Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Vụ nổ c·h·ế·t chóc

Chương 25: Vụ nổ c·h·ế·t chóc


Vụ nổ kinh người kia đã làm lớp tuyết cao bị bới tung lên. Những lớp dày tưởng như bao phủ cả bầu trời. Tất cả như một kết giới bao bọc lại khu rừng đầy ảm đạm.

Giữa hố sâu của sự hỗn độn, ba người bọn họ tưởng như đã bị c·hôn v·ùi trong thảm hoạ. Nào ngờ vào lúc nguy cấp nhất, lại có một trường giáp trong suốt toả ra từ người Mark như một tấm lá chắn vững chái chống chọi lại thứ kình lực khủng kh·iếp bên ngoài.

Ngay cả Mark cũng bất ngờ, chính anh cũng bàng hoàng một lúc lâu. Sau đó mới khẽ chạm nhẹ vào vùng kết giới, thì quả thật có một tấm lá chắn đã bọc mình và mọi người ở bên trong. Thứ kia như một nguồn năng lực tự thân bộc phát mỗi khi mình rơi vào nghịch cảnh.

Vì thế, cả Mark, Crystal và Senna đều đã được vùng kết giới đó bảo vệ nên không ai bị làm sao. Thế nhưng có một người lại không may mắn như thế, đó chính là Kane. Vụ nổ kinh hồn kia đã xới tung tất cả, tạo thành một chiếc hố rộng tưởng chừng như cả trăm mét. Vậy mà bất ngờ thay, ở giữa cái hố ấy lại có một cá thể nhỏ bé đang nằm bất động. Với không còn một mảnh vải che thân, cơ thể anh vô thức run lên từng đợt lạnh cóng, dù tâm trí dường như đã không còn động tĩnh.

Một lúc sau, khi trời yên biển lặng, tấm lá chắn kia tan ra, thì cũng là lúc Mark thấy sự hiện diện của Kane và tình t·rạng n·guy k·ịch như vậy. Anh đã không còn đủ mọi bình tâm soi xét, vội vàng phóng tới người bạn đang bất động của mình.

Đến nơi, thấy Kane dường như đã không còn hơi thở, thân nhiệt lại tụt giảm nghiêm trọng, Mark không suy nghĩ mà cởi chiếc áo khoát của mình ra quấn quanh người Kane, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Kane, tỉnh dậy đi. Đừng làm tớ sợ…”

Vừa nói, Mark vừa ấn mạnh tay vào ngực Kane như là một cách để kích thích nhịp tim hoạt động trở lại. Thế nhưng một hồi lâu sau, Kane vẫn chẳng hề có chút dấu hiệu lay tỉnh. Lúc này cả Crystal và Senna cũng vừa trờ tới, nhưng họ cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài đưa cho Kane một cái nhìn bất lực.

Tuyệt vọng, đó là cảm giác mà cả ba có vào lúc này. Tất cả đều không biết tại sao chuyện này lại xảy ra với Kane. Thế nhưng vào giờ phút ấy, họ cũng đã dần chấp nhận một sự thật rằng Kane đã không còn trên cõi đời này nữa.

Giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống từ khoé mắt Mark tưởng chừng như có thể hoá thành một cây kim băng đâm sâu vào trái tim đã ngừng đập của Kane. Thật chẳng thể ngờ, khi nó vừa chạm vào người của tử thi, một động tĩnh đã phát ra từ bên trong ngực trái, nó bắt đầu cử động, rồi vang lên những âm thanh khe khẽ.

Từ trong tiếng gió rít, xen lẫn những tiếng họ sặc sụa. Đang còn bất động, bỗng Kane bật dậy, tuông ra một tràn ho liên hồi. Mark đang thương tâm buồn khổ cũng ngay lập tức trở nên phấn khởi, vui mừng khôn xiếc.

Mark vô thức ôm người bạn vào lòng, cũng không quan tâm rằng việc làm đó vô tình chèn ép lồng ngực khiến hơi thở của Kane bị ngắt quảng. Đến khi nhận ra vấn đề, Mark mới đỡ bạn lại, vuốt nhẹ lên lưng Kane rồi nói: “May quá. Tớ tưởng đã mất cậu rồi.”

