Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 181: Đêm trăng tròn (P.3)
Khung cảnh nửa đêm ngày 16, ánh trăng tròn vành vạnh như một cái đĩa, lơ lửng trên bầu trời tỏa thứ ánh sáng vàng xuống vạn vật, giữa đồng không mông quạnh với tiếng gió rì rào thì tôi vẫn chợp mắt được một lúc cho đến khi được Lê Tam tướng quân kéo chân. Tôi không hiểu sao ông này và Ông Mãnh nhà tôi rất thích kéo chân, hình như bà cô Tổ cũng đã từng kéo chân tôi, thành ra khi lớn lên tôi ngủ hay đắp chăn mỏng kể cả trời nóng, tôi không muốn ai kéo chân mình cả, mỗi lần kéo chân thì phần lớn là có chuyện.
-Chưa thấy Ngọc Hoa tiểu thư đến nhưng ta đã thấy bên kia lố nhố những vong là vong, nhiều đấy!
Lê Tam tướng quân hơi cúi người xuống nói với tôi giống như sợ bị phát hiện, có thể đó là một thói quen của ông ấy khi còn sống.
-Đông lắm hả ông?
-Ta xem chừng chắc cũng phải trên ba chục mạng.
-Có cần phải thế không? Bên ấy toàn là đàn ông đấy.
Tôi nhổm dậy bò lên gần mặt đường để nhìn về hướng ông Lê Tam chỉ, tôi nhìn không rõ bằng ông ấy nhưng thấy thấp thoáng những bóng người mờ mờ ảo ảo ở đoạn tranh tối tranh sáng gần Cống Đoan.
-Ông biết bây giờ mấy giờ rồi không? – Tôi nhìn trăng và hỏi vị tướng quân nhà Lê.
-Sắp sang giờ Sửu, giờ này là quan binh đi tuần tra, bàn giao xong rồi. À, sao từ tối đến giờ ta không thấy có binh lính đi tuần nhỉ?
-Ôi, ông ơi! – Tôi lắc đầu cảm thán. – Cháu nghe nói huyện đường âm phần của cái huyện này còn bị tập kích, giờ chắc lo canh phòng ở đấy nên cái đám du thủ du thực kia mới ngang nhiên đi lại như chỗ không người được chứ.
-Cái gì? Ai to gan lớn mật đến vậy?
-Ông là ma thì sợ tri huyện, sợ tuần binh chứ người sống họ đâu sợ. Cháu đã nghĩ cái lão Đường Thốc Tử cùng với lão Triệu Đạt bại tướng gì kia nhất định là có liên quan.
-Có lý, có lý.
-Gã Triệu Đạt đó tháng trước bị chị Ngọc Hoa phá việc làm ăn, lại b·ị đ·ánh bại ngay ở chỗ lũy tre nhà cháu đấy, thua phụ nữ chắc là cay cú lắm.
-Ta không biết vì sao Ngọc Hoa tiểu thư lại giỏi kiếm thuật như vậy, chiêu thức nhìn rất lạ.
-Thế là ông chưa biết chị ấy đánh nhau không dùng kiếm rồi. Tuần trước chị ấy đá cả vào gáy của Dương bổ đầu của huyện bên kia nữa đấy, ông thấy có ghê không?
-Lại biết cả quyền cước cơ à?
-Cháu nghe bảo là học từ bố của chị ấy, học tận 11 năm.
-Học võ thì học cả đời chứ 11 năm cũng chưa là gì, ta đây luyện võ từ lúc 12 tuổi, tính ra đến lúc c·hết thì 30 năm nhưng xem chừng đánh với tiểu thư thì ta không lại được, có thể là thiên bẩm đấy. Cháu có được tiểu thư dạy kiếm thuật hay võ thuật gì không?
-Cháu được dạy một ít kiếm thuật đủ để chém một nhát c·hết vài con ma.
-Thế là cũng ghê rồi, nãy ta thấy một đường kiếm mà diệt ba vong, thế cũng là tài.
