Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Cổ Thị
Unknown
Chương 20: Kết giới bị xuyên thủng
Một khoảng dài đắm chìm trong im lặng, rồi đột ngột cánh cửa chính một lần nữa rung lên. Bên ngoài có thể nghe thấy là những tiếng gào rú inh ỏi. Tuy vậy, dường như đám đông kia vẫn không thể phá bỏ được cánh cửa tưởng như vô cùng yếu ớt, bởi vì sức mạnh phong ấn đã được Joe tạo ra.
Tuy vậy. vào thời khắc không ai ngờ tới, cánh cửa đột nhiên bị phá vỡ, đẩy mạnh ra với một lực vô cùng khủng kh·iếp, vỡ vụn. Kết ấn cũng vì thế mà bị hỏng một lỗ lớn, có thể nhìn ra tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Đó cũng là lúc mà có thể trông thấy thứ gì đang ở bên ngoài. Hàng trăm, à không, phải là hàng ngàn những thực thể có hình dạng kỳ dị đang chen chúc ngoài kia, vây kín các lối đi vào nhà thờ. Chúng trông như những con thú với chiếc sừng dài, chiếc đuôi lớn ngoe nguẩy, đôi mắt đỏ kè cùng hàm răng nhọn chi chít trong vòng họng đang mở rộng. Điều khiến chúng trông quái dị hơn là bộ da trơn lỉn nhầy nhùa. Nhìn bộ dạng hung hãn là vậy, nhưng dù lối vào được khai mở, đám ác ma kia cũng chẳng hề dám tự tiện xông vào, cho đến khi con đầu đàn xuất hiện.
Đó chính là kẻ đã t·ruy s·át đám người của Kane. Hắn đang đứng trước cánh cổng đã bị phá vỡ, đưa đôi mắt đỏ ngòm nhìn thấu vào bên trong.
Không biết bằng cách nào, gã bí ẩn này có thể mò được đến đây, lại dắt thêm một đám quân ác linh. Có lẽ từ lâu, hắn đã chuẩn bị cho sự xâm lượt này. Còn linh mục Joe, dẫu ông cũng đã biết tình thế hiện tại, nhưng mà thái độ vẫn không chút thay đổi. Bình tĩnh đến lạ thường.
Tên cầm đầu thấy vậy thì có chút thận trọng. Hắn ra hiệu cho đám tuỳ tùng im lặng, rồi chậm rãi cất lời: “Lão già, chắc mày biết bọn tao đến đây vì điều gì. Hãy giao bọn chúng ra đây. Bọn tao cũng không muốn gây hấng gì với đám thiên sứ, vì thế tao sẽ để cho nơi này được yên ổn.”
Vị linh mục vẫn không thèm quay lại, nhưng ông cũng ôn tồn đáp lại: “Tao không biết mày đang nói về cái quái gì, nhưng những con quỷ rác rười như tụi bây đã phá vỡ phong ấn của Chúa, tức là đã mạo phạm đến Ngài. Cút ngay, trước khi tao nổi giận!”
Nghe vậy, tên cầm đầu bỗng ngoát miệng cười lớn, một cái nhún chân bỗng thoắc hiện ngay sau linh mục Joe. Ngay thời điểm cả hai chạm mặt, một tia sáng loé lên ngang tầm mắt của hắn. Vừa lướt qua, một tích tắc tên quỷ đầu đàn đã tránh kịp rãnh sáng ấy, cũng vừa lùi được một khoảnh cách vừa đủ với Joe. Lúc này, hắn mới kịp nhận ra đó là một đường kiếm được Joe vung ra bằng một thanh Katana sáng loáng. Không biết từ lúc nào, trên tay Joe đã nắm chặt một thanh kiếm cong như viền lưỡi liềm. Chĩa thẳng mũi kiếm về phía kẻ xâm nhập, ông bắt đầu gằn giọng: “Là tụi mày gây chiến trước nhé, đừng trách tao tàn ác!”
