Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Cổ Thị
Unknown
Chương 12: Lạc lối
Cơn đau quặn thắt như lần đầu tiên anh trải nghiệm. Cảm giác đau đớn quen thuộc như ngày đầu tiên bị nó h·ành h·ạ, nhưng lần này, sự dày vò của nó dường như đã tăng lên, dai dẳng không thể dứt. Bị hai viên cảnh sát ấy đưa đi, Kane chỉ biết hét lên trong vô vọng. Không biết hai người kia có cảm thấy ái ngại mà dừng lại soi xét hay không, bởi vì lúc này đây, trong tâm khảm Kane chỉ còn là sự đau đớn dày vò đến nỗi đầu óc mụ mị, ngay cả cảm giác đối với mọi vật xung quanh cũng không còn tồn tại.
Thế nhưng anh vẫn đủ cảm nhận để biết rằng, dường như có một bàn tay đang bấu mạnh vào bờ vai, kéo mạnh. Anh có thể thấy cả cơ thể bị kéo phăng đi, mặc cơn đau vẫn khiến cho đầu óc mụ mị, nhưng Kane vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng hai vị cảnh sát kia dần xa khuất, và bắt đầu tối mờ dần. Tất cả không gian phía trước mặt, dường như chỉ còn là một cái hố sâu thăm thẳm đang kéo anh đi không một hồi kết.
Cũng đúng lúc nỗi đau kia tan biến, Kane nhận ra rằng mình đã ở một nơi nào đó khác, là một chốn xa lạ, nhưng lại có gì đó quen thuộc. "Dường như mình đã từng đến nơi này một lần rồi." Kane vô thức thốt lên, bởi lẽ sự quen thuộc ẩn hiện giữa hiện thực và ảo mộng cứ xen lẫn trong ký ức của anh, khiến ngay cả bản thân mình cũng không thể phân rõ, chỉ có thể dựa vào cảm xúc mà đưa ra phán xét.
Và rồi Kane cũng nhớ ra, dường như nơi này khá giống với chiều không gian anh đã bắt gặp linh hồn của Rie, người đã báo mộng cho anh đến ngôi trường Leslie, để rồi bản thân phải trải qua những tình cảnh éo le đến vậy. Rõ ràng là những gì anh đang nếm phải chắc chắn không còn là ảo mộng, vì những sự liên kết giữa chúng với đời thật là quá chặt chẽ. Dẫu không biết bản chất của tất cả những chuyện này là gì, nhưng vào giờ phút này, Kane có thể khẳng định rằng những gì anh đã trải qua là thật. Lạc vào một thế giới song song ở thư viện, vô tình vào một chiều không gian tăm tối ẩm ướt không rõ địa điểm, và gặp những thực thể quái dị ở ngôi trường mình đã theo học bao lâu. Cả thảy những điều ấy khiến Kane nghĩ rằng tất cả không phải là do trí tưởng tượng của mình thêu dệt thành.
Vì vậy, lần này, khi đã trở lại, Kane quyết tâm phải tìm ra ngọn nguồn. Anh biết rằng có thứ gì đó đang hiện hữu trong anh, nó thỉnh thoảng vẫn đưa anh đến những chiều không gian kỳ lạ. Chỉ có điều là Kane hoàn toàn bị động với năng lực đó, rằng hoàn toàn không biết cách để kiểm soát, và luôn để nó thao túng một cách bất chợt. Thế nhưng anh vẫn tin rằng, tất cả mọi chuyện đều có lý do của nó. Ngay lúc này, tại nơi đây, sự trở lại của Kane dĩ nhiên cũng sẽ có mục đích, và cái mục đích đó tất nhiên là để tìm hiểu cho ra ngọn nguồn. Bởi anh luôn có cảm giác rằng, những chuyện xảy ra gần đây dường như có liên quan đến mình. Về c·ái c·hết của Rie, về con quái vật mà bản thân đã chạm trán ở trường, hay cũng là chính năng lực mà mình đang sở hữu.