-Cháu không có năng khiếu môn này, tất cả là do kiếm gỗ này của ông sư cho mượn.
-Phải có cơ duyên như nào mới được cho mượn thứ này chứ, ta đây thân là võ tướng thì kiếm là sinh mệnh, không thể cho mượn bừa bãi được. Hồi còn sống thì đi ngủ ta cũng để ở đầu giường.
-Ông ấy là sư chứ có phải võ tướng đâu, sư thì không g·iết người, đến ma còn chả chịu g·iết mà lại muốn đọc kinh cho ma nghe.
-Ta không thích làm sư.
-Cháu cũng thế.
-Mà cháu họ Lý thật sao?
-Một số ma nói thế, quan huyện cũng kêu như thế, chỉ có chị Ngọc Hoa với ai còn sống thì không gọi cháu là họ Lý mà thôi. Chị Ngọc Khuê trên nhà bà ngoại cháu cũng họ Lý nên cứ muốn cháu làm người hầu, lại còn bảo cháu có khi là hậu duệ.
-Ta thấy tiểu thư Ngọc Khuê cũng tốt đối tối với cháu đấy chứ.
-À thì có, cháu có bảo là không tốt đâu, mỗi tội chị ấy cứ kiểu gì ấy.
-Tiểu thư mà, thời của ta tiểu thư con nhà quan thì phần lớn đều thế, con ta là con nhà võ tướng thì hơi khác một chút, có dịp ta sẽ kể cho cháu nghe.
Trăng vẫn sáng, gió vẫn thổi những bóng ma ở phía trước vẫn chờ đợi chị Ma, thời gian khoảng gần nửa nén hương trôi qua thì Lê Tam tướng quân nói với tôi.
-Ngọc Hoa tiểu thư đang đi tới, tiểu thư có cả ngựa chiến.
-Thế là ông còn biết quá ít rồi, chị ấy chẳng có gì ngoài vàng, có vàng là mua được cả sư tử với hổ ấy chứ, ngựa đã bõ bèn gì.
-Đã đẹp lại giàu có, vàng bạc lại nhiều như thế, đúng là hiếm gặp, hiếm gặp.
Tôi nghe trong gió có tiếng ngựa phi như bay tới, đến gần nơi tôi và Lê Tam tướng quân đang nấp thì chạy chậm lại và đi nước kiệu, giống như phản xạ tự nhiên tôi đứng dậy như trợ lý chờ sếp đến vậy, ông Lê Tam thì chào theo cái kiểu của ông ấy một cách rất cung kính.
-Khuya không về ngủ còn ra đây làm cái gì?
-Em ra xem, hôm bữa em có nói với chị rồi mà.
-Thế nằm bờ nằm bụi hết từ nghĩa địa cho đến ven đường thế này à? – Chị Ma hất hàm về phía bụi cây, nơi vẫn còn cái chiếu cói nhỏ.
-Em đưa ông Lê Tam đi cùng nên ông ấy canh cho em ngủ.
-Lần sau ra ngoài vào ban đêm lâu như vậy thì tìm thứ mà che chắn khỏi sương chứ đã giảm dương khí đi rồi lại thêm khí lạnh nữa, em tính làm ma thật hả?
-Lần sau em sẽ chuẩn bị kỹ, tại hôm nay gấp quá ạ.
-Lại lý do, lần sau làm việc gì cũng phải cẩn thận, mạng chỉ có một thôi đấy biết chưa?
-Dạ!
Chị Ma không nói gì thêm mà thúc ngựa chạy nước trung, từ từ tiến về hướng Cống Đoan.
-Tiểu thư xem chừng cũng không hiền lành gì đâu nhỉ? – Lê Tam tướng quân nói nhỏ.
-Cháu không dám cãi đâu, tốt nhất là làm theo ý chị ấy.
-Thế giờ về hay sao?
-Sao lại về, chị ấy có đuổi hai chúng ta về đâu.
-Vậy thì đi.!
