Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Trở lại yên bình

Chương 26: Trở lại yên bình


Có điều là… con dao của Kane đã biến mất. Sự biến mất đó chẳng ai có thể giải thích được, và vì thế lại càng không có căn cứ để buộc tội anh.

***

Cuộc đời con người như điện tâm đồ vậy, nếu nó chi là một đường thẳng thì chắc chúng ta đ·ã c·hết. Jane bật cười vì cô thấy một câu quote khá thú vị. Dạo này cô hay thích lên thư viện hơn, có lẽ không khí yên tĩnh ở đây đã làm cô thích thú. Chắc từ khi quen Kane, cô đã trở thành mọt sách mất rồi.

“Cậu chờ mình lâu chưa?” Kane từ đâu tới, đặt túi sách xuống bàn.

“Vừa đủ để ngủ một giấc”. Cô nhìn Kane cười tinh nghịch.

Kane gãi đầu.

“Hề hề tớ xin lỗi. Dạo này tớ bận quá, vừa làm luận án vừa chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, còn phải giúp thằng khỉ Mark học nữa. Mấy bữa nay nó đi làm chẳng lo học hành gì cả.”

Jane đấm nhẹ vào vai Kane.

“Tớ đùa thôi, tớ cũng chỉ mới tới à. Gì chọc cậu chán quá, chẳng có tí muối nào.”

Kane hơi thẹn. Đúng là anh chỉ thú vị mỗi khi ở bên thằng bạn thân của mình, còn đối diện với Jane, anh chỉ như một tên ngốc nhạt nhẽo, vô vị, nhưng mà Jane luôn biết cách làm cuộc sống của anh thêm màu sắc. Cô cũng chẳng có vẻ gì là buồn chán mỗi khi bên anh. Khi anh nghiêm túc, cô luôn chọc cho anh cười.

“Hay lát nữa qua chỗ Mark làm chơi đi, cũng lâu rồi tớ chưa gặp cậu ấy.”

“Ừ đi.”. Kane vẫn câu đáp cụt ngủn như vậy, thật vô vị.

“Cậu cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ nhiều chưa? Jane nhìn qua cánh tay phải đang bâng bó của Kane và hỏi. Đó là vết tích để lại từ sau trận hỗn chiến ở nhà thờ. Thật chẳng thể ngờ anh lại hồi phục nhanh đến vậy, chỉ còn cánh tay đang băng bó.

“À, không sao, đã đỡ nhiều rồi.” Kane bối rối trả lời, thoáng nghĩ về những ký ức mơ hồ về tối hôm ấy.

Jane nhìn Kane vẻ mặt dò hỏi, nhưng rồi cô cũng tặc lưỡi cho qua. Có lẽ cô nghĩ rằng chính bản thân Kane đã quá bí ẩn nên cô cũng chẳng bận tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh anh nữa.

Cùng lúc đó, tại phòng điều tra sở cảnh sát…

Trên bàn làm việc, thanh tra Senna đang cố lật lại những tình tiết của vụ án dẫu được cho là đã đóng lại. Dù đã thật sự khép lại, nhưng trong đầu ông vẫn không khỏi đau đáu về những gì đã xảy ra. Sự xuất hiện kỳ bí của thế lực hắc ám kia từ đâu mà có, ắt hẳn nó không thể kết thúc một cách đơn giản như vậy. Như một sự tình cờ, những tình tiết đó lại kéo ông về với ký ức hai mươi năm trước...

“Mọi người chạy vào nơi an toàn, nhanh !” Thanh tra Senna, lúc đó vẫn là cục trưởng cảnh sát đang cố sơ tán dân chúng vào nơi an toàn,.

Một vụ rơi thiên thạch đã nhấn chìm thành phố trong biển lửa. Mọi người cố làm mọi cách để giữ lấy mạng sống của mình, thậm chí là dẫm đạp lên nhau. Tình thế rất hỗn loạn.

