Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Cổ Thị
Unknown
Chương 29: Quỷ cũng có thể khóc
Căn phòng thênh thang của nhà hàng chỉ cách đó ít phút còn nhộn nhịp, giờ đây chỉ mình Crystal với những xác c·hết chất đầy. Khi thần trí dần bình ổn trở lại, cô mới nhận ra rằng tất cả những tử thi lạnh ngắt nằm đây đều là do mình gây ra.
Dẫu đó là t·hi t·hể của quỷ sói, nhưng nó ít nhiều cũng khiến Crystal có chút rùng mình. Tuy vậy, thứ làm cô quan tâm hàng đầu vẫn là dấu vết của Kane. Cũng không mất quá nhiều thời gian sau đó, khi bằng giác quan thiên phú, Crystal đã nhanh chóng định vị được mùi của hai kẻ còn sót lại sau cuộc t·hảm s·át kia đã kịp trốn thoát và đang phóng đi với tốc độ khủng kh·iếp cách xa gần cả dặm. Với cách di chuyển như vậy, cô biết chắc rằng bọn chúng không chỉ trốn chạy mà đang truy đuổi một thứ gì đấy. Chắc chắn con mồi của chúng là Kane. Chỉ thoáng qua suy nghĩ, hình bóng Crystal đã vụt mất chỉ còn lại ảo ảnh trong căn phòng kinh dị.
Những manh mối đưa Crystal vào sâu trong khu rừng tối, rồi đột nhiên tan biến. Một nỗi sợ mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, bởi Crystal đã nhận ra rằng có một nguồn quỷ khí từ đâu ập tới đã lấn át đi những cái mùi nồng nặc kia.
“Vậy là bọn chúng đã đến.” Trong đầu Crystal vô thức xuất hiện một hình ảnh. Vẻ mặt cô cứ thế mà nhăn lại, lộ rõ sự lo âu, cứ như đang lường trước một điều gì đó khủng kh·iếp đang dần đến. Thế mà một khoảnh khắc đã cho cô thêm hy vọng, bởi Crystal còn có một khả năng nữa, đó chính là cảm nhận được nỗi sợ, mà thứ đó đang hiện diện rất gần đây.
Không sai, đó chính là nỗi sợ của Kane, kèm theo hơi thở gấp gáp nhưng đang yếu dần, báo hiệu rằng Kane có vẻ như đã kiệt sức. Hơi thở theo gió lùa vào tai Crystal. Cô lần theo dấu vết đó, và đã ngay lập tức cảm nhận được thân nhiệt của Kane ngã quỵ ở hướng phía trước mặt, ở một khoảng cách khá gần sau là hai con quỷ sói đang lao tới với tư thế như sắp kết liễu con mồi.
Đêm. Mưa đã ngớt, chỉ còn lớt ngớt vaì giọt nước đọng lại trên kẽ lá. Bóng dáng Crystal như một tia chớp vụt thẳng xé toang giọt nước còn sót lại của thiên đàng nhưng chưa kịp chạm đất. Vào đúng khoảnh khắc tưởng chừng như gã ma sói kia đã tóm được Kane, Crystal đã kịp đạp mạnh về phía hắn ta, một đòn giáng thẳng mạn sườn, nghe rõ thấy tiếng từng đốt xương vỡ vụn, kèm theo đó là thân xác hắn bị nhấn chìm xuống lớp đất ẩm ướt.
Tên thứ hai cũng không khá khẩm hơn mấy, khi không biết bằng cách nào mà bị hất văng vào một thân cây gần đó khiến nó vỡ đôi, đổ sập lên xác cả hai như mồ chôn của chúng. Xong, Crystal nhẹ nhàng tiếp đất trước sự ngỡ ngàng của Kane.
Đó cũng là lần đầu tiên Crystal mặt đối mặt với Kane. Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành, trở thành một người con trai cao ráo, thanh tú. Cô nhận thấy cảm xúc của mình lúc này có gì đó thật lạ, nó cứ thế thôi thúc cô tiến đến gần Kane. Khẽ chạm nhẹ tay lên khuôn mặt ẩm ướt của anh, cô nói trong vô thức: “Đôi mắt đẹp thật”.