Tôi nhanh chóng cuốn chiếu cho vào ba-lô cùng bức tượng rồi nhanh chóng chạy theo chị Ma ở phía trước, tôi đoán chừng chị ấy không cho ngựa phi nước đại là có ý chờ tôi, mấy ngày không gặp mà vừa chạm mặt đã sạc mình, phụ nữ tính khí đến là thất thường và phụ càng đẹp tính càng thất thường, sớm nắng chiều mưa, trưa sương mù rải rác.
Chị Ma xuống ngựa và cuốc bộ về phía những vong hồn, những bóng ma mờ ảo đang đứng lố nhố ở phía trước, tôi đuổi theo khi đến gần chỗ con ngựa đang đứng thì để kiếm gỗ ra sau gáy, đây là v·ũ k·hí bí mật, tôi là kẻ vô hại và nếu có nguy hiểm thì kể cả có đông tôi cũng không sợ. Túi vải nhỏ của sư thầy đưa cho tôi đã cho cẩn thận vào túi quần bên trái và thi thoảng kiểm tra xem có bị rơi hay không, tôi không biết trong đó có cái gì nhưng được dặn là chỉ mở ra khi cực kỳ nguy cấp, chắc là hàm ý nguy hiểm đến tính mạng của bản thân còn bức tượng Lê Tam tướng quân tôi đã cầm trên tay và sẽ tìm chỗ thích hợp để đặt xuống.
-Tôi đến như đã hẹn! – Chị Ma lên tiếng.
Phía bên kia bắt đầu bước ra khỏi những chỗ tối, ánh trăng đã soi tỏ và tôi lướt mắt một lượt thì đúng là có đến hơn ba mươi vong hồn chia là hai trường phái ăn mặc. Một trường phái ăn mặc nai nịt chỉnh tề xem ra là lính của Dương bổ đầu, nhìn họ ăn mặc giống nhau và có một chữ Hán ở trên ngực trái thì tôi đoán là binh lính. Trường phái ăn mặc còn lại tạm gọi là lôm côm vì kẻ cởi trần, kẻ thì mặ như không mặc và mặt thì nhìn đã biết không phải ma lương thiện. Đứng bên cạnh Dương bổ đầu là một người khoảng ngoài 50 tuổi, tay có chống gậy và phía sau ông ta có mấy ma thanh niên nhưng tôi không nhìn rõ mặt.
-Cô cũng là kẻ giữ lời, nhìn bộ dáng cũng là kẻ hành hiệp tại sao lại trở thành k·ẻ c·ướp sòng bạc?
Ông già lên tiếng, người lên tiếng đầu tiên chất vấn với giọng bề trên như này chắc là lão đại rồi.
-Xin ông cho biết cao danh quý tính! – Chị Ma nói.
-Ta họ Trịnh, cứ gọi ta là Phi Nhạn.
-Phi Nhạn lão tiền bối xem ra đã lớn tuổi nên ăn nói hồ đồ.
-Hỗn láo, con ranh con! – Một giọng nói từ phía sau vọng lên.
-Kẻ nào vừa mắng ta có giỏi thì bước lên ba bước, ta không ngại ngần cắt lưỡi để từ lần sau biết điều. Người lớn đang nói chuyện không được chen ngang, lúc còn sống bố mẹ không dạy tới nơi tới chốn hay sao?
-Khẩu khí khá lắm cô nương, ta nghe nói cô tên là Ngọc Hoa? – Trịnh Phi Nhạn hỏi.
-Không sai, ta tên là Ngọc Hoa. Ta xin nói lại một lần nữa, ta đây chưa bao giờ thèm ăn c·ướp c·ủa ai.
-Vậy số vàng...?
-Số vàng và bạc là do đệ tử của ta chơi thắng người của các ông, người của các ông thua lại giở trò trấn c·ướp c·ủa nó tại sòng. Nếu ta không đến kịp thì e rằng đệ tử của ta đ·ã c·hết.
-Cô đã giở trò lừa bịp! – Dương bổ đầu lên tiếng.
