Chương 39: Cô Lang nằm trong tay cảnh sát?
Vodka giải thích, còn Gin thì xem tư liệu.
Hắn thật sự có chút hứng thú với phi vụ này, hai mươi triệu đô, rất đáng để bản thân ra tay.
Thế nhưng sau khi lật xem hết thông tin, nhất là tung tích của mục tiêu hiện tại, sắc mặt Gin liền trầm xuông, không khỏi cau mày.
"Chỉ biết là chạy từ đại lục xuống, dự đoán sẽ từ Cao Miên trốn sang Vạn Tượng, manh mối chung chung như này thì đi đâu tìm?"
Gin lắc đầu, dù vẫn còn hứng thú, nhưng rõ ràng không cao như trước.
Hiện tại tổ chức đang thiếu nhân lực trầm trọng, ngoại trừ mấy tên được boss điều tới ra, Gin cùng Vodka còn phải dùng tiền thuê một số kẻ ngoại lai làm việc cho mình.
Những kẻ này chỉ đủ sức làm mấy nhiệm vụ vặt vãnh, muốn chúng đi thu thập tin tức về một con mồi nguy hiểm thế này? Đó là chuyện không thực tế chút nào.
Thay vì tốn thời gian tìm kiếm với hi vọng mong manh, mò kim đáy bể, Gin tự hỏi còn rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Thế nhưng...
"Đại ca, đừng vội! Thật ra, hiện tại đã có manh mối."
Vodka nói rồi liền thấy Gin liếc qua, trong lòng không khỏi run lên, cho hắn thêm mười cái lá gan cũng không dám quanh co lòng vòng, lập tức đưa ra bằng chứng.
"Tên Cô Lang đó chắc chắn đang ẩn núp đâu đó ở thành thị dưới chân chúng ta, đại ca xem cái này là hiểu"
Gin cau mày, nhận lấy điện thoại Vodka đưa tới. Rất nhanh, một đoạn video mờ nhòe xuất hiện trước mắt hắn.
Chất lượng video rất kém, hình ảnh rung lắc do người cầm máy đang di chuyển, nhưng với khả năng quan sát nhạy bén của Gin, hắn nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Đây rõ ràng là một cuộc tập kích bất kích diễn ra ven rừng.
"Cảnh sát?" Gin nheo mắt quan sát.
Dù độ phân giải thấp, hắn vẫn có thể nhận ra ban đầu n·ạn n·hân không đi một mình, mà có hai kẻ trông giống cảnh sát đi bên cạnh, bên hông phồng to.
Nhưng rồi—
Hai người đó đột nhiên gục xuống!
Nạn nhân ăn mặc thường phục phản ứng cực nhanh, cấp tốc ẩn núp rút súng bắn trả!
Tuy kẻ tập kích đông hơn hơn, nhưng người bị tập kích lại cực kỳ lão luyện, chỉ với một khẩu súng ngắn, vừa lẩn tránh vừa xạ kích tinh chuẩn dễ dàng hạ gục mấy tên.
Dù giữa chừng tên đó vẫn b·ị b·ắn trúng vài phát, nhưng cuối cùng vẫn thoát được.
Lên xe sau đó chạy mất dạng, xe chạy xa trong video còn vang lên âm thanh quát mắng dường như vô cùng tức giận.
Video đến đây kết thúc.
"Có kẻ ẩn danh đăng đoạn video này lên web ngầm, còn công bố toàn bộ thông tin liên quan về một cảnh sát đại lục tên Tần Thiên"
"Trong đó bao gồm cả việc Tần Thiên đang có mặt ở khu vực quanh Smash Chey, và hiện đang truy nã sát thủ Cô Lang"
"Thù oán gì mà làm tới nước này?" Lần này là Gin hỏi, sau đó lại tự trả lời. "Một cảnh sát có thể thực hiện nhiệm vụ truy nã xuyên quốc gia, kể ra có nhiều kẻ địch hơn nữa cũng là bình thường"
Ha...