Cuối cùng, Kane cũng phần nào đó đả thông được tư tưởng. Chậm rãi đứng dậy, anh thận trọng bước vào bên trong, nơi trải dài của đường hầm sâu hun hút. Ở đó, thỉnh thoảng anh vẫn nghe thấy tiếng khanh khách văng vẳng, không biết rằng đó là tiếng cười, tiếng khóc, hay chỉ là âm thanh của những giọt nước rỉ ra của một đường cống đã cũ đang va đập với mặt đất. Những câu hỏi đó với Kane mà nói dẫu có cũng dường như đang dần bị che khuất bởi cảm giác hiện tại đang bao trùm sự sợ hãi tột độ, nỗi hoang mang tột cùng ở một nơi mà cả không gian và thời gian cũng dường như vô định.
Dù cố gắng trấn an chính mình, nhưng nỗi tuyệt vọng đang dần chiếm lấy tâm hồn Kane, nó vô tình bào mòn sức lực vốn đã ít ỏi. Chỉ đi được không xa, anh đã ngã quỵ, không chỉ vì sợ hãi, mà còn bởi cảm giác chênh vênh giữa một mớ suy nghĩ hỗn độn. Đúng lúc ấy, bất chợt một giọng nói cất lên: "Kane!"
Anh giật mình, đảo mắt nhìn quanh. m thanh văng vẳng kia lại chẳng rõ phương hướng, cứ làm cho Kane cảm thấy lạc lõng hơn. Giữa những tia sáng vô lối yếu ớt hắt dọc con đường, tất cả những gì anh thấy chỉ là một con đường trống rỗng đen tối. Vào khoảnh khắc nghĩ rằng mình nghe nhầm, tiếng nói ấy lại vang lên một lần nữa: "Kane! Tôi ở đây mà!"
Kane quay phắt người lại, lần này thì đã thấy người vừa gọi mình. Chính là linh hồn của Rie. Anh đang đứng ở một góc đường đằng xa với tư thế bất động, chỉ có vòm miệng là cử động, và gọi lấy tên Kane. Lần thứ hai gặp Rie, Dẫu vẫn với hình thù ma mị, nhưng Kane đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Anh vui mừng chạy lại phía Rie, với suy nghĩ rằng vong hồn kia có thể giúp anh thoát khỏi nơi tăm tối này, hay ít ra là cho anh một vài lời giải.
Quên hết mệt mỏi, đôi chân rảo bước với sức lực tràn trề, Kane càng tiến gần đến bạn, thì cũng là lúc anh nhận ra có điều gì đó bất thường. Đôi mắt buồn sâu thẳm kia nhìn anh như muốn nói một lời chăn chối. Trong vô thức, đôi chân Kane bắt đầu chậm lại, nhưng vẫn càng lúc càng tiến gần đến Rie. Bất ngờ, Rie ré lên một tiếng, cả cơ thể bị hất tung lên không. Kane còn đang bất ngờ chưa biết vừa xảy ra chuyện gì thì trong bóng tối, một khuôn mặt quỷ dị xuất hiện, đập thẳng vào ánh nhìn của anh. Hình thù gớm ghiếc đó một lần nữa anh phải đối mặt, đó là con quái thú nửa người nửa bọ gậy đã từng rượt đuổi với anh ở trường Leslie. Vậy mà lúc này, nó lại xuất hiện ở đây, và chính nó đã hất tung cơ thể của Rie ra khỏi mặt đất.
Trước sự việc bất ngờ đó, Kane đã ngã bật ra đằng sau, sức lực dồi dào lúc nãy cũng đột nhiên biến mất. Đôi chân anh không thể đứng dậy, chỉ biết dùng hay tay lê người lùi ra sau. Còn con quái thú kia, từ trong góc khuất, dần lộ diện. Bắt đầu từ khuôn mặt, sau đó là cả cơ thể kinh tởm của mình. Thật không ngờ lần này Kane lại gặp con quái vật đó một lần nữa, mà lại ở chính nơi đây, nhưng có lẽ là lần này, anh đã không còn may mắn như khi ở trường Leslie, bởi chắc có lẽ sẽ không còn ai có thể còn xuất hiện để cứu anh được nữa.