-Ngài bổ đầu, hôm trước tôi đá vào đầu ngài tôi tưởng ngài đã thông minh hơn nhưng xem chừng tôi còn nương chân quá. Nếu ngài đã nói một câu lừa bịp thì tôi nói luôn, cả cái sới mà ngài bảo kê là sới bạc bịp, nếu như tay chân của ngài có thua thì hãy tự chặt tay vì chưa đủ tài. Ta đây từ đầu đến cuối không ở đó thì bịp như thế nào?
-Nói vòng vo sẽ không đi đến đâu, đệ tử của cô đâu? – Trịnh Phi Nhạn hỏi.
Chị Ma không quay lại mà chỉ đưa tay ra hất, ra hiệu cho tôi bước lên, tôi đứng phía sau, cách chị ấy khoảng ba bước chân và không ngang hàng, tôi không phải là tướng.
-Thằng bé này là đệ tử của cô? – Dương bổ đầu hỏi.
-Không sai! – Chị Ma trả lời. – Ông xem một đứa thằng bé như này liệu có đủ khả năng bịp các ông hay không? Nếu nó bịp được các ông thì các ông cũng nên bỏ nghề đi là vừa, còn nếu nó không bịp thì nghĩa là các ông nói láo.
-Điều này thì...
Dương bổ đầu chưa biết nên đáp lại lời chị Ma ra sao thì Trịnh Phi Nhạn cắt ngang.
-Hẹn ở đây không cần tranh cãi nhiều, ta đến để đòi lại công bằng cho Dương bổ đầu như lời cô đã nói.
-50 nén vàng một vong, ta đây chưa nói hai lời bao giờ. Nếu đánh bại ta, ta sẽ trả lại số vàng đã thắng và 50 nén cho mỗi vong có mặt, đồng ý thì tiếp tục.
-Cô nương tự tin đến vậy?
-Kẻ có thực lực được quyền như thế. Dương bổ đầu đây đã vu oan cho ta, ta đã tha c·hết cho một lần, lần này muốn thoát c·hết thì 50 nén bằng không thì ngài và những ai không chịu trả vàng nên tìm cách mà trốn khỏi xứ Kinh Bắc này. Ta có uy tín trong việc đuổi cùng g·iết tận.
-Để xem sao đã. – Dương bổ đầu nhếch mép cười.
-Ta cũng xem sao rồi, hôm nay sao chiếu mệnh của ta rất sáng, ta sẽ kiếm thêm được nhiều vàng, bây giờ vong hồn nào còn ái ngại thì cứ rút trước ta sẽ không truy cứu, bằng không sau này đừng trách ta độc ác. Đã bước ra đường cái quan này thì chữ tín hàng đầu, các ông đây bảo ta là người c·ướp sòng thì ta sẽ đòi lại công bằng.
Chẳng có con ma nào bỏ đi mà thay vào đó có năm vong hồn từ phía sau Trịnh Phi Nhạn bước lên phía trước, họ định năm đánh với một.
-Cô nương có ngại khi đánh với đệ tử của ta chứ?
-Như thế là chơi ăn gian, năm ông kia chấp một mình sư phụ tôi là không công bằng! – Tôi buột miệng nói.
-Không phải việc của em!
Chị Ma quay sang lườm tôi, tôi rụt cổ lùi lại phía sau, gần chỗ Lê Tam tướng quân.
-Mấy thằng kia nhìn sắc mặt lạ lắm, nhìn như mấy đứa treo cổ c·hết vậy.
-Sao ông nghĩ thế?
-Nhìn bọn nó mặt đứa nào cũng tái, trên trán lại có khắc chữ.
-Chữ gì ạ?
-Xem nào... Mộc... Hỏa... Thủy... – Lê Tam tướng quân đọc từng chữ cho tôi.
-Sao tên người sao giống ngũ hành thế ông nhờ.
-Ừ đúng, đúng là ngũ hành.
