Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Bảo mẫu bắt đắc dĩ

Chương 28: Bảo mẫu bắt đắc dĩ


“Cái gì ? Cha muốn con phải bảo vệ một thằng nhóc cho đến cả cuộc đời của nó? Tại sao lại là con?” Giọng Crystal đanh lại, tỏ ra khá phật lòng trước quyết định của Arnold.

Arnold trầm ngâm, khựng lại một lúc rồi đáp: “Con đừng nên coi thường nhiệm vụ lần này, bởi nó rất quan trọng. Một khi đã đích thân ngài Lucifer nói chuyện với cha, ắt hẳn không hề đơn giản.”

Thấy Crystal còn đang suy tư, Arnold nói tiếp: “Vì cha tin tưởng con. Con có tư duy và kỹ năng tốt, nên mới đủ khả năng đảm nhận được nhiệm vụ này... Có vẻ như, không chỉ có một mình ngài Lucifer, mà còn rất nhiều thế lực khác đang quan tâm đến đứa trẻ này đấy.”

Lần này thì Crystal mới lên tiếng: “Nhưng chuyện con phải đi làm một bảo mẫu là không thể chấp nhận được. Hơn nữa, ngài Lucifer trước giờ vốn có thiện cảm gì với con người đâu. Cho dù như cha nói là đứa bé này là một á thần đi chăng nữa, thì trong người nó cũng mang một nửa dòng máu của phàm nhân, và cũng không khác gì những tên á thần khác. Tại sao thân thế của nó lại có vẻ quan trọng như vậy?”

Tất cả những gì cô nghe được chỉ là tiếng thở dài của Arnold, rồi giọng nói ông khẽ cất lên: “Cha cũng không biết, nhưng những gì ngài Lucifer đã nói ra ắt hẳn phải có nguyên do của nó. Đây là nơi mà con phải đến. Chắc cũng sắp đến lúc rồi. Nếu vào đúng thời khắc này, con có thể trở thành mẹ đỡ đầu của đứa bé kia và cũng như là thiên thần hộ mệnh của nó. Sợi dây liên kết tâm linh sẽ khiến con cảm nhận được những mối nguy hiểm đang ở xung quanh đứa trẻ này. Giờ thì con mau đi đi.”

Cầm lấy mảnh giấy trên tay, Crystal hậm hực rời đi. Đúng lúc đó, Arnold gọi giật lại: “À theo như lời ngài Lucifer, tên của linh hồn đứa trẻ kia là Lucian. Cho dù nó có được đặt tên là gì đi nữa, con hãy ghi nhớ điều này nhé.”

Crystal không đáp lại. Trong thâm tâm cô vẫn chẳng muốn phục tùng, nhưng ít ra, nữ chiến binh ấy vẫn còn đó lý trí biết nghĩ về đại cuộc của gia tộc.

***

Ở trên ngọn thông xa xa, Crystal đã thấy căn nhà nơi mình cần đến. Với thính lực siêu phàm, cô đã nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc yếu ớt ở bên trong ngôi nhà, dù có xa hàng trăm mét.

“Chính nó rồi.” Crystal thở dài, rồi như miễn cưỡng phóng v·út ra khỏi cây thông, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bên cạnh cửa sổ, cũng là lúc cô nghe thấy giọng một người phụ nữ thì thầm: “Đứa trẻ thật dễ thương, từ nay mình sẽ gọi nó là Kane anh nhé.”

Crystal khẽ liếc mắt qua lớp gương chấn ngang cửa sổ. Một cặp vợ chồng trẻ đang bế trên tay đứa bé sơ sinh, trên môi họ luôn thường trực nụ cười hạnh phúc. Người phụ nữ đung đưa đứa nhỏ một lúc rồi cùng chồng bước gần về nơi Crystal đang ẩn mình. Ở đó có một cái cũi gỗ nho nhỏ. Mọi thứ đều ổn cả, nhưng cái cũi lại được sơn màu đen tuyền . Đúng, với màu sắc này thật kỳ lạ nếu để sơn trên chiếc cũi dành cho trẻ em. Người phụ nữ cứ thế bế đứa bé đến chiếc cũi rồi đặt nó xuống, nhẹ nhàng như một sợi lông vũ,

Hai vợ chồng nhìn đứa bé đã yên vị trong chiếc giường một hồi lâu, sau đó mới rời đi, để lại đứa bé trong căn phòng, cùng với một “người mẹ đỡ đầu” bất đắc dĩ. Sau khi mọi thứ đã yên ắng, Crystal mới lẻn vào căn phòng, một phần vì cô cần thực hiện liên kết với Kane, một phần cũng là vì cô khá tò mò về cậu nhóc này.

