Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Chờ đợi

Chương 19: Chờ đợi


Kane hơi bất ngờ trước thái độ của Crystal. Trước giờ cô dù có hung dữ nhưng vẫn luôn tỏ ra dịu dàng với anh. Còn lúc này, trông cô thật lạnh lùng và khó gần biết bao.

“Giờ bọn chúng sắp đến đâ. Mà con yên tâm cha đã phủ kết giới quanh nơi đây, nhưng không biết có thể giữ được bao lâu.” Như chẳng để ý đến cuộc đối thoại của hai người họ, vị linh mục quay sang nói với Kane, người tỉnh táo nhất ở đây lúc này.

“Nhưng chúng ta phải làm bằng cách nào, thưa cha?” Kane vẫn chưa hiểu, hỏi lại.

“Con đưa mọi người xuống dưới hầm, hãy đặt sợi dây chuyển của Mark ngay giữa căn phòng. Việc ở trên này hãy để cha. Đừng lên cho tới khi trời sáng.” Cha Joe cất giọng đanh thép, đưa tay ra hiệu cho tất cả rời đi, rồi quay lưng đi thẳng về phía thánh đường.

Rất hiểu tính cách của vị mục sư, nên Kane không còn cách nào khác là làm theo. Anh dìu Mark, còn Crystal thì khoẻ hơn nên đã dìu Mark và thanh tra Senna. Hai người họ theo hướng dẫn của cha Joe mà đi ra khu vườn sau, nơi mà lúc chiều thanh tra Senna và linh mục đã tới. Một căn phòng bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, khiến cả hai đều giật mình kinh ngạc.

***

Mười hai giờ. Mọi cánh cửa, lối thông từ nhà thờ ra bên ngoài đều đã bị khóa chặt. Rầm! Tiếng cửa chính bắt đầu rung chuyển. Những mảnh bụi bắt đầu run rẩy tung lên. Bên ngoài là tiếng hét chói tai, tiếng đập cửa. Vị linh mục vẫn ngồi đó cầu nguyện. Cả thánh đường bỗng sáng rực. Ánh sáng loan ra cả căn phòng, nó giống như một loại phong ấn được tạo ra. Nhưng liệu ánh sáng đó chịu đựng được bóng tối từ tội ác?

Tiếng động ấy đã đánh thức Mark, cũng như thanh tra Senna. Cả hai vẫn còn dư âm của v·ết t·hương nhưng lúc này có vẻ đã tỉnh táo hơn. Mark thấy nơi chốn quen thuộc của mình, và cũng như nhớ ra điều gì đấy, chợt quay qua hỏi Kane: “Cha Joe đâu rồi?”

Kane lúc này đang ghé mắt vào cửa, nghe văng vẳng tiếng động từ phía thánh đường. Nghe tiếng Mark, anh vui mừng quay qua nhìn bạn, nhưng cũng nhanh sau đó lộ vẻ lo lắng rồi đáp: “Cha đang trấn giữ phía trước để ngăn chặn tên quái vật kia. Mà cậu tỉnh rồi à?”

Mark ngồi bật dậy, lao thẳng ra phía trước, tính mở cửa thì bị Kane ngăn lại: “Cậu làm gì thế?”

“Tờ phải giúp cha Joe. Cậu không thấy gã đó mạnh như thế nào ư?” Một mình cha thì làm xoay sở được?”

“Nhưng…” Kane ngập ngừng.

“Bạn cậu nói đúng đấy. Đừng làm loạn nữa. Cậu như là kết giới ở đây để bảo vệ tất cả chúng ta. Nếu cậu rời đi, không chỉ mình cậu c·hết mà cả chúng tôi cũng bị liên luỵ đấy.” Crystal bất chợt lên tiếng.

Mark đang thái độ nóng này, nghe những lời bạc bẽo đó thì đã không giữ được bình tĩnh, nhìn qua Crystal mà gầm lên: “Cô vừa nói cái gì? Nói lại xem nào!”

Vừa nói, anh định lao tới cô gái, nhưng may mắn Kane đã kịp giữ chặt tay: “Mark! Cậu bình tĩnh đi. Giờ không phải lúc. Chúng ta phải tìm cách giải quyết toàn bộ chuyện này. Cha Joe thì đang ở ngoài kia đối mặt với nguy hiểm, tớ cũng lo lắm chứ, nhưng lúc này nếu chúng ta liều mạng ra đó thì có giải quyết được gì không?”

Mark nghe vậy thì cũng dịu xuống. Tuy nhiên, Crystal vẫn như muốn châm dầu vào lửa: “Kane! Anh cứ thả ra xem cậu ta có thể làm gì được tôi? Một tên pháp sư nghiệp dư mà nghĩ mình mạnh lắm.”

“Cô có thôi đi không? Bây giờ không phải là lúc chúng ta lục đục nội bộ!” Kane nói như quát. Lần đầu tiên, anh tỏ ra giận dữ như vậy. Thấy thái độ đó, Crystal làm thinh quay mặt đi chỗ khác.

Thế nhưng Mark thì có vẻ đã bình tĩnh, dịu giọng nói: “Cậu thả tớ ra đi. Tớ hiểu rồi mà.”