Rồi cô bỗng giật mình nhận ra, cái thứ cảm xúc này không nên xuất hiện. Vậy mà chính mình cũng không nỡ từ bỏ, lưu luyến nhìn đôi mắt đượm buồn của anh, đôi mắt đã làm cô say đắm hai mươi năm trước. Nhưng rồi lần này, Crystal phải dùng lý trí để chống lại, gạt bỏ cảm xúc kia ra khỏi tâm trí, và vội vã rời đi, để mặc Kane ngơ ngác dõi theo, cùng với Mark ở lại trong rừng sâu hun hút.
***
Mưa đã tạnh, đám mây mù đã tan hẳn, nhường chỗ lại cho mặt trăng sáng tỏ. Crystal ngồi trên mái nhà đối diện, nhìn về phía căn phòng mà Kane đang ở thông qua chiếc cổ sổ nhỏ. Căn nhà đó đã tắt đèn. Cô chống cằm suy nghĩ vu vơ. Lần này, cô mặc sức để cho trái tim mình lấn át. Vì ít ra, lúc này Crystal cũng không có cơ hội để làm những gì trái khoáy.
Brian đã đứng đó từ lúc nào, Khi nghe tiếng thở dài của hắn, Crystal giật mình, ngước lên mà nói:“Sao anh cứ theo em mãi thế? Em đã mấy trăm tuổi rồi, đâu phải là trẻ con nữa đâu.”
“Em cũng còn biết mình đã lớn à?” Brian khẽ gắt, lần đầu tiên Brian gắt với Crystal. “Người sói và ma cà rồng vốn là hai chủng tộc không đội trời chung, cách đây mấy trăm năm trước cả hai gia tộc đã ký hiệp định đình chiến, giờ em đã kích hoạt lại cuộc chiến của hai bên rồi.”
“Nhưng bọn chúng muốn g·iết Kane, em không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.” Crystal bật lại.
“Còn có nhiều cách mà. Với kỹ năng của em, mang Lucian đi mà không cần phải g·iết đám ma sói là một điều hoàn toàn có thể.”
Nghe những gì Brian nói, Crystal chỉ biết cười nhạt. Cô đứng lên, bỏ đi.
“Em đi đâu?” Brian giữ chặt lấy tay Crystal, hỏi.
“Em đi dọn dẹp hiện trường.”
“Không cần, anh đã xử lý hết rồi, nhưng nó sẽ không che giấu được lâu đâu. Bọn ma sói đánh hơi rất nhanh, rồi sẽ tìm ra kẻ đã s·át h·ại đồng bọn của chúng thôi.. Dù việc truy bắt á thần là điều nghiêm cấm của hội đồng, nhưng việc em g·iết bọn ma sói cũng là tội không thể dung tha cho dù là lí do gì. Những tên kia đ·ã c·hết, cũng chẳng còn ai đối chất. Anh thật không biết mình phải giải quyết chuyện này như thế nào nữa.”
“Việc của em, hãy để em xử lý. Lúc nãy đã có kẻ ẩn đi mùi của đám ma sói, chắc chắn bọn quỷ cũng đã nhúng tay vào chuyện này. Em phải tìm xem bọn chúng là ai.”
Brian vẫn nắm lấy tay Crystal, nhưng rồi gã bắt gặp thấy ánh mắt cương quyết của cô, biết không thể ngăn cản, nên đành để cô đi. Sau khi bóng dáng Crystal khuất dần, Brain mới nhìn về phía ngôi nhà nơi Kane đang ở, hàng lông mày nhíu lại, nắm tay siết chặt, và khi bắt gặp ánh mắt Kane đang nhìn mình, hắn mới vội vã hóa thân thành đàn dơi nhỏ bay v·út lên trời, còn Kane thì càng hoảng loạn khi thấy thân ảnh của kẻ lạ mặt kia tan vội vào hư không.