Vốn không thích trẻ con nên Crystal có hơi khó chịu, nhưng khi vừa trông thấy Kane, cô bị khựng lại trước khuôn mặt ấy. Ngũ quan hài hoà tươi sáng, sống mũi thẳng, hàng lông mày cong v·út đã không khỏi khiến cô xao lòng. Hơn nữa, đôi mắt nâu sâu thẳm với cái nhìn u buồn kia lại khiến Crystal có cảm giác rằng dường như đứa trẻ đó có thể thấu hiểu mọi tổn thương mà cô đã từng chịu, những đau đớn mà cô đã trải qua. Cái khoảnh khắc ấy, nó như lấy đi mọi sự cứng rắn mà Crystal đã dựng lên trước đó.

Bất chợt, cô nghe thấy tiếng vặn cửa khẽ vang lên. Crystal giật mình, cánh cửa chậm rãi mở ra, là cha của Kane. Ông tiến đến gần cái cũi, bế Kane lên cưng nựng mà không biết rằng bên ngoài căn nhà, vẫn có người đang lặng lẽ quan sát.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua. Điều đó là thứ mà Crystal cảm nhận rõ ràng nhất. Khi Kane cứ càng ngày càng lớn hơn, và không biết từ lúc nào, cô dần hiểu hơn về tính cách của cậu nhóc. Kane không quá hiếu động, nếu không muốn nói là khá ù lì, đã dẫn đến thể trạng của cậu có hơi yếu ớt. Điều đó vẫn luôn có trong Crystal một nỗi băn khoăn là không biết Kane có phải thật sự là một á thần hay không. Từ nhỏ, cậu đã chẳng mấy hứng thú với việc vui chơi, vận động, chỉ chúi đầu vào những trang sách.

Dù bao lâu thì Crystal vẫn không thay đổi định kiến về cái nhiệm vụ này, rằng nó quá vô vị đến nhạt nhẽo,“Thằng nhóc này thật nhàm chán”. Cô thở dài. Thay vì tập quen với những nhiệm vụ chém g·iết mà cô đã thực hiện trước đây, giờ những gì Crystal quan tâm là những thói quen mà Kane vẫn hay có, những cuốn sách mà cậu thích đọc,

Vậy mà cũng đã mười năm trôi qua, Kane có lớn hơn một chút, nhưng tính tình và sở thích của cậu thì vẫn không có gì thay đổi, trừ một việc là cậu đã có thêm một tên bạn thân là Mark. Tên này thì khá lém lỉnh. À, nhưng cũng nhờ cậu nhóc đó mà Kane trở nên năng động hơn.

“Kane, ra sau núi chơi đi!” Mark vội chạy tới lôi Kane đi khi cậu vẫn đang đắm chìm vào những trang sách, tựa mình vào cây cổ thụ.

“ Nhưng tớ đang…”

“Không nhưng nhị gì hết, sắp hoàng hôn rôi”. Vừa nói, Mark vừa lôi Kane đi. Hai đứa trẻ đuổi bắt nhau trong rừng. Khu rừng vào một ngày mùa thu thật đẹp. Những chiếc lá vàng bị gió lay rụng khỏi cành, theo cơn gió ấy bay về phía nơi xa. Làn gió như quấn vào hai bạn nhỏ. cuốn theo những chiếc lá tung bay lên bầu trời xanh rộng.

Ở gần đó, Crystal dẫu có để mắt cũng không mấy quan tâm, đôi khi còn bị bầu không khí hôm nay làm hai mắt cô như muốn híp lại.

“ Giờ thằng nhóc đó cũng tăng động rồi à, mình thích nó trầm ngâm như xưa hơn.” Crystal chép miệng. Quả thật, lúc trước thì cô thảnh thơi hơn nhiều, giờ Kane cứ chạy nhảy lung tung, dù vẫn trong tầm kiểm soát nhưng cô không còn rảnh rỗi như trước kia nữa.

Nhưng như vậy cũng hay. Nơi Mark giới thiệu cho Kane cũng không tệ lắm. Chẳng mấy chốc mà đã hoảng hôn. hai đứa trẻ cũng đã mệt lả, ngồi tựa người vào nhau thở hổn hển. Lần đầu tiên, không biết từ bao lâu rồi, Crystal mới có cơ hội ngắm nhìn lại hoàng hôn ở một nơi đẹp như thế.