Còn có chút nghi hoặc, nhưng Kane cũng từ từ buông tay người bạn thời niên thiếu. Đúng là Mark không còn tỏ ra nóng nảy nữa, chỉ chậm rãi ngồi xuống chiếc giường trong căn phòng, dẫu ánh nhìn anh dành cho Crystal vẫn tràn đầy sát khí.

“Mark! Đây là Crystal, cô ấy…”

“Cậu không cần nói đâu. Cô ta là ả ma cà rồng đã cứu chúng ta cái đêm hôm trước chứ gì?”

“Ủa? Ngày hôm đó… cậu hoàn toàn tỉnh táo?”

“Tất nhiên, nhưng tớ không được lộ ra năng lực của mình lúc ấy, nên đành giả vờ tháo chạy, vì rất có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hay là lí do của một kẻ hèn nhát? Với đám người sói đó. Cho dù anh có bung hết sức ra cũng chẳng phải là đối thủ đâu.” Ở bên kia, Crystal khoanh tay cười khẩy, nói với một giọng đầy mỉa mai.

“Cô nói gì? Có muốn thử không?” Mark một lần nữa như thoát ra khỏi sự kiểm soát của bản thân, bàn tay nắm lại, luồng lửa xanh phực lên, tất cả tư thế như sắp chiến đấu.

“Mark! Bình tĩnh lại đi! Còn cô, có thể bớt nói vài cầu xỉa xói được không?” Kane ra mặt giảng hoà cho hai người.

Mark khoanh tay lại, tỏ thái độ không quanh tâm. Được một lúc sau, Kane mới nói tiếp: “Mark! Tớ đã từng nghĩ chúng ta là bạn thân đấy.”

“Thì chúng ta vẫn luôn là bạn thân mà.” Mark chợt đưa đôi mắt đầy khó hiểu qua nhìn Kane.

“Cậu đã giấu tớ quá nhiều chuyện. Thậm chí đến thân phận của bản thân mình. Đến giờ, tớ vẫn không hiểu cậu thật sự là người như thế nào nữa.”

Mark nhẹ giọng đáp: “Cậu phải hiểu cho tới chứ. Liệu rằng cậu có chấp nhận được những gì tớ nói hay không? Và liệu rằng cuộc sống của cậu có còn bình thường nữa hay không? Nãy giờ cha đã nói với cậu những gì?”

“Cha đã nói với tớ hết tất cả rồi, ngay cả việc tớ là một á thần.” Kane nói với giọng bất lực.

“Vậy thì tớ cũng không có gì phải giấu nữa. Đúng, cậu là một á thần, nhưng cái thứ năng lực cậu đang sở hữu nó kỳ lạ lắm. Có lẽ đó là lí do mà bọn chúng lại truy cùng g·iết tận cậu đến như vậy. Mà không chỉ có bọn chúng, cả những thế lực khác, ngay cả đám ma cà rồng kia, chắc gì chúng cứu cậu vì có ý tốt?”

Vừa nói, Mark vẫn không quên đá mắt qua Crystal. Thế nhưng trái ngược với suy đoán của anh, Crystal lại tỏ ra điềm tĩnh và không có chút gì là nóng giận. Còn Kane thì lại vội thanh minh: “Cậu đừng nói như vậy. Dù gì cô ấy cũng đã từng cứu tớ, có khi còn chấp nhận đánh đổi cả tính mạng.”

“Ha, cậu ngây thơ thật đấy. Ma cà rồng bất từ mà. Bọn chúng làm gì có tính mạng để mà đánh đổi chứ.”

Câu nói đó như đụng đến lòng tự tôn của Crystal, Lần này cô đã không thể giữ được bình tĩnh được nữa. vung tay đấm thẳng vào bức tường bên cạnh. Cú đấm mạnh đến nỗi bức tường kia lủng một lổ lớn, với những mảnh vỡ loan lổ xung quanh.

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Kane. Mối bất hoà giữa Mark và Crystal vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt, mà như đang càng lúc càng tăng cao. Họ là hy vọng duy nhất vào lúc này. Nếu tình hình này cứ tiếp diễn, con quỷ kia chưa kịp đánh vào đây thì nội bộ cũng đã tan nát rồi.

Đang chưa biết xử lý cách nào thì một cơn địa chấn cực mạnh bùng lên khiến cả ba chao đảo dữ dội. Một vài phiến đá trên đỉnh nhà rơi xuống. Biết là có biến, ba người bọn họ ngay lập tức chạy về phía cánh cửa, hướng mắt về thánh đường, nơi vẫn đang đóng cửa im ỉm.

***

Trước tượng chúa Jesus, cha Joe vẫn chấp tay cầu nguyện, mặc cho những sự chấn động không ngừng tiếp diễn. Càng lúc, cánh cửa trước nhà thờ lại vang lên mạnh hơn. Những trường khí xung quanh cũng bị tác động mà tả ra một phản lực như để giữ lại mọi thứ an toàn, vậy mà, có vẻ như bức tường bảo vệ ấy vẫn như thật chênh vênh.

Chương 19: Chờ đợi