thểmượn mệnh của ngươi để chấn hưng uy danh tiên hầu đèn. Hiện tại chúng ta haimặtđềulàkẻ địch,nguyênkhíđại thương,tacần mộtcơhộinhư thếnày.”

NàngnhậnrakhôngđúngvàvộigọiKỳTamLangđangngủdướinềnđấtbêncạnh. Nhưng miệng nàng há ra lại chỉ “ồ, à” được vài tiếng. Môi và lưỡi nàngnhư c·h·ế·t lặng, cứng đờ như gỗ, không làm sao nói được một từ hoàn chỉnh.

Vì thế vào một buổi sáng sớm mưa dầm không dứt, đoàn người bước lên conđườngvềTâyChiếu,chỉđểlạiKỳTamLangtinhthôngythuậtởlạichămsócTống Mê Điệt.

“Xuân thiếu gia ấy à,” đôi mắt kia trợ giúp người đốn củi lấy lại những ký ứccũ. Hắn nghiêm túc ngẩng mặt lên nói, “Đêm đó Xuân thiếu gia biến mất, từđây chưa từng xuất hiện.”

Thiếu niên choai choai phần lớn đều ngây thơ xán lạn, không hiểu sự đời.Nhưng Hoàng Xuân là kẻ tàn khốc vô tình, lòng mang yêu tà.

Hoàng Xuân nâng tay lên, lông mi bỗng nhiên rung động, nửa cái lưỡi còn lạitrong miệng chợt cứng đờ như đá.

Mưa tên ào ào trút xuống, mũi tên đầu tiên bắn xuyên qua đầu hắn, nửa mũi tênthò ra khỏi trán.

Có thứ gì đó chui vào mạch đập nơi cổ tay của hắn giống một cơn gió lạnh àoào theo mạch máy truyền khắp toàn thân. Hoàng Xuân cúi đầu, nương ánh nếnhắn nhìn cổ tay mình và thấy một cái lỗ nhỏ đến độ máu không chảy ra nổinhưng lại đủ để lấy mạng hắn.

Trừphitiênhầuđènsốnglại.Nhưngngườichếtkhôngthểsốnglại,chẳngquahắn lại có thể bám lên người sống.

“Khụ khụ…… Khụ khụ……”

“Tabiếtngaylàngươi.”Lúcchạytớinơi,HoàngChấtđộtnhiênngừnglại.Ôngta đứng cách ta một khoảng. Ta nhìn khuôn mặt chỗ trắng chỗ đỏ của ông ta thìcảm thấy không giống người cha trầm mặc ít nói ngày thường của mình. Kẻ nàyxa lạ tới độ ta suýt thì không nhận ra.

Đậpvỡđầunàngquảthựcchỉlàchuyệndễnhưtrởbàntay.

TalộtdacủaHoàngChấtvàrờikhỏinơinàytrongđêmđó.Tatheotiênhầuđènqua một đường mưa gió liên miên tới bên một cái hồ sóng nước lăn tăn. Takhông biết hắn mang ta tới đó làm gì, thậm chí ta còn từng cho rằng hắn manglòng thương hại và muốn cứu ta khỏi bể khổ.

Điều đáng sợ nhất trên thế gian này là gì? Đơn giản lắm, đó chính là biết ngàymình sẽ c·h·ế·t, thậm chí thấy được bộ dạng thê thảm của mình sau khi c·h·ế·t.

“Đầu lưỡi……” Nàng nói ra hai chữ này sau đó lập tức ho sặc sụa mãi khôngngừng.NgựcnàngphậpphồngkhiếnKỳTamLangvàMạcHànYênđềukhôngnhịn được đi qua.

“HoàngXuân,saoHànYên cóthểbỏlạitavà sưmuộiởtòanhà quỷthamabắtnày chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Suy nghĩ của người đốn củi bị cắt ngang. Hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm vầngtrăngmộtlúclâumớinhìnvềphíaLưuTrườngƯơngvàthấyđôimắthắnvẫnngậm cười.

