Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Cổ Thị
Unknown
Chương 11: Trốn chạy
Trong phòng thanh tra, cô gái trẻ ngắt ngang câu chuyện. Từ lúc nào, nước mắt đã lăn dài trên má.
Senna vẫn trầm ngâm. Dù Elisa đã kết thúc những lời kể, nhưng ông vẫn còn suy tư vì những gì vừa nghe được. Những chuyện đó thật quá đổi hoang đường, làm sao bắt một người thực thi công lý như ông phải tin theo được? Tuy vậy, bản thân Senna vẫn luôn có một linh cảm rằng Alisa luôn chân thật. Bởi vì, nó cũng phần nào đó gợi lại cho ông một sự kiện mà mình đã từng trải qua ở quá khứ.
Thế nhưng suy nghĩ ấy đã vội được dập tắt, ông quay lại với những lời khai hiện tại: “ Cô còn nhớ ngôi trường mà Alex đã từng gây nên chuyện không?”
"Đó là trường Small Valley. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ..."
"Khoan đã." Senna không giấu nỗi vẻ bàng hoàng trên khuôn mặt, vội đứng dậy, tới chỗ một cái giá sách được đặt ngay giữa căn phòng, Lấy ra một tập hồ sơ, ông lục tìm một thứ gì đấy,
"Đây rồi, chính nó. Ngôi trường mà mười năm trước đã có một vụ hoả hoạn. Tất cả những người có mặt ở đó đều bị t·hiêu r·ụi."
Lật từng trang tiếp theo, Senna lẩm nhẩm từng dòng được báo cáo lại: "Đúng là nó rồi. Một trong những v·ụ c·háy bí ẩn nhất mà mình đã được xem lại, dù đã có nhiều đội cứu hộ được điều động nhưng vẫn không thể nào dập tắt đ·ám c·háy, cho đến khi tất cả chỉ còn là đống tro tàn."
Elisa ngồi đó, mắt vẫn còn ngấn lệ. Một lúc sau, cô cố nén xúc động, nói tiếp: "Ông có tin rằng những chuyện này đều được gây ra bởi ma quỷ không?'
"Xin lỗi! Tôi..." Senna ngập ngừng, ông không dám phải thừa nhận rằng mình thật sự tin vào những chuyện đó, bởi vì nó quá đáng sợ. Thật ra, những bí mật được ẩn chứa phía sau vẻ yên bình của thành phố này ông đều biết hết, chỉ có điều đã được những nhà cầm quyền ở đây che giấu, và luôn tỏ ra nơi đây là một thành phố yên ả. Cho đến khi nó đã không thể được che giấu thêm được nữa, và rất có thể, c·ái c·hết của Rie chỉ là một lỗ nhỏ để mở rộng cho một vết rách lớn sau này chăng?
Bất chợt, Senna thoáng nhớ lại một vụ thiên thạch rơi cách đây hai mươi năm về trước. Dù đó đúng là một t·hảm k·ịch, nhưng thật may mắn là nó không đủ sức để huỷ diệt cả hành tinh này. Tuy mọi thứ vẫn có thể sửa chữa, nhưng thứ ông đã từng trông thấy còn kinh khủng hơn là một v·ụ n·ổ thông thường.
"Cái ngày mà trường Small Vally bị t·hiêu r·ụi, cũng là lúc Alex đã hoá thành một con quái vật. Sau khi con bé bị hút vào cái lỗ đó, bố tôi cũng bị thứ đó làm cho tàn phế. Nếu không nhờ Mira cứu giúp, chắc đến lúc này, ngay tới cái mạng ông cũng không thể giữ được.Tất cả những ký ức đó... thật tâm tôi chỉ muốn quên đi." Vừa nói, Alisa vừa ôm đầu gục xuống. Vậy có nghĩa là, có một loài ác linh đang bị phong ấn trong căn phòng 204 kia, và Rie đã vô tình khai mở nó, để giờ anh phải trả một cái giá quá đặt. Vậy nghĩa là mình phải một lần nữa trở lại căn phòng đó rồi, nhưng mình phải tìm nó bằng cách nào. Một thực thể tà giáo như thế, phải có cách gì để truy đuổi? Còn cái tên Mira kia, theo lời kể kia thì là một pháp sư trừ tà, nhưng giờ anh ta đang ở đâu?
Senna vẫn còn trầm ngâm suy từ thì Elisa nói tiếp: “Hôm qua bố tôi có đến gặp tôi, ông đã giao cho tôi chiếc chìa khóa này, hy vọng thanh tra có thể giữ được nó. Tôi nghĩ nó sẽ giúp được cho ông”. Bất chợt, Elisa ngẩn khuôn mặt đẫm nước lên nhìn Senna, và lấy trong người ra một chiếc chìa khoá. Trông hoạ tiết khá cũ kỹ, nhưng chiếc chìa khoá của thời phục hưng, thứ mà thời đại bây giờ đã chẳng còn sản xuất. Vị thanh tra quan sát kĩ chiếc chìa khóa thêm một lần nữa, ông bỗng nhận ra ở thân chìa có trang trí hoa văn giống hệt như cái ổ khóa ở phòng 204. Phải chăng chúng thật sự có liên quan đến nhau?