“ Đội A, đưa mọi người xuống hầm, đội B, di tản khu vực phía Đông xuống khu tàu điện ngầm, đội C, di tản khu vực ở phía Tây ra sau núi, cố tránh những hố lửa…” Senna nói như hét qua điện đàm. Riêng ông đảm nhận vai trò di tản khu vực trung tâm xuống hầm trú ẩn ngay phía dưới ga tàu điện ngầm.

Một lúc sau, khi mọi việc đã dần lắng xuống. Ông ra hiệu mọi người ở yên đấy, tự mình chui ra khỏi hầm. Thành phố lúc đó đã bị tổn hại một cách nặng nề, xác những người xấu xố không tránh được thiên tai nằm la liệt, có người không thể toàn thây.

Senna lặng người một hồi lâu, sau đó ông mới đi kiểm tra xung quanh. Bất chợt khựng lại, vội nép vào sau một căn nhà. Hình như ông thoáng thấy một thứ gì đó, nó lướt qua khá nhanh ông không bắt kịp.

Nép sau bức tường một lúc, ông từ từ ra nhìn lại phía sau bức tường đó, bỗng ông thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Có những loài sinh vật với vẻ ngoài gớm ghiếc đang chuyển động rất nhanh, dường như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó. Chúng lật từng tảng đá cho đến những cái hố được tạo ra do thiên thạch. Bọn chúng tìm kiếm một hồi lâu rồi chợt nhanh chóng rời đi. Senna thật không thể tin, trước giờ ông chưa từng thấy loài sinh vật nào kỳ quái như vậy, và hình như chúng có ý thức như con người vậy.

Reng! Tiếng chuông điện thoại kéo thanh tra Senna trở về với thực tại. Ông ấn nghe máy.

“Thưa ngài, bên FBI muốn gặp”

“Cho họ vào đi”. Ông trả lời với giọng mệt mỏi. Chắc cũng đến lúc ông nghĩ tới chuyện nghỉ hưu.

“Chào ông, tôi là Andrew Owen, còn đây là cộng sự của tôi, Jill Mccarthy”. Có hai người bước vào, một nam một nữ.

“Anh chị ngồi đi, tôi có thể giúp gì?” Ông mời hai người đó ngồi xuống bàn tiếp khách, từ tốn đứng dậy từ bàn của mình.

“Chúng tôi biết ông có một vụ án mạng chưa tìm ra hung thủ nhưng đã đóng hồ sơ. Ông có thể chuyển giao cho chúng tôi xử lý được không?”

Senna hơi khựng lại, cuối cùng thì chuyện này cũng tới tai cục điều tra liên bang. Ông chép miệng: “Tôi xin lỗi, vụ án này chúng tôi vẫn đang điều tra, và các anh không cần phải tham gia vào đâu. Hơn nữa tôi không nghĩ các anh lại có hứng thú với những vụ án kiểu như thế này.”

Andrew tỏ vẻ suy tư, sau đó anh nói: “Thực ra vụ án này có nhiều tình tiết khá trùng khớp với vụ án tôi đã theo cách đây một năm trước, hy vọng sẽ được ông cung cấp một ít manh mối”. Andrew nói.

Senna suy nghĩ một hồi lâu. Ông không nghĩ mình nên nói rằng vụ án này là có nhúng vào bàn tay của quỷ, nên cách duy nhất ông có thể nói lúc này là nói về những bể nổi của một tảng băng chìm.

“Được, thực ra tôi chỉ có hồ sơ xét nghiệm pháp y và một vài nhận xét tại hiện trường, anh hãy để lại địa chỉ email, tôi sẽ gửi cho anh.”

Andrew lấy tờ card visit trong túi áo của mình ra đưa cho thanh tra Senna và nói: “Trong đây có số điện thoại và địa chỉ email của tôi, có gì ông cứ liên lạc cho tôi nhé.”

Sau đó, Senna tiễn hai vị khách kia ra khỏi phòng làm việc của mình. Sau khi trở về bàn làm việc của mình, ông nhìn vào tấm bưu thiếp có khắc một dòng chữ nổi“ đặc vụ Andrew Owen, cảnh sát liên bang, số điện thoại…” Ông chép miệng, đặt tấm bưu thiếp xuống bàn rồi mệt mỏi ngửa đầu ra ghế.