“Đấy cậu thấy chưa? Ngắm hoàng hôn ở đây thì còn gì bằng?” Mark hào hứng khi chứng kiến một vài tia nắng vàng đang lấp ló sau những áng mây và nhạt dần. Kane trầm trồ, nhìn ngắm những điều đó như thế mó là một kỳ quang mà cậu chưa có cơ hội chứng kiến.

“Đúng là trẻ con, rồi có ngày chúng sẽ chán khi thấy cái cảnh này thôi”. Ở một nơi kín đáo, Crystal tỏ ra dè bỉu khi thấy được vẻ thích thú của hai đứa trẻ.

Xoạc! Một tiếng động nhỏ phát ra từ bụi cây gần đó, và tất nhiên không thể qua mắt được Crystal.

Cô đánh hơi thấy một luồng khí hắc ám, nhưng đây không là một khí lực tầm thường, bởi nó mang theo một kình lực khá mạnh, kèm theo đó là mùi tử khí nó bốc lên nồng nặc. Tất nhiên, Kane và Mark vẫn không nhận ra điều đó. Nhẹ nhàng, Crystal rời khỏi nơi trú ẩn. Vừa phát hiện mục tiêu, cô phóng thẳng cây roi sắt về phía hắn, không ngờ thứ đó lại nhanh như thoắt, vụt biến như chưa từng tồn tại. Luồng hắc khí đó cũng tan biến.

Crystal đảo mắt xung quanh, toan truy đuổi bóng hình lạ mặt. Thế nhưng cô lại khẽ liếc hai đứa trẻ. An toàn của chúng vẫn là trên hết, vì vậy cô quyết định sẽ không đuổi theo, sợ rằng kẻ địch đang dùng kế điệu hổ ly sơn.. Cô quyết định án binh bất động, hơi thở gấp gáp. Pha chạm trán chớp nhoáng vừa rồi khiến Crystal không khỏi rùng mình, Không chỉ bởi cuối cùng đã có kẻ tìm tới Kane, mà còn bởi vì kẻ đó lại có sức mạnh không hề tầm thường.

***

“Em thật là sơ suất rồi”. Brian đặt một cái bọc nhỏ trước mặt Crystal. “Đáng lẽ em không nên để nó chạy thoát.”

Ngơ ngác, Crystal mở cái bọc ra, là cái đầu của một con Malicious, giống quỷ cấp cao của binh đoàn Solomon. Giống quỷ này đã đột nhiên biến mất từ sau trận chiến thập tự chinh cuối cùng, và được xem như là những kẻ đào tẩu. Giờ đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

“Chuyện này là sao?” Crystal vẫn chưa hiểu, hỏi dò Brian.

“Thật may là Arnold đã cử anh theo em khi nhận ra có nguồn sức mạnh pháp sư đang dần phá vỡ đi ẩn khí mà em đã tạo ra cho Lucian.” Brian nói, khi cả hai gặp nhau trên tháp chuông của nhà thờ, nơi mà là căn nhà của Mark.

Những gì Brian nói càng làm Crystal thêm khó hiểu. Như biết được suy nghĩ đó, Brian nói tiếp: “Sự xuất hiện của người bạn mới của Lucian không biết là vô tình hay cố ý, nhưng nó đang dần phá vỡ đi liên kết giữa em và cậu ta. Bởi vì, đứa trẻ đó mang trong mình dòng máu của pháp sư, mà lại là một gia tộc pháp sư hùng mạnh, nên dù chưa được khai mở hoàn toàn, nguồn tiềm lực của nó cũng đã lấn át đi sức mạnh quỷ của chúng ta. Vì thế, năng lượng ẩn mà em tạo ra cho Lucian đã bị đứa trẻ kia dần phá vỡ, và những kẻ truy lùng Lucian có vẻ như đã tìm được thần khí của cậu nhóc đó rồi.”

Crystal trợn tròn mắt. Thế nhưng còn chưa bất ngờ trước bí mật này, Brian đã nói tiếp: “Con Malicious này khá mạnh, nhưng nhiệm vụ có nó chỉ là để báo tin, chứng tỏ rằng những kẻ tiếp sau đó còn kinh khủng hơn nhiều. Anh hoàn toàn thông cảm với quyết định của em, nhưng nếu để thứ này xổng được, hậu quả sẽ khôn lường đó em biết không?”