Trao cho Senna xong, cô gái đứng dậy và rời đi, để vị thanh tra với đầy những câu hỏi?
***
Nép mình trong góc tối, Kane cứ thế mà không dám ló đầu, hồi hộp chờ đợi cô gái kia trở lại. Một hồi lâu, vẫn không thấy có động tĩnh gì. anh dần mất kiên nhẫn. Vậy mà đúng lúc ấy, chợt anh thấy một cánh tay nắm lấy vai anh kéo đi với một lực cực mạnh. Anh bị lôi đi một cách bị động, chỉ biết quay mặt nhìn ra đằng sau. Đúng lúc ấy, anh đã nhận ra đó chính là cô gái ban nãy.
“Con quỷ này ghê gớm thật, nhưng dường như nó đã bị phong ấn ở đây và không thể thoát ra được khu vực này, nên giờ chúng ta chỉ cần ra khỏi hành lang là sẽ không bị nó truy đuổi nữa”. Cô gái vừa kéo Kane chạy vừa nói. Bất ngờ, cô gái ôm chặt lấy eo Kane, hét lớn: "Giữ chặt lấy!"
Nói rồi, cô phóng ra một sợi dây xích với hình thù vô cùng kỳ quái, phóng thẳng lên cành cây tùng trước mặt. Móc vào bên trong, cả hai cứ thế thoát được dãy hành lang kia, lao thẳng lên trời. Tưởng chừng cả hai đã thoát, nào ngờ bà chân Kane như bị vướn vào thứ gì đó rất chắc, khiến cả hai khựng lại. Anh quay lại nhìn, kinh hồn bạt vía khi biết được rằng thứ đang giữ lấy chân mình chính là bàn tay gân guốc của con quỷ kia. Cũng ngay khoảnh khắc ấy, càng đáng sợ hơn khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ đang hướng tới anh với tia lửa đầy đe doạ.
Còn đang hoang mang tột độ, Kane như điếng người khi thấy một vệt máu văng thẳng vào mặt, cùng với đó là tiếng hét chói tai của loài quái thú. Sau đó, anh như được giải thoát, bị kéo đi ra khỏi vùng không gian u ám đó, nhưng bàn tay của loài ác linh vẫn nắm trọn chân mình, chỉ là giờ nó chỉ còn một mẫu.
Tất cả mọi diễn biến tưởng chừng đối với Kane đã xảy ra trong một khoảng thời gian dài như vô tận, nhưng thật ra chỉ là một tích tắc, và xen lẫn với khoảng thời gian lắng đọng kinh khủng mà Kane đang trải qua là tiếng hét của cô gái đang đồng hành cùng mình.
Tất cả mọi hình ảnh anh thấy được cứ thế dần quay cuồng, cho đến lúc nó bị che phủ bởi một tán cây rậm rạp. Tất cả đã chấn mờ hết tầm nhìn của Kane, và cũng như một chiếc nệm cản anh lại khi đang rơi tự do xuống mặt đất. Có vẻ như anh đã thoát, nhưng cô gái đi cùng thì đã mất dạng. Trong thời khắc sinh tử đó, Kane vẫn cố quan sát hình bóng cô gái, nhưng cô giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Toàn thân đập mạnh xuống mặt đất. Tuy không bị tổn thương nhưng cũng khá đau đớn. Kane cố gắng gượng dậy, nhìn về toà nhà sừng sững kia Chẳng ai có thể ngờ rằng bên trong đó là một cuộc chiếc khốc liệt. Lòng cảm kích xen lẫn nỗi sợ hãi đã như một nỗi giày xéo trong chính tâm trí của Kane, vừa muốn rời đi lại chẳng thể đành lòng. Anh cứ thế đứng chôn chân nhìn về phía ngôi trường một lúc rời mới lửng thửng quay lưng.
Ra đến cánh cổng, anh hơi khựng lại vì chợt trông thấy có một người đàn ông đã đứng đó từ khi nào. Cơ thể to lớn bệ vệ, nét mặt nam tính uy nghi, và cũng sỡ hữu một đôi mắt đỏ. Vừa trông thấy Kane, người đàn ông không giấu vẻ khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Nhưng đi đâu?"
"Ra khỏi nơi này chứ đi đâu? Tôi không biết cậu vào đây bằng cách nào, nhưng chắc chắng cậu sẽ không thể ra khỏi đây được rồi." Nói rồi, người đàn ông nắm lấy vai áo Kane, rồi cả hai bỗng dưng tan biến ra thành một đám dơi rồi bay tít lên trời xanh.
Cứ thế, Kane được đưa về nhà qua lối cửa sổ. Đến lúc này, anh vẫn cứ ngỡ tất cả hoàn toàn là một giấc mơ, ngay từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc. Bật chiếc đèn ngủ trong phòng, Kane thấy rằng v·ết m·áu vẫn còn in hằng trên áo. Toàn thân run rẩy đến kiệt quệ. Bây giờ anh mới dám thừa nhận rằng tất cả mọi thứ đều là sự thật. Cởi vội chiếc áo và giấu đi, định rằng sáng mai sẽ tranh thủ đi phi tang cái thứ quái đảng này.