Chỉ mới nói tới đó, linh mục Joe bỗng di chuyển nhanh như một cơn gió, chỉ thấy đường kiếm chém tới tập vào con quỷ kia ở giữa thánh đường. Đám còn lại tất nhiên là ái ngại không dám can thiệp. Thật bất ngờ, tên đồ tể kia cũng sở hữu tốc độ đáng kinh ngạc. Một cái xoay người nhẹ, hắn đã né được liên tiếp những đường kiếm do Joe tung ra. Tốc độ của cả hai quá nhanh nên chỉ hiện ra là những ảo ảnh mờ ẩn.
Đến một thời khắc, bỗng đường kiếm đã kề sát người, con quỷ kia đã không kịp tránh né được nữa. Hắn liền vung tay ra đỡ. Đột nhiên khi vừa chạm tay vào lưỡi kiếm, nơi tiếp xúc toé ra một tia lửa, còn tên quỷ đầu đàn lại hét lên tỏ ra vô cùng đau đớn. Dùng hết sức đẩy trường lực từ thanh kiếm, hắn lui người thủ thế. Một chất lỏng xanh từ bàn tay chảy tí tách xuống mặt đất, hình như là máu.
Cả hai khựng lại, thân ảnh Joe cũng dần hiện ra. Ông dùng tay áo lau vội v·ết m·áu trên lưỡi kiếm, môi khẽ nhếch. Lợi dụng đối thủ đang b·ị t·hương, không chần chừ mà lao tới đánh tiếp. Thế nhưng ông lại quên mất một điều, kẻ đối đầu với ông không phải tầm thường.
Dẫu b·ị t·hương, con quỷ đó vẫn có thể nhanh nhẹn né được đòn t·ấn c·ông của Joe. Còn vị linh mục có lẽ đã quá tự tin nên ông dồn toàn sức vào t·ấn c·ông, mà chẳng biết rằng mình đã để lộ quá nhiều sơ hở. Một khoảnh khắc chẳng để phòng, ông bị bàn tay rắn chắc của con quỷ bóp chặt lấy cổ họng, đồng thời bị hắn ấn mạnh vào tường. Cú đập mạnh đến nỗi cơ thể ông bị lún mạnh vào nền đá, lộ ra những vết nức.
***
Dưới tầng hầm, mọi người không khỏi sót ruột. Mark cứ thế đi lại trong phòng, bên cạnh là hai người đồng sự bắt đắc dĩ.
“Cậu có thể thôi đi đi lại lại nữa được không? Như vậy chỉ càng làm tớ thêm sót ruột thôi.”
Không nghe những lời nói từ Kane, Mark vừa đi vừa nói: “Cậu làm sao hiểu được cái thứ chúng ta đang đối đầu ngoài kia khủng kh·iếp như thế nào. Một mình cha làm sao chống cự nổi. Chưa kể nếu bên ngoài thất thủ, thì liệu chúng ta có còn toàn mạng ở trong này không?”
“Cậu không tin vào cha Joe sao? Nếu cha đã bảo mình làm như thế này, chắc chắn cha đã có tính toán.”
Bước chân Mark bỗng dừng lại, anh quay qua nhìn chằm chằm vào Kane, rồi thở dài đáp: “Nhưng trong trường hợp này, tất cả chúng ta đều biết rằng đó là cách duy nhất, không phải là cách tốt nhất. Bởi vì việc chúng ta giữ vững phong ấn trong này cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sống của tất cả mà thôi.”
Rồi Mark bỗng tiến về phía cổ quan tài, nơi mà cha Jacos đang yên nghỉ, nhìn vào với vẻ mặt u sầu rồi nói: “Nếu là cha, cha sẽ làm gì?”