“Nhiều năm qua ta nhìn bọn họ g·i·ế·t người và cũng học được cách g·i·ế·t người ănthịt, lưu luyến mùi vị. Nhìn bọn họ đốt xương thành tro nên ta cũng học được

Đêmđóánhtrăngđỏnhưbịnướngtrênlửa.Tađứngdướiánhtrăngnhìnôngtanghiêng ngả chạy tới. Tóc ông ta tán loạn, tròng mắt như bị ánh trăng nhuộmđỏ, lộ ra vẻ điên cuồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

NóiđếnđâyhắnchợtthấyTốngMêĐiệtngồiđốidiệnlàmmặtquỷthếlàLưuTrườngƯơng nhìnnàng hỏi,“Tống đại nhâncó chuyệngì muốnnói à?”

Tống Mê Điệt lại “ô ô” vài tiếng và nhìn khuôn mặt Hoàng Xuân sau đó tưởngtượng ra bộ dạng của Sáu Ngón lúc trước. Nhất định bộ dạng hắn cũng giốngnàng lúc này, cực kỳ kinh ngạc khi nghe thấy giọng ông nội phát ra từ miệngđứanhỏ không có lưỡinày.

Ngọn lửa nảy lên giống như ngôi sao rơi xuống từ bầu trời.“Tiênhầu đèn……”

ánh sáng lập lòe phát ra từ đống mũi tên trên nóc ngôi nhà. Đuôi của mũi tên cóhaimàu đỏ đen,rõ ràng là HuyềnGiáp Doanh củaTrangTử Hộc.

Rốt cuộc Hoàng Xuân cũng ngã xuống, trước khi nhắm mắt hắn nghe thấy tiếnghét thảm thiết vang lên bên ngoài giống như quỷ khóc từ địa ngục, như thủytriều cuồn cuộn cuốn hắn xuống vực sâu vạn kiếp.

HoàngChấtnắmchặttayđấmlênngườita.Thếnênlúcnhìnthấymộtcáibóngđen hiện ra sau lưng ông ta thì bản thân ta đã đau đến gần như ngất đi.

Nên nói từ lúc nào nhỉ?

“Sư huynh, thuốc sắp nguội rồi,” Tống Mê Điệt không thể không nhắc nhở KỳTam Lang bởi trong tay hắn còn đang cầm bát thuốc cứu mạng nàng. Kỳ TamLang nghe thế thì hoàn hồn, ánh mắt cuối cùng cũng quay lại nhìn sư muội nhàmình sau đó đút cho nàng uống chỗ thuốc đắng nghét kia.

Lúc này cửa phòng hé mở, một bóng người tiến vào, trên tay là một cái đènbằng đồng cũ kỹ. Ánh nến bên trong đó nảy lên, chiếu sáng khuôn mặt vẫn cònnon nớt của hắn.

TốngMêĐiệtdùngbatừ“ồồồ”thaythếmấychữnày.Đứanhỏkianghethếthì hiểu và gật đầu mỉm cười, trên mặt là vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi tác củahắn.

Hắn ngây người, sau đó thấy máu nhỏ giọt rơi trên chóp mũi của mình rồi vẩy ramặt đất như những cánh hoa đỏ tươi.

Cũng may có một chuyện đã xảy ra và khiến mọi chuyện thay đổi.Tiênhầu đèn c·h·ế·t.

Cho dù ta cũng từng tự tay lột da em trai và cha ruột nhưng lúc thấy cảnhkia…… đó là luyện ngục nhân gian khiến trái tim ta đập thình thịch. Bởi vì tabiết kết cục của đám nhỏ kia chính là kết cục của ta.

Những đôi mắt bên ngoài cửa nhìn chằm chằm Hoàng Xuân. Bọn họ nghe lờihắn nhưng cũng muốn hắn phải nghe theo mình, thế mới công bằng.

“Lột nàng da, xẻo thịt nhắm rượu…..”

“Ngươithíchlộtdahả?Vậytagiúpngươilàmthịthắnrồiđó,ngươicóthểlộtda hắn như đã làm với em trai mình.”

Đau,giữalưnghắnchợttruyềntớiđauđớnlankhắptimphổi.Tiếngồnàobênngoài cũng đột ngột im bặt. Hắn cố chống đỡ thân thể và quay đầu lại thì thấy

Con ngươi của hắn rất đen, bên trong có ánh sáng lắc lư như ma trơi.Thiếu niên câm…… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Chất mềm nhũn gục bên cạnh, miệng thở hổn hển rồi nhanh chóngkhông động đậy nữa. Sau lưng ông ta là chuôi dao cắm ngập cả cán.

sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Thiếu niên câm