Tiếng chuông cửa inh ỏi đánh thức Kane dậy chỉ sau một cái chớp mắt. Cơ thể vẫn còn kiệt quệ. Anh vẫn không thể ngờ thời gian trôi qua lúc nhanh lúc chậm như vậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ. Giật mình, hôm Kane chợt nhớ rằng hôm nay có một bai diễn văn. Vội tranh thủ vệ sinh cá nhân, sau đó lấy vội chiếc ba lô và chuẩn bị xuống phòng, Thế mà khi vừa đặt chân xuống bậc tam cấp, anh đã không khỏi giật mình khi thấy lấp ló trước cửa là hai thanh niên mặc cảnh phục, đối diện là mẹ mình.
“Xin lỗi, đây có phải là nhà của ông bà White không?”. Một trong hai người cất giọng.
“Vâng, tôi có thể giúp gì cho các anh?”
“Chào bà, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi nghi ngờ cậu Kane có dính líu đến một vụ án mạng, nên tôi muốn mời cậu ấy đến văn phòng đề cùng hợp tác điều tra”.
“Không thể nào, tại sao lại có chuyện đó xảy ra được?” Mẹ Kane tỏ ra bàng hoàng.
“Xin lỗi, đã xảy ra chuyện gì? Từ phía sau nhà, bố Kane cũng chậm rãi bước tới.
“Chào ông, chúng tôi muốn mời cậu Kane White đến văn phòng cùng chúng tôi hợp tác điều tra một vụ g·iết người.”
“Các anh có nhầm lẫn với ai không?” Bố Kane tới gần hai vị cảnh sát, cũng nói cùng một ý như vợ mình.
“Con trai tôi làm sao có thể dính vào những việc như thế này được”. Lúc này, ông đã xuất hiện trước mặt hai người cảnh sát và đáp với một giọng dứt khoát.
“Chúng tôi tìm thấy vật này ở h·iện t·rường v·ụ á·n.” Nói rồi, một anh cảnh sát lấy ra một bọc nilon, trong đó có một con dao nhỏ. Ông White vừa thoáng thấy con dao đã vô cùng hoảng hốt, vì đó chính là con dao ông tặng cho Kane vào sinh nhật thứ mười của con trai mình. Tại sao bây giờ nó lại ở trong tay của cảnh sát?
“Kane?” Ông White gọi lớn, nhưng giọng không giấu được sự run rẩy.
Từ nãy giờ, Kane đã chứng kiến mọi việc, toàn cơ thể không kìm được mà run lên bần bật. Con dao này, chính anh đã bỏ quên ở trường Leslie. Lòng tự trách sao lúc đó mình qua sơ suất, nhưng vào tình huống đó, quả thật anh không thể nào làm tốt hơn. Miên mang với biết bao cảm xúc, anh chợt nghe giọng bố mình la lên một lần nữa: "Kane! Xuống đây bố bảo!"
Biết không thể tránh tội, Kane ngập ngừng bước xuống, từ từ tiến về phía bố. Thấy nét mặt tức giận của ông, Kane càng tỏ ra lo sợ. Dù người phụ nữ bên cạnh đã cố xoa dịu nhưng mọi việc có lẽ vẫn không tốt hơn.
“Con có thể giải thích cho bố chuyện gì đã xảy ra được không?”
Kane bất động một hồi lâu khi thấy cảnh tượng trước mắt. Hai anh cảnh sát đứng trước cửa, trên tay cầm con dao mình đã để quên tại trường tối qua.
“Mọi chuyện không như bố nghĩ đâu”. Kane lúng túng giải thích. Quả thật, anh cũng không biết nên nói như thế nào. Nói thật? Đến anh còn không tin cái sự thật mà chính anh đã chứng kiến nữa là.
“Mời cậu cứ theo chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn xác minh rõ việc này.”
Tất nhiên, Kane bị hai viên cảnh sát đưa đi, mặc cho mẹ anh cố níu kéo. Trong đầu Kane lúc đó mọi thứ đều trống rỗng, chỉ đến khi mình xuất hiện trong một căn phòng kín, tâm thức anh mới hoạt động trở lại. Tại đây, chỉ có một bóng đèn tròn lay lắt ở giữa trần như là nguồn sáng duy nhất. Kane ngồi giữa căn phòng đó, phía trước là chiếc bàn sắt lạnh lẽo, như chính tâm hồn anh lúc này vậy.
Chưa bao giờ anh trải qua chuyện này cả. Không có cách nào để giải thích. “Rit…” Tiếng đinh tai đó một lần nữa vang lên trong đầu Kane khiến bộ não anh lại ê buốt, những mũi khoan bắt đầu hoạt động, đục từng nhát xuyên thủng dây thần kinh tạo ra từng cơn đau nhức nhói.