Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 182: Tuyển nghĩa binh
Ma b·ị c·hém đứt chân hay đứt tay lại không thấy kêu la nhưng mũi tôi cũng ngửi thấy mùi tanh nồng giống như mùi máu thoảng trong gió.
-Hiện tại là ta đếm được tất cả là hai mươi chín vong hồn sau khi đã trừ đi bốn vong b·ị t·hương. Ta tính tròn là hai mươi tám bởi vì Phi Nhạn lão đại nhân kia già cả rồi ta không tính vào, thanh niên trai tráng mỗi vong là năm mươi nén vàng.
Chị Ma thản nhiên đứng trước mặt tôi và dõng dạc nói với những vong hồn đang tụ tập phía trước, lúc này vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
-Ta đã nói trước rồi, ta đây không thèm đi ăn c·ướp c·ủa ai một đồng nào.
-Cô... cô... – Dương bổ đầu lắp bắp.
-Nếu các ngươi cảm thấy chưa phục thì tùy chọn đánh với ta, đệ tử của ta!
-Đá... đánh với ta nữa được không?
Lê Tam tướng quân cũng bước lên muốn tham gia, chị Ma quay lại nhìn ông ấy một lượt rồi nói.
-Cũng được, các ngươi có thể chọn cả ông này. Tướng quân họ Lê đã từng anh dũng c·hết nơi xa trường, vị quốc vong thân.
-Ta... ta... – Lê Tam tướng quân định lên tiếng giải thích.
-Nào, các ngươi mau chọn đi, chúng ta không có cả đêm để bàn chuyện sẽ đánh với ai đâu. Thằng bé này là đệ tử của ta nhưng học hành không đến nơi đến chốn nên hay chém loạn xạ, thiệt thân hay thiệt vong ta không nói trước được.
Chẳng có vong nào bước lên để thách đấu, vẻ hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ như lúc ban đầu đã không còn nữa. Tôi đoán rằng họ chẳng còn tâm trí nào để mà đối chiến bởi vì đến một thằng trẻ ranh như tôi mà một đường kiếm chém cách không đã kinh khủng như vậy rồi thì làm gì còn cách nào tiếp cận.
-Chúng ta... chúng ta nghĩ rằng nên dừng việc đánh nhau ở đây! – Phi Nhạn lão đại nhân bước lên phía trước và mở lời. – Nếu... nếu có đánh tiếp thì e rằng chúng ta cũng không có cơ hội để chiến thắng.
-Vậy ngài tính sao? – Chị Ma hỏi.
-Xin cô nương rộng tình bỏ quá cho, là do chúng ta đây không nắm rõ thông tin, nghe lời xảo trá của đám tay chân nên đã đắc tội với cô nương.
-Nên ta mới nói ông là hồ đồ. Ta đây vàng bạc chưa bao giờ thiếu nên chuyện đi c·ướp sòng tuyệt đối ta không bao giờ làm. Ta nghe được rằng ở cái sòng mà Dương bổ đầu đây bảo kê là có chơi bạc bịp song không phải địa phận của ta nên ta cũng không quản.
-Thưa cô nương, sau việc này ta nhất định sẽ bảo ban thuộc hạ của mình.
-Vậy bây giờ ngài tính sao về việc mỗi vong hồn nộp năm mươi nén bạc để đổi lấy vong hoặc ta sẽ đánh tới và chém sạch, diệt sạch?
-Ta nhìn cô nương không phải là người hiếu sát, cũng không phải là người bất chấp lý lẽ cho nên ta mong cô nương cho bọn họ một lối thoát.
Chị Ma quay lại nhìn tôi rồi lại nhìn Lê Tam tướng quân.
-Tình hình này tôi lại chẳng được động tay động chân. – Lê Tam tướng quân tiu nghỉu.
-Ông là võ tướng thì thiếu gì dịp, đánh với những vong này không đã đâu, họ chỉ là những tay giang hồ vặt bắt nạt những ma thân cô, thế cô chứ bản lĩnh không có nhiều.