Đến lúc này, Crystal mới không kiềm được nữa mà lên tiếng: “Nhưng em thật sự không hiểu, thực sự Lucian là ai, tại sao lại có thế lực cao cấp như vậy truy đuổi?”

“ Cái này thì anh không rõ lắm, chỉ biết ngài Lucifer rất coi trong cậu nhóc này, và muốn ta thủ tiêu tất cả những nguy hiểm gì lại gần cậu ấy. May mà anh đã kịp thủ tiêu con Malicious trước khi nó dùng thuật loan tin về căn cứ đấy!”

“Vậy anh mang đầu nó về cho em làm gì? Muốn khoe khoang chiến tích cho em à?” Crystal tỏ ra khó chịu.

“Anh không có ý đó, chỉ muốn em cẩn thận hơn trong lần sau, anh không thể nào cứ bảo vệ cho em mãi được.”

“Em đâu cần anh bảo vệ!” Crystal đứng phắt dậy. “ Nhiệm vụ này là của em, nếu thất bại cũng là em gánh lấy, không cần anh phải lo.” Nói rồi, cô lao v·út ra khỏi tháp chuông trước ánh mắt dõi theo của Brian. Còn hắn, như một con ma cà rồng si tình, chỉ biết chôn chân đứng nhìn bóng hình Crystal ngày càng xa khuất.

Sự tò mò cứ lẩn quẩn theo Crystal suốt hai mươi năm. Cô vẫn bảo vệ Kane, nhưng cứ trong trạng thái mơ hồ. Sau lần đó. cô vẫn hay đối mặt với những mối nguy hiểm khác đang rình rập Kane, và dĩ nhiên là cô đã làm gỏi bọn chúng trước khi Kane kịp nhận ra.

Rồi một ngày, không nén được sự tò mò của minh, cô đã hỏi Arnold: “Cha! Cha có thể cho con biết là con đang bảo vệ thứ gì được không?”

Thế nhưng đáp lại thắc mắc của Crystal, Arnold lại đáp: “Thực sự thì cha cũng không biết, đó là chỉ thị của ngài Lucifer, và ngài không muốn chúng ta biết thêm điều gì nữa.”

Cô thoáng nghĩ, có khi nào Lucifer cũng đang thèm khát thứ gì đó của Kane, và cũng muốn chiếm đoạt nó không? Nhưng ông là chúa quỷ, hơn nữa, bản thân cũng từng là tổng lãnh thiên thần cao quý, sẽ không thể lộ liễu mà tham gia vào cuộc tranh giành này được. Nhưng nếu ông đã biết được vị trí của Kane thì ông đâu cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Hay còn âm mưu gì phía sau? Những câu hỏi cứ thế chồng chéo lên nhau lại càng làm Crystal thêm bối rối.

Một ngày cuối thu se lạnh. Trên nóc một tòa nhà, không phải cao nhưng cũng đủ để Crystal bao quát toàn cảnh. Thư giãn đặt lưng xuống những lớp gạch lát, cô nhẹ nhàng tận hưởng một chút hơi gió chớm lạnh của mùa đông. Chợt cô đánh hơi được mùi gì đó quen thuộc. Lia nhanh mắt về hướng của mùi đó, cô thấy một gã áo đen như một cơn gió phóng tới, cô nhanh như sóc tránh được, cú tát lướt qua nhưng cũng đủ làm cánh tay cô bị rạch một vệt dài.

Sự hồi phục thần kỳ giúp v·ết t·hương nhanh chóng liền lại, nhưng cũng không làm vơi đi nỗi lo mà Crystal đang đối diện. Bởi ngay lúc này, cô đang đối mặt với một toán người to lớn, bặm trợn. Không biết từ lúc nào, chúng đã bao vây cô từ mọi phía.

“Người sói?” Crystal thầm nghĩ. Cô thật sự bất ngờ với sự xuất hiện của đám ma sói ở đây ngày hôm nay. Ma cà rồng và người sói đã có quy ước đình chiến kể từ sau cuộc thập tự chinh, tại sao bọn chúng lại có mặt để t·ấn c·ông cô? Thế rồi cô cũng dần hiểu ra vấn đề, khi trông thấy một kẻ thuộc giống “nửa người nửa sói” khác ở đằng xa đang chạy với một tốc độ cực nhanh về phía nhà hàng nơi mà Kane với Mark đang ở bên trong đó.

Cuối cùng thì Crystal đã nhận ra. Thì ra bọn người sói đang muốn cô lập cô bởi một mục tiêu khác, chính là Kane.

Chương 28: Bảo mẫu bắt đắc dĩ