Trên tay năm vong hồn đang thủ thế kia đều là một thanh đao không dài, không ngắn, chị Ma cũng nhanh chóng rút kiếm ra và bước tới. Hai bên sau vài giây thủ thế thì rất nhanh chóng lao tới muốn đánh bại đối thủ, chị Ma bị vây lại ở giữa, năm vong hồn kia kẻ chém dưới chân, kẻ thì chém vào phần đầu giống như muốn đánh tan hồn chị Ma nhanh nhất có thể. Tôi đứng xem thấy hồi hộp và đang suy nghĩ đến việc sẵn sàng rút kiếm nếu chị Ma gặp nguy hiểm, tại bên kia chơi bẩn, năm người đánh một là tôi thấy không công bằng.
Kiếm và đao v·a c·hạm vào nhau, chị Ma giữa vòng vây của năm vong hồn vẫn chưa hề nao núng, thêm một lần nữa tôi lại thấy được cảnh những đường kiếm sáng loáng chém xé gió xung quanh chị ấy, những đường kiếm ấy như tạo thành một bong bóng vây quanh khiến đối thủ rất khó tiếp cận vì không biết đâu là đường kiếm thật, đâu là đường kiếm hư ảnh. Đối phương cũng không phải tay mơ, họ cũng tìm mọi cách để áp sáp và thậm chí họ còn chạy vòng quanh theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, tiến lui rất nhịp nhàng.
-Ngũ hành đao pháp à? – Lê Tâm tướng quân lẩm bẩm.
-Là gì thế ông? – Tôi quay đầu lại hỏi.
-Ta nhìn mấy đứa này mỗi đứa trên đầu khắc một chữ thì ta đoán vậy, nhưng kiểu này bọn nó khó mà thắng được.
-Tại sao? Cháu thấy họ cũng lợi hại mà.
-Ta luyện kiếm ba mươi năm cũng chưa đạt được trình độ của tiểu thư thì mấy thằng trẻ ranh kia không đủ tài năng đâu, rồi cháu xem.
Chỉ một lát sau lời Lê Tam tướng quân nói thì chị Ma xốc tới tập trung đánh một người, liên tiếp những sát chiêu được tung ra và một thanh đao rơi xuống đất cùng với một cánh tay và cùng biến mất nhanh chóng.
-Xong rồi! – Lê Tam tướng quân lắc đầu. – Đúng là trẻ ranh múa rìu qua mắt thợ.
Việc một vong hồn bị loại khỏi vòng chiến đấu ngay lập tức làm đội hình của bốn vong hồn còn lại đang vây quanh chị Ma r·ối l·oạn.
Một cước giò lái đá thẳng vào yết hầu của một vong hồn đang lao tới từ phía sau chị Ma, vong hồn này văng ngược về phía sau và tiếp theo đó là một pha lộn người về phía sau tránh đường đao đang chém từ phía trước, ngay khi chân vừa chạm đất thì chị Ma nhún người lao thẳng về phía vong hồn vừa chém hụt chị. Thanh kiếm trên tay chị Ma lại nhanh chóng tạo thành một đường xoáy trôn ốc nhỏ và một cánh tay nữa rơi xuống đất.
-Các ngươi có muốn cụt tay cả năm thì bước tới!
Lời nói của chị Ma lúc này đã có hiệu quả, thay vì bước tới thì những vong hồn ban nãy còn hừng hực khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ nay vội vàng lùi lại phía sau tìm kiếm sự giúp đỡ.
-Hai đứa này cụt tay rồi nên không phải nộp vàng, biến đi.
Chị Ma thu kiếm lại rồi bước về phía sau vài bước rồi quay lại nhìn Dương bổ đầu.
-Chẳng hay tiếp theo là ngài hay Phi Nhạn lão đại nhân đây sẽ bước lên tỉ thí nhỉ? Nếu là Dương bổ đầu thì ta nhất định sẽ phế tay thuận của ông, để xem không còn cầm được kiếm thì nha huyện còn trọng dụng một người bất tài lại tham lam như ông hay không.
-Yêu nữ, mày đừng có ăn nói càn rỡ.
-Thằng kia, đàn ông nói được thì làm được, bước lên phía trên ba bước ta sẽ nói chuyện với ngươi bằng thực lực.