Chị Ma động viên Lê Tam tướng quân rồi quay lại nói với Phi Nhạn lão đại nhân.
-Thôi được, cũng xem như hiểu lầm và các ông đã nhận được một bài học rồi nên ta sẽ không thu của mỗi vong năm mươi nén vàng thế thân nữa.
-Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!
Phi Nhạn lão đại nhân cúi đầu cung kính cảm tạ.
-Đa tạ cô nương đã không diệt!
Những vong hồn đứng phía sau cũng đồng thanh lên tiếng, tôi cũng cảm thấy lạ vì bọn họ không bỏ chạy, điều này khiến tôi có chút ít thiện cảm mặc dù tôi chưa biết họ là những ai và đã làm những điều sai quấy gì.
-Nhìn ông và thuộc hạ là biết không có tiền bạc dư giả gì rồi, kiếm ăn thiếu gì cách mà cứ gà què ăn quẩn cối xay như thế. Ta không có ý giáo huấn vì tuổi tác của ông xem ra cũng là bậc trưởng bối.
Chị Ma ngưng nói và nhìn quanh một hồi, chị ấy hỏi Dương bổ đầu.
-Ngài bổ đầu đây làm quan một năm bổng lộc được bao nhiêu?
-Ngoài việc được hưởng hương hoa của người dân cúng lễ thì... thì mỗi năm cũng được non 100 lạng bạc.
-100 lạng bạc cũng không xem là nhiều. – Chị Ma nhận xét.
-Cho nên...
-Cho nên ngài mới kiếm thêm chứ gì?
Dương bổ đầu im lặng.
-Thế này nhé, chuyện cũ coi như xí xóa, ta đây có một công việc mà nếu các ông ở đây chịu làm thì mỗi người cũng kiếm được một khoản kha khá. Mỗi vong sẽ nhận trước 5 nén vàng và xong việc thì nhận được thêm 5 nén nữa!
Dù còn sống hay là đ·ã c·hết thì khi nghe thấy một món hời người ta đều nhao nhao lên bàn tán, tôi đứng nhìn thấy tình hình chẳng đánh nhau nữa mà chuyển sang làm ăn rồi cho nên không cầm kiếm thủ thế nữa mà đi vào bên vệ đường tìm chỗ ngồi. Xa xa có bóng đèn xe ô tô đang đi đến cho nên tôi cũng muốn tránh ra, tôi chưa phải là ma nên ô tô đâm phải thì tôi sẽ thành ma ngay tức khắc.
-Xin hỏi cô nương là việc gì? – Dương bổ đầu đại diện bước lên hỏi.
-Việc này các ngài sẽ làm được thôi, nhưng ta nói trước ai s·ợ c·hết và cảm thấy bản thân không muốn đánh nhau thì cứ rút lui. Đao kiếm vô tình nên không có cơ hội nghĩ lại đâu, nhận tiền của ta là phải làm, nếu không ta sẽ truy đến đời con cháu và bẻ cổ từng đứa một c·hết bất đắc kỳ tử.
-Đánh nhau ư?
-Có thể xem như việc đánh nhau, ta đang tuyển quân.
-Cô... cô nương cần bao nhiêu người? – Dương bổ đầu có vẻ ngạc nhiên.
-Ta chưa biết, các ngài cứ tự tính toán với nhau xem có thể tuyển được bao nhiêu ma, mỗi ma trước sau là 10 nén vàng, tốt nhất nên là trai tráng còn nếu già như ông Phi Nhạn đây thì cũng phải có bảo bối phòng thân. Việc này một sống, hai diệt nên cứ cân nhắc kỹ, ta chờ.
-Liệu có làm việc sai quấy? – Dương bổ đầu thắc mắc.
-Các ông làm việc sai quấy mãi rồi mà bây giờ còn sợ nữa à? Không! Việc này không sai quấy. Ma nào còn sống sau khi làm nhiệm vụ thì nhận 10 nén, ma nào bị diệt thì thêm tiền tuất là 5 nén nữa, tổng cộng là 15 nén sẽ gửi đều về cho con cháu. Ta đây không nói hai lời!