***

Ngoài trời, từng bông tuyết lấm tấm rơi, tại một nhà hàng pizza quen thuộc…

“Chào quý khách, không biết nhà hàng chúng tôi có thể tiếp đãi các vị những món gì nào?” Mark niềm nở chạy ra khi vừa thấy Kane và Jane tới.

Ngồi ngay ngắn trên bàn của mình, Kane hỏi Jane: “Cậu gọi món trước đi”.

Nhìn thực đơn một hồi, Jane mới bảo: “ Cho mình một phần pizza margareta nhé”.

“ Ra cậu ăn chay à?” Kane hỏi.

“Đúng rồi, gia đình tớ ăn chay mà.”

Xoay qua Kane, Mark hỏi:“Còn quý ngài lịch lãm của chúng ta ăn gì nào?”

“Cậu thôi ngay cái kiểu nói xỉa xói đó đi được không?” Kane bắt đầu bực.

Mark cười hề hề : “Vậy thì Cún con, cậu ăn gì?”

Jane cố nhịn cười trước màn đối thoại như trẻ con của hai người đàn ông trưởng thành. Nhìn thực đơn một hồi. Kane hắng giọng: “Cho tôi một phần pizza margareta loại lớn nhé.”

“Thứ sĩ gái, ăn tạp như hợi còn bày vẽ ăn chay nữa ha?” Mark lầm bầm.

“Mới nói gì đó?” Kane liếc xéo.

“Không có gì, xin quý khách chờ một lát.” Nói rồi Mark chạy thẳng vào trong quầy.

“Ơ thằng này, tớ chưa gọi nước…” Kane gọi với.

Jane không nhịn nổi đã cười như nắc nẻ.Sau một hồi món ăn được dọn ra, Mask nói: “Quý ngài có muốn dịch vụ gì của chúng tôi không ạ?”

Kane lườm Mark rồi nói:“Tôi chỉ cần hai lý nước trái cây thôi.”

Mark đập tay vào trán tỏ vẻ đãng trí rồi nói: “À tôi quên mất, xin quý vị đợi một lát.”

Nhìn Mark đi khỏi, Kane mới rùng mình. Thấy vậy. Jane mới phì cười. Sau bữa ăn, Kane chợt lên tiếng:“Xong rồi, chúng mình đi dạo một lát chứ”.

Jane vui vẻ gật đầu. Cả hai gọi người ra tính tiền. Vẫn là cậu bạn lém lỉnh Mark bước ra và nói: “Thôi hôm nay coi như tớ mời. Lúc trước định rủ cậu mà có chút vấn đề nên hôm nay mới rủ được, may thay là có cả Jane nữa.”

Kane vội xua tay: “Chuyện đó là chuyện khác. Còn lần này là tớ với Jane thôi mà.”

Chợt Mark như hiểu ý, anh đỏ mặt một lúc rồi lắp bắp nói:

“Ừ nhỉ, tớ quên mất. Xin lỗi các cậu. Hóa đơn của cậu là…”

Mark vừa nói vừa chìa hóa đơn ra trước mặt Kane. Thanh toán xong, Kane đứng lên và nói: “Thôi cậu ở lại làm việc nhé. Bọn tớ đi trước đây.”

Mark vui vẻ chào hai người bọn họ khi họ ra khỏi quán, anh trở về với công việc của mình. Chợt khuôn mặt anh lộ rõ vẻ trầm mặt, không còn vui vẻ như lúc trước nữa.

Sắp đến ngày giáng sinh, những cành lá xác xơ đã như đóng băng, chạm vào nghe leng keng thật vui tai. Kane và Jane đi dạo, vào công viên mà hai người vẫn lặng thinh không nói lời gì. Cả hai cứ mãi đeo đuổi những suy nghĩ của mình. Kane đã biết trong mình có một điều gì đó khác lạ. Anh thích Jane? Anh không chối bỏ, nhưng anh không biết phải che giấu bí mật của mình như thế nào. Anh thậm chí còn không biết kiểm soát nó. Và nhất là anh sợ làm đau cô.