Sự trở lại của Kane cũng làm Crystal và Senna cũng không khỏi vui mừng. Trên môi họ bất giác nở nụ cười. Thế nhưng sự lo lắng về cái thực thể quỷ dị của Kane đã làm họ liền thay đổi nét mặt và ánh mắt nhìn anh có chút ái ngại.

Kane có vẻ không để ý về điều đó, ngơ ngác hỏi: “Đã có chuyện gì vừa xảy ra thế này?”

Lần này, Mark mới nghiêm giọng mà nói: “Cậu thật sự không nhớ gì cả à?”

“Không hề. Điều duy nhất tớ nhớ là mọi người bị đám quái vật kia t·ruy s·át, và bản thân mình hình như đã bị trói buộc bởi một thứ gì đấy? Sau đó thì…” Nói tới đây, Kane hơi nghiêng đầu, hình như có nhớ lại những diễn biến tiếp sau, nhưng tất cả chỉ là một trang giấy trắng.

Ký ức bị khuyết của Kane lại chính là nỗi e sợ của tất cả những người còn lại. Khi anh hoá thân, chẳng ai biết anh thật sự là gì, và cái nguồn sức mạnh tiềm tàng mà Kane đang sỡ hữu là quá nguy hiểm. Nó trông như một trái bom nổ chậm. thậm chí có thể huỷ diệt cả nhân loại bất cứ lúc nào.

Đó không chỉ là suy nghĩ của Crystal và Senna, mà ngay cả Mark cũng đã có ý niệm như vậy. Thế nhưng là một người bạn xem nhau như anh em, anh không thể bỏ mặc Kane tự mình loay hoay với thứ năng lực khủng kh·iếp đó được. Ít ra là truyền nhân của gia tộc Black, Mark ít nhiều cũng biết cách để kiểm soát ngườn sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể. Anh nghĩ rằng có thể áp dụng những hiểu biết của bản thân để chế ngự cái thứ quái quỷ đang phần nào chiếm hữu thể xác Kane.

“Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Một lần nữa Kane lên tiếng, xoá tang sự im lặng bất chợt nhường chỗ cho những suy tư lẩn quẩn ấy trong một hồi lầu, nó cũng như kéo mọi người ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực về anh.

Mark liếc hai người còn lại, rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh, đáp: “Không có gì đâu. Từ từ tớ kể cho. Giờ phải ra khỏi đây đã. Vụ sạc lở chắc hẳn vẫn còn, nơi này khá nguy hiểm đấy.”

Và thế là tất cả đã rời đi. Kane thì co ro chỉ với trong một chiếc áo khoát. Có lẽ anh cũng lờ mờ nhận ra điều gì đấy, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu, và mọi thứ anh chờ đợi lúc này là một lời giải thích từ Mark.

Ngày hôm sau, cảnh sát đã có mặt nhà thờ. Nơi đây chỉ còn lại một đ·ống đ·ổ n·át. Vụ s·ạt l·ở tối hôm trước đã làm tang hoang cả một cánh rừng, Tất cả đều không khỏi bàng hoàng với những gì đã xảy ra. Thế là căn nhà thờ cổ kính, ngôi nhà mà Mark đang trú ngụ, giờ chỉ còn là một nơi hoang tàng.

Mọi thứ cứ như dần trở lại với cuộc sống thường nhật. Senna đã nằm viện một thời gian. Về việc Kane để quên con dao của mình tại căn phòng kia, cuối cùng cũng chỉ đưa ra kết luật là một sự vô tình khi anh có mặt tại hiện trường lúc tất cả phát hiện ra cái xác của Rie, và cũng không đủ bằng chứng để kết tội anh.

Vụ án về c·ái c·hết của Rie và thầy Ferdinard được đưa vào một thứ hồ sơ tuyệt mật của thành phố, và hình như mãi mãi nó sẽ không được giải đáp. Sau tất cả những gì đã xảy ra, Senna vẫn còn mơ hồ về c·ái c·hết của Rie và hiệu trường Ferrdinand. Những ngày nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Kane, cả hai đã có dịp tiếp xúc và nói chuyện với nhau nhiều hơn, và bọn họ dường như đã có một mối liên kết mơ hồ nào đó, có thể sợi dây đó được gọi là định mệnh.

Chương 25: Vụ nổ c·h·ế·t chóc