Chiếc xe ô tô tải đi ngang qua làm tôi không nghe được một đoạn nói chuyện giữa chị Ma và Dương bổ đầu nhưng tôi nhìn thấy Dương bổ đầu trở lại nói chuyện với tay chân của ông ta và những vong hồn khác, họ bàn tán rất xôm nhưng tôi thì lại nghe tiếng như đài cassette bật băng bị nhăn nhúm vậy, khá là buốt tai.
-Được! Chúng tôi đồng ý nhận công việc của cô nương.
Phi Nhạn lão đại nhân đại diện cho cả đám những ma lên tiếng quyết định, tôi cũng tò mò không rõ ông này có bản lĩnh gì vì từ đầu ông ta chưa động thủ.
-Các ngài huy động được bao nhiêu người?
-100 và có thể hơn nếu cô nương cần.
-Tôi cần con số tối đa! Hồn ma phải khỏe mạnh, là trai tráng chứ hồn ma ốm yếu là tôi không có nhận, ông nên tính toán kỹ.
-Vậy chúng tôi sẽ huy động thêm, sẽ cố gắng có 200 vong hồn khỏe mạng nhưng...
-Nhưng làm sao?
-Mỗi hồn mà 10 nén vàng thì... thì ta sợ...
-Ông sợ ta không đủ để trả?
Phi Nhạn lão đại nhân không nói nhưng ánh mắt đã thể hiện là chị Ma hỏi đúng.
-Tối mai đầu giờ Hợi ông, Dương bổ đầu và những người nào các ông chọn thì tùy, đến đây báo số lượng và ta sẽ trả trước mỗi vong là 5 nén vàng như đã giao hẹn. Khế ước các ông hãy thảo ra một bản và ghi rõ đầy đủ danh sách người tham gia sau đó điểm chỉ. Ta sẽ căn cứ vào danh sách ấy để chi trả sau khi hoàn thành công việc, giấy tờ xong việc thì cũng vô hiệu, ông thấy sao?
-Cô nương thật là chu toàn. Xin cô nương cho biết công việc cụ thể là gì?
-Đánh nhau với những vong hồn khác!
Chẳng có ma nào ngạc nhiên cả.
-Những vong hồn mà các ông sẽ phải đối mặt đến từ vùng khác, thậm chí có thể là người Tàu từ các đời Minh, Thanh, phần lớn đều là binh lính.
-Như... như vậy nghe có vẻ như đánh trận chứ không phải là đánh nhau nhỉ? – Dương bổ đầu thắc mắc.
-Đúng! Có thể là đánh trận. – Chị Ma trả lời.
-Chúng tôi tuy là kẻ sống dưỡi lưỡi đao nhưng chưa đán trận bao giờ, cũng có một số vong hồn từng đi làm lính nhưng cũng chưa...
-Ta biết, nhìn các ông là biết cho nên ta đã có cách. Đêm mai sau khi các ông nhận tiền vàng, nộp danh sách thì sẽ tập trung ở cánh đồng đằng kia!
Chị Ma chỉ tay về phía cánh đồng phía Đông của làng tôi, nơi có những ruộng lúa bạt ngàn.
-Sẽ có người dạy các ông đánh trận và tổ chức đánh trận theo đúng bài bản thời nhà Lê cũng như dạy cho các ông một số thế võ khi cận chiến.
Tôi nghe chị Ma nói như vậy thì quay lại nhìn Lê Tam tướng quân, ông ta cũng nhìn tôi, cả hai đều bất ngờ khi nghe chị Ma sắp xếp như vậy.
-Đây là Lê tướng quân, một vị võ quan rất nổi tiếng đã vị nước vong thân, ông ta là người đã từng xông pha trận mạc, đứng trước ba quân, xung phong dưới làn tên mũi đ·ạ·n.