“Hôm nay lạnh nhỉ?’ Jane nói như phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn dĩ không nên có.

“Đúng là lạnh thật’. Kane vừa nói, và cười gượng gạo.

“Cậu biết không, tớ đã đón giáng sinh mười năm rồi chẳng có gia đình.”

Kane hơi ngạc nhiên, không lẽ Jane cũng như Mark, là một cô nhi? Anh lặng lẽ nhìn Jane, muốn hỏi nhưng lại không dám nói, anh sợ.

“Không như cậu nghĩ đâu.” Jane cười buồn, như hiểu được những suy nghĩ của Kane. “Tớ vẫn còn gia đình, nhưng phải xa gia đình từ nhỏ. Dù sao cũng quen rồi.”

Kane không biết có nên hỏi thêm không, vì đây là câu chuyện buồn, Kane chắc là Jane cũng chẳng muốn nhắc lại. Kane cố tìm một câu chuyện gì đó thú vị để phá tan bầu không khí ảm đạm này nhưng vô dụng. Anh nhận ra bây giờ sao đầu óc của mình đần độn quá, một người luôn được xem là thiên tài, cũng có những lúc trông ngốc nghếch đến thế.

Bỗng ngón tay trỏ của Kane tóe lên một tia lửa nhỏ. Hoảng sợ, bối rối, anh vội dập tắt nó đi nhưng có vẻ mọi việc khó hơn anh tưởng. Cố gắng không để Jane thấy, anh vội giấu nó ra sau và chạm ngón cái và ngón trỏ vào nhau liên hồi rồi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng thì ngọn lửa cũng được dập tắt..

“Nãy tớ có đọc được một câu châm ngôn khá thú vị, cuộc sống như điện tâm đồ, nếu nó là đường thẳng có lẽ chúng ta đã c·h·ế·t. Cậu nghĩ sao?” Jane quay qua khi Kane vừa xử lý xong vấn đề nhỏ của mình.

“À,” Kane giật mình. “Cũng hay đấy.”

“Cậu còn nghĩ gì thêm nữa không?”Jane hỏi.

“À thì… tớ cũng không biết, có lẽ đúng thế thật.”

Jane phì cười. Bên Jane, Kane luôn ngây thơ như vậy. Không cần biết sau này sẽ như thế nào, nhưng Jane đã luôn ước giá như thời gian này hãy dừng lại ở giây phút này thôi.

Cuối cùng, họ dừng lại ở một căn nhà nhỏ, bọc quanh bởi những cành phong lan xanh thẫm. Thật kì lạ, giữa mùa đông rét mướt, cây phong lan vẫn mạnh mẽ quấn quanh căn nhà, mà Kane cũng chẳng để ý điều đó nữa.

“Cảm ơn vì buổi tối, tớ vào nhà đây.” Jane nói trước khi họ từ biệt,

“Ngủ ngon!” Kane khẽ nói.

Một ngày dài lại trôi qua. Trong cái thị trấn “yên bình” ấy, đã có bao nhiêu bí mật vốn nên được chôn giấu, không biết sẽ còn những điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước. Nhưng, nếu cứ mãi sợ hãi về tương lai, há chẳng phải là mình cứ tưởng tượng về những điều không có thật hay sao? Vì tương lai mà, có thể nó sẽ đúng với những gì ta nghĩ, cũng có thể không, nhưng ta cứ nghĩ về tương lai thì có thể thay đổi được nó không? Chắc chắn là không rồi, nên những bí ẩn đang tồn tại ở trường Leslie, hay những gì đang hiện hữu ở thành phố, dù có nghĩ như thế nào. có suy luận ra làm sao thì nó vẫn cứ mãi ở đó, sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi được.

Chương 26: Trở lại yên bình