Gin bất chợt nở một nụ cười đáng sợ.
"Thú vị! Nếu thông tin là thật, vậy khả năng rất cao con mồi trị giá hai mươi triệu đô đang ở thành phố này"
"Tốt lắm Vodka, lập tức gửi toàn bộ tình báo đã biết qua cho boss cùng Chianti đi, ta nghĩ boss sẽ đồng ý vụ này"
"Hiểu rồi đại ca"
...
Sáng sớm ngày thứ năm kể từ khi Trần Diện nhập viện.
Ai cũng thế, việc làm đầu tiên khi vừa thức giấc là cầm cái điện thoại lên xem giờ, một số khác thì tắt báo thức rồi tính tiếp.
Còn Trần Diện thì sau khi xem giờ, lại còn phải xem tin nhắn.
Người của hắn thật sự rất thích gửi tin nhắn báo cao công việc, chắc do không muốn làm phiền boss nghỉ ngơi, hoặc là lượng thông tin quá nhiều, dùng mồm tốn thời gian.
Trong tin nhắn chứa một đống tư liệu, chỉ đọc thoáng qua ngay sau đó Trần Diện liền tỉnh cả ngủ vì một cái bức ảnh của ông chú nào đó tầm trên dưới bốn mươi tuổi.
"..."
Trông quen mắt thế?
Deja vu?
"Lauren, vào một chút" Trần Diện lập tức hô lớn về phòng khách.
Nữ thư ký nhanh chóng đẩy cửa, so với Trần Diện vừa tỉnh giấc, cô nàng này thức từ sớm hơn nữa và đã trang điểm chỉnh chu, ăn mặc ngay mắn.
Mặc dù chưa tới sáu giờ sáng, nhưng thư ký đã tràn ngập vẻ thành thục cùng đầy mị lực.
Tuy nhiên Trần Diện tạm thời không có hào hứng ngồi ngắm cảnh đẹp ý vui, bây giờ hắn lại càng quan tâm tới việc rốt cuộc có phải bản thân nhớ nhầm hay không.
"Lại xem bức ảnh này đi"
"Đây là..." Lauren đón điện thoại từ boss rồi cẩn thận nhìn, nàng nhíu mi, nhanh chóng xác nhận.
"Đây là chính tên bệnh nhân thường xuyên ngồi chung với mấy tên cảnh sát tại khoa hồi sức"
Nghe vậy, ánh mắt Trần Diện trầm xuống.
"Là cái tên quấn một cục băng thật to trên đầu phải không?" Hắn hỏi, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Còn nhớ hai ngày trước bản thân chuyển tòa nhà qua đây, lúc đi cửa sau có đụng phải một người vừa bước vừa nghe điện thoại, đợi đối phương đi rồi nữ thư ký liền nhắc nhở người đó rất có thể là cảnh sát mặc thường phục.
Nếu chỉ có thế thì dĩ nhiên Trần Diện sẽ không nhớ kỹ làm gì, nhưng tính thêm cả cái miếng băng trắng to tổ bố ở đầu thì khác rồi, ấn tượng rất mạnh nên nhìn phát là ra.
Thấy Lauren gật đầu xác nhận chắc nịch.
"Vậy là cùng một người"
Sắc mặt Trần Diện trầm xuống, có dự cảm không ổn.
Còn nữ thư ký Lauren thì hiếu kỳ: "Boss, ngài biết người này?"
"Ừ, là một cảnh sát đại lục đang thực hiện nhiệm vụ xuyên quốc gia, truy bắt một tên t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm"
"Cảnh sát đại lục? Vậy hắn ở đây làm gì?"
Lauren kinh ngạc tự hỏi.
Trần Diện cũng giống nàng vậy, tràn đầy nghi hoặc tự hỏi tại sao đối phương lại ở đây, nếu chỉ vì chữa thương thì không cần ở trước phòng hồi sức 24/24 như vậy, lại còn mang v·ết t·hương đi lòng vòng khắp nơi.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng.
"