Chị Ma giới thiệu rất hùng hồn về Lê Tam tướng quân, tôi dĩ nhiên chẳng biết thực hư nhưng lại thấy Lê Tam tướng quân dường như ưỡn ngực ra và thay đổi nét mặt giống như một vị võ tướng nổi tiếng thật sự.
-Các ngài nên làm quen với nhau, Lê tướng quân là người nói ít làm nhiều, ta hi vọng các ông có thể học hỏi được từ ông ấy.
Chị Ma bước sang ngang vài bước và giơ tay như thể nhắc Lê Tam tướng quân bước lên, hai bên cúi chào nhau.
-Hân hạnh được gặp các vị, tôi họ Lê tên là Tam, sinh thời là tướng phò trợ Thái tử Lê Duy Vỹ.
-Chào tướng quân!
Chị Ma ném về phía Dương bổ đầu một cái bọc nhỏ.
-Trong đấy là ít bạc lẻ, đêm nay các ông đã mệt nhọc thì cũng nên tìm chỗ giải sầu. Ông không cần phải lo lắng việc đánh nhau ở nơi nào, ta sẽ đưa giấy cho ông được phép dẫn người đi đến nơi chỉ định.
-Đa tạ cô nương!
-Tôi xin phép đi trước.
Chị Ma chào bái biệt và quay lưng đi lại chỗ con ngựa, tôi cũng vội vàng chạy lại cầm tượng của Lê Tam tướng quân cho vào balo rồi chạy theo chị Ma.
Tôi chạy bộ.
Ngựa đi nước kiệu.
Trên đoạn đường trở về chị Ma không nói gì với tôi, tôi đoán chị ấy đang bận suy nghĩ việc gì đấy nên cũng không dám hó hé gì cho đến khi đi vào cổng nhà.
-Em để tượng Lê tướng quân xuống chỗ em chôn hôm nọ, chị cần nói chuyện với ông ấy.
-Dạ!
Lê Tam tướng quân nhanh chóng hiện ra khi tôi đặt bức tượng xuống cái hố nhưng chưa vội lấp đất.
-Tiểu thư có gì chỉ bảo?
-Tôi đã nói với thằng bé là từ đêm trăng tròn sẽ chỉ cho ông thêm về võ thuật và kiếm thuật, không biết ý ông như thế nào?
-Đa tạ cô nương chiếu cố, nếu được như vậy thì quả là may mắn cho tại hạ.
-Ông không cần phải đa lễ như thế.
-Tiểu thư hãy nhận ba lạy của tại hạ xem như là tiểu thư nhận đệ tử!
Lê Tam tướng quân định quỳ xuống thì chị Ma lên tiếng ngăn lại.
-Không được, ta không có ý thu nhận đồ đệ. Thằng bé này là người duy nhất ta từng muốn nhận làm đồ đệ nhưng nó lại học hành không đến nơi đến chốn, lại không có thiên bẩm về võ thuật nên ta quyết định không nhận ai. Nếu ta nhận ông làm đệ tử chả phải ông sẽ phải gọi thằng nhóc này là sư huynh hay sao?
Chị Ma chỉ tay vào tôi lúc này đang đứng im để nghe, tôi thấy chị Ma nhắc đến việc học kiếm thuật của mình thì thấy chột dạ.
-Ông không cần phải cả nghĩ, chúng ta đều là người Việt, giúp nhau được cái gì thì là điều tốt, sắp tới đây sẽ có rất nhiều biến cố mà cần đến sự ra tay của ông. Ta giúp ông cũng là giúp chính ta, ta hi vọng ông cũng sẽ cùng những thứ mà bản thân ông biết để truyền dạy lại cho những người mà ta đã thuê.
-Ta nhất định sẽ nghe theo lời của tiểu thư sắp đặt.
-Chúng ta không có nhiều thời gian, cho nên khi ông chỉ dạy cho những vong hồn cách đánh trận thì chỉ nên tập trung vào những thứ cơ bản và dùng được ngay. Nếu họ tuyển được 200 vong hồn thì ông sẽ chỉ huy những vong hồn ấy khi lâm trận, ta đây không có kinh nghiệm chỉ huy.