Chẳng có tiếng chửi hay miệt thị nào nữa.
-Phi Nhạn lão đại nhân có hứng thú hay không? Ngài là sư phụ thì con mắt nhìn phải khác nhiều, ta mong ngài hãy tự biết lượng sức mình bởi vì ta đây vốn là người sống trên lưỡi đao, quen việc g·iết chóc rồi chứ không phải là hạng phụ nữ tầm thường. Còn nếu ngài muốn ỷ đông người h·iếp đáp ta thì ta cũng không ngại cho đệ tử chân truyền của ta tiễn mội vong một đoạn cho hết kiếp ma. Nếu may mắn thì được làm s·ú·c sinh nhưng thường là chẳng còn biết gì cả đâu.
-Cô nương ăn ngói ngông cuồng, cô nương võ công cao siêu ta nhìn là biết, nhắm sức ta đánh không lại nhưng cô nương lại mang đệ tử của cô ra để hạ nhục chúng ta thì xem chừng hơi quá lời rồi.
-Ta đây không bao giờ nói sai. Ngài có thể gọi hai cái đứa vừa nãy đứng ở phía sau ngài lên đánh với một mình đệ tử của ta xem sao. Một mình nó chấp hai xem ra cũng là ít.
Tôi nghe chị Ma nhắc đến “đệ tử” thì vẫn chưa nghĩ ra đấy là mình bởi vì còn mải nhìn lão Phi Nhạn kia, đến khi Lê Tam tướng quân nhắc thì tôi mới chú ý. Chị Ma đi lại phía tôi và nói.
-Hai thằng ma kia dám chửi chị, em biết phải làm thế nào rồi chứ?
-Ch... chém c·hết ạ?
-Nếu may mắn thì chúng nó thành ma cụt chân còn không may mắn thì cũng đành chứ biết làm sao.
-Lên đi! Phải ta thì... – Lê Tam tướng quân khích lệ với giọng đầy tiếc nuối.
Chị Ma bảo làm gì thì tôi làm đấy, xưa nay tôi không mấy khi làm trái vì tôi tin chị ấy không muốn tôi c·hết. Tôi hít vài hơi thật dài rồi quay lại phía sau nhìn vị tướng quân đang tỏ điệu bộ tiếc rẻ vì không có phần, tôi bước lên phía trước, nơi hai vong hồn đang cầm đao chờ sẵn với nụ cười nhếch mép, họ nghĩ chiến thắng đã nằm trong tầm tay của họ.
-Khi nào bắt đầu thì Phi Nhạn lão đại nhân ra hiệu nhé, ta còn bận tính sổ sách xem cần phải thu bao nhiêu vàng. Đừng có ai chạy đấy.
Chị Ma nói xong thì quay lại nói với Lê Tam tướng quân.
-Ông tính thử giúp tôi mỗi đầu ma phía trước mặt là 50 nén vàng nhé, hai đứa b·ị t·hương khi nãy với hai thằng sắp c·hết kia thì trừ ra.
Tôi để tay lên chuôi kiếm giấu ở đằng sau gáy nhưng chưa vội rút ra, ngay khi Phi Nhạn lão đại nhân gì đó hô tiếng “đánh” thì tôi rút thanh kiếm gỗ trừ tà ra và chém luôn một đường kiếm chéo từ phải qua trái theo hướng 2g xuống 8g. Chẳng ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra bởi vì gió rít lên rất nhanh và sau đó hai vong hồn kia đều bị cụt chân, tuy nhiên không công bằng cho vong hồn đứng phía bên phải tôi vì anh ta bị cụt ở phần đùi trái, thói đời kẻ khác đen đủi thì người bên cạnh số đỏ hơn, anh ta chỉ bị cụt đến phần ống đồng.
Không gian im lặng như tờ, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ thổi và tiếng Lê Tam tướng quân đang nhẩm tính tiền ở phía sau.
Xem ra chẳng có gì giống một trận tử chiến cả.
Hoặc do bên phe tôi quá mạnh hoặc phe bên kia quá yếu.
---
***