Tất cả lại một lần nữa chìm trong im lặng. Với Crystal, một người tưởng như lạnh lùng như cô cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh. Bàn tay cứ nắn bóp không yên. Bất chợt, thanh tra Senna có dấu hiệu lay tỉnh. Ông uể oải ngồi dậy, đảo mắt xung quanh, thấy Kane và Crystal đứng đó, ngập ngừng một lát rồi lên tiếng:“Chúng ta c·hết rồi à?”
Cả ba đều đưa mắt về phía Senna, nhưng cũng không vui vẻ mấy. Mark thay mặt đáp: “Chúng ta còn sống đấy, nhưng cũng không còn lâu nữa đâu!”
Hình như không mấy quan tâm đến lời của Mark, Senna lại tiếp tục quan sát xung quanh. Hoặc giả để lại những câu hỏi kia phía sau. Điều ông quan tâm nhất hiện giờ chính là nơi trốn hiện tại của mình và tên quái nhân truy đuổi bọn họ giờ đang ở đâu. Nhìn một hồi, chợt ông buột miệng: “Đây là nhà thờ mà, sao tôi lại ở đây?”
“Ông được chúng tôi đưa về đây. Còn vì sao thì chuyện dài lắm. Tôi cũng chẳng có hứng để kể cho ông nghe mọi chuyện nữa.” Mark đáp, giọng nghe thật não nề. Senna ái ngại nhìn anh, rồi bất ngờ đảo mắt về phía cánh cửa, dường như ông cũng cảm giác có điều gì đó bất an đang xảy ra ở sau cánh cửa ấy.
Còn Mark, đến lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, sồng sộc tiến về phía cửa.
“Cậu định làm gì?” Kane gọi giật.
“Cậu không thấy sao?” Vừa nói, Mark vẫn không ngừng bước tiếp.
“Đó là một hành động dũng cảm, nếu anh có thể cứu được vị linh mục đó, nhưng nếu cả hai cùng c·hết, còn bị hỏng kết giới ở nơi đây, thì đó gọi là sự ngu ngốc”. Crystal bất chợt lên tiếng.
Mark gần như đã mất kiềm soát, chỉ về phía Crystal lớn tiếng: “ Cô đúng là một con quỷ máu lạnh, tôi thấy cô không khác gì bọn ác linh ngoài kia cả.”
Câu nói chạm tới lòng tự ái của Crystal, cô liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, rồi một tích tắc đã hiện ra trước mặt Mark, Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Mark toát ra vẻ run sợ. Crystal nhìn chằm chằm vào Mark, vẫn từ tốn nói những với một giọng đầy khiêu chiến: ”Tôi chỉ cần một cái hất tay là có thể bẻ cổ cậu ngay lúc này đấy. Chừng nào cậu hạ được tôi thì hãy gặp bọn chúng”.
Hành động vừa rồi của Crystal như một cú vả đánh thẳng vào lòng tự tôn của Mark, nó khiến anh nhận ra rằng mình yếu ớt như thế nào. Còn đối với thanh tra Senna, những gì mà ông vừa chứng kiến, dù không muốn tin đây là sự thật nhưng ông bàng hoàng nhận ra mình đang tiếp xúc với một sinh vật siêu nhiên. Và dù không ai nói, nhưng ông cũng biết ở ngoài kia, nhà thờ lại bị t·ấn c·ông bởi một thứ gì đó cực kỳ khủng kh·iếp và rất có thể, thứ kia chính là kẻ đã t·ruy s·át ông và những người còn lại.
Những gì đã trải qua, quả thật càng khiến Senna cảm thấy mơ hồ. Vậy c·ái c·hết của Rie, của hiệu trưởng James, qua lời kể của Alisa, phải chăng được gây ra bởi một thế lực siêu nhiên? Thử hỏi ông sẽ chiến đấu với những thế lực đó như thế nào đây? Những gì ông thấy, những chứng cứ ông thu thập được vẫn đưa ông về một sự thật hiển nhiên mà mình chẳng thể chối cãi. Một thế lực hắc ám từ một thế giới tâm linh nào đó mà ông không thể nào đoán định được.