-Thưa tiểu thư, 200 vong hồn tương đương với hai ty, tại hạ sẽ tổ chức huấn luyện họ theo mô hình bộ binh.
-Ông có phương án cụ thể chứ? Ta xưa nay chỉ quen đơn thân độc chiến cho nên chưa có kinh nghiệm về việc bố trí binh lính trong q·uân đ·ội.
-Thưa thiểu thư, số vong nếu tiểu thư cấp cho ta là 200 thì ta sẽ tổ chức họ thành hai ty và 10 ngũ, mỗi ngũ sẽ là 20 vong.
-Cũng nên đặt cho một cái tên chứ nhỉ?
-Có thể đặt tên là Kinh Bắc quân, toàn vong hồn địa phương mà, cũng có thể xem như địa phương quân, thưa tiểu thư.
Chị Ma gật đầu đồng ý ngay.
-Vậy cứ thống nhất gọi là Kinh Bắc quân.
-Chị! Sao chị phải tuyển nhiều vong hồn để huấn luyện như vậy?
Tôi thắc mắc từ ban nãy đến bây giờ mới dám mở miệng.
-Lúc tối em và Lê tướng quân chẳng phải đã diệt hơn mười vong lạ mặt hay sao?
Tôi gật đầu xác nhận.
-Hơn hai mươi vong hồn đã bị diệt mà chúng chỉ là quân thám thính chứ tuyệt nhiên chưa thấy xuất hiện những quân khác. Huyện đường bị tập kích liền mấy đêm nhưng đến nay vẫn chưa rõ đối phương có bao nhiêu quân và đang sử dụng những phương pháp nào. Hiện nay âm phần của huyện nhà rất nhiều nơi đang lộn xộn vì Xã Thần, tuần binh đều b·ị đ·ánh hoặc bức rút cho nên những vong hồn lạ mặt đi thám thính ban đêm hầu như không kiềng nể ai hoặc e ngại điều gì.
-Ta đã nhận định đúng, đám thám thính chắc chắn được đào tạo ở trong q·uân đ·ội.
Lê Tam tướng quân bổ sung.
-Hiện nay vẫn chưa tìm được nơi chúng xuất binh hoặc ẩn binh, ngay cả dấu vết của gã Đường Thốc Tử nào đó cũng tuyệt nhiên không thấy.
-Mấy đêm trước em... em không thấy chị gọi, chẳng hay...
-Hai đêm vừa rồi không có vong hồn nào lảng vảng xung quanh làng nhưng đến lúc tối nay thì tuần binh có báo là khi mai phục đã thấy bọn chúng có dấu hiệu quay lại nhưng sau đó rút lui.
-Chắc là cái đám ta đã đánh nhau ở nghĩa địa.
-Chắc là chúng, cho nên ta sẽ tăng cường thu thập thông tin ở các khu vực phụ cận, ông luyện binh thì chọn khu vực cánh đồng phía Đông này, ta chọn như vậy là có nhiều nguyên do.
-Ta đã hiểu ý định của tiểu thư.
Chị Ma gật đầu với Lê Tam tướng quân rồi quay sang tôi và nói.
-Tối mai em chịu khó mang tượng Lê tướng quân ra chôn giấu thật kỹ ở nơi giáp ranh với cánh đồng của huyện bên cạnh, chị sẽ có cách chỉ dẫn cho em, khi đi nhớ mang theo kiếm gỗ phòng thân.
Tôi cũng gật đầu đồng ý.
-Bây giờ cũng khuya rồi, em đi nghỉ để chị chỉ dạy cho Lê tướng quân về kiếm thuật, hay là em cũng muốn học?
Tôi lắc đầu ngay lập tức rồi nhanh chóng rời khu vườn, nhưng trước khi đi ngủ tôi cũng không quên quay trở ra thắp mấy nén hương ở gần gốc cây vối.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi thầm thở dài vì những hành động, lời nói của chị Ma xem chừng sắp tới sẽ có nhiều chuyện lớn khó lường.
---
***