Trở lại cánh rừng, Crystal thấy mùi quỷ khí vẫn còn nồng nặc. Cô quay lại với hai cái xác để tìm thêm manh mối. Dù đã nhìn rõ mồng một, cảnh tượng trước mắt lúc này vẫn không làm cho Crystal tin vào mắt mình. Có một thứ gì đó đang ở gần cái xác, cặm cùi xé từng miếng thịt của chúng lên và nhai ngấu nghiến.
Quan sát kỹ hơn, cô thấy thứ đó trông giống như một con nhện nhưng chỉ có tứ chi. Hai chân trước vào hai chân sau gập gãy và nhô ra khỏi đỉnh đầu. Thế nhưng điều đó chưa kinh dị bằng vẻ ngoài của nó. Cái thứ kia trông như một người phụ nữ. Mãi tóc dài xõa lưng, chiếc váy trắng rách bươm vì như bị chính cơ thể kia phì đại mà xé toạc. Hơn nữa, hai bàn chân sau thì trông giống như chân người, còn hai bàn chân trước thì giống như tay người vậy. Đầy đủ năm ngón không dư không thiếu.
Một cách chậm rãi, Crystal khẽ rút v·ũ k·hí, thận trọng bước từng bước về phía con quái vật. Vậy mà một cách đột ngột, con quái thú kia lại qua mặt về phía sau, như đã biết rõ sự hiện diện của Crystal từ trước. Ánh mắt đỏ ngầu như hai cái đèn pha rọi sáng cả đêm đen tối mịt, khuôn mặt của nó lại một lần nữa khiến Crystal phải kh·iếp đảm.
Trông nó như khuôn mặt của con người nhưng lại bị kéo dài ra, cái hàm rộng toát mở lớn lộ ra chiếc lưỡi dài loằng ngoằng như một con giun đang kí sinh trong khuôn miệng. Hàng trăm chiếc răng nhọn hoắc lỉa chỉa, chảy thứ nước tanh tưởi mùi mánh tươi cùng nước dãi tạo thành một thứ hỗn hợp kinh tởm, và những điều đó như là nét trang trí cho sự hung hãn của con vật. Khi vừa trông thấy Crystal, nó đã hét lên bằng một thứ âm thanh khủng kh·iếp và lao tới nhanh như vũ bão.
Quá bất ngờ, Crystal không kịp phản ứng, lại bị một cú quật như trời giáng từ con quái, chỉ kịp đưa hai tay lên chống đỡ, nhưng cũng bị hắt văng cả chục mét. Khi cô vẫn chưa kịp hoàn hồn đã thấy thân ảnh nó ngay trước mắt, lấp trọn cả bầu trời. Từ trên cao, thân hình đồ sộ kia cứ thế lao xuống, Crystal cố hết sức tránh né, nhưng chỉ kịp trong tích tắc, và bị trường lực xung quanh hất văng thêm một đoạn dài.
Cũng may là nhờ có kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu, Crystal cũng biết cách để tiếp đất an toàn, nhưng điều đó cũng không xoá mờ được sự sợ hãi trong tâm trí cô. “Nó là cái quái gì vậy? Đã to lớn, lại còn nhanh khủng kh·iếp!” Vừa thốt lên, Crystal vừa thở hổn hển. Thế nhưng cô chưa kịp ngơi tay, con quái vật kia lại một lần nữa phóng vụt tới, dùng cái chân lêu khêu của mình đạp thẳng về phía Crystal. Phản xạ phi thường chỉ kịp giúp cô lộn người tránh đòn thứ nhất, nhưng đó chỉ là cách đánh lạc hướng để bản thân không phòng bị phía sau, để rồi trong chớp mắt, cô đã bị quấn chặt bởi mái tóc trắng dài cứng của loài ác quỷ.
Mái tóc kia như có linh tính, có thể tự do di chuyển trong không trung. Đến khi quấn Crystal lại, nó còn đưa cô trước tầm mắt của chủ nhân mình, đó là con quỷ có vẻ ngoài kinh dị kia. Thấy Crystal b·ị b·ắt gọn, con quái vật cất tiếng cười đầy man rợ. Chiếc lưỡi dài bắt đầu thè ra, đung đưa trước mặt như một cách để đe dọa tinh thần bạn nhân của mình.
Có vẻ như cái thứ đó muốn ăn thịt Crystal. Là một sinh vật bất tử, nếu bị xẻ thịt, chắc cũng không thể nào có thể tái sinh được nữa. Dẫu Crystal có căm ghét cái sự trường sinh mà mình đang sở hữu, nhưng rõ ràng cô cũng không muốn phải c·hết một cách đau đớn như thế này.
Vì thế, Crystal cố sức vùng vẫy. Con quỷ thấy vậy thì càng tỏ ra khoái chí, đưa Crystal tới gần mình hơn. Nó chẳng biết rằng hành động vừa làm là sai lầm nhất trong cuộc đời của mình.
Bởi tộc ma cà rồng có một bí thuật đã làm nên sức mạnh của họ, đó là thuật thôi miên, và tất nhiên đối với một chiến binh thiện chiến như Crystal, kỹ năng này cô phải sử dụng thành thục hơn bao giờ hết. Khi hai đôi mắt chạm vào nhau, con quái vật đã không thể tránh khỏi vòng xoắn ốc bao trọn nhãn cầu của Crystal, và rồi, nó đã bị cuốn vào vòng xoáy mê hoặc của cô.
Trong bóng tối u mê, con ác quỷ kia đã bị trói chặt bởi ảo thuật mà Crystal tạo ra. Với kỹ thuật này, thậm chí đến thần cũng không thể thoát nỗi. Vậy nên cũng chẳng lạ gì khi không quá lâu để con ác linh coi như đã nằm gọn trong tay Crystal. Dùng cây roi quấn chặt cổ, chỉ cần nhích tới một chút nữa thôi, đầu của loài ác ma sẽ bị cắt rời. Ấy thế mà ngay lúc này, cô lại có chút chần chừ do dự. Bởi lẽ cô đã nhìn thấy rõ bên trong thứ ác linh có vẻ ngoài đáng sợ kia lạ có một cái gì đó khiến cô phải khựng lại.
Một cô bé áo trắng thu mình trong vòng tối đen kịt, cô độc và tổn thương. Cô bé đó dường như đ·ã c·hết, nhưng linh hồn lại bị chiếm giữ bởi một loài quái vật từ địa ngục. Nó đã bắt cô bé như cánh cửa để mình chiếm giữ thân xác. Nếu Crystal hạ sát con quái vật này, linh hồn của cô bé cũng sẽ bị phá huỷ.
Sâu thẳm trong con người Crystal vẫn luôn có một lòng trắc ẩn. Tuy cô luôn muốn che đậy bằng vẻ ngoài gai góc và mạnh mẽ, nhưng bản chất đó không thể nào thay đổi. Đôi khi nó làm cô tổn thương, thậm chí có thể hại c·hết bản thân bất cứ lúc nào. Thế nhưng từ khi cô sinh ra đến tận lúc này, tính cách đó vẫn không hề thay đổi.
Và lúc này cũng vậy, khi đáng lẽ cô đã có thể xuống tay với con ác ma thì lại vì một cô bé xa lạ mà ngập ngừng không dứt. Cho đến khi thức tỉnh, tên ác linh kia thoát khỏi ảo thuật, dẫu Crystal có quyết định ra tay thì đã chẳng còn cơ hội nữa. Cô bị cào rách một bên vai vì bị tống mạnh vào vách đá.
Mà cũng chẳng thể ngờ, thuật thôi miên mà Crystal vừa tạo ra trên con quái vật cũng đã đánh thức linh hồn cô bé kia phần nào kiểm soát được cơ thể vốn dĩ là của mình. Có vẻ như linh hồn thuần khiến của cô bé đã trong một khoảnh khắc khiến cho thứ gớm ghiếc kia bỗng dưng không còn chút ý chí chiến đấu nữa, chỉ biết nhìn Crystal với ánh mắt của sự van nài và bất lực, rồi hoàng sợ xoay người chạy thẳng vào rừng sâu, ẩn mình vào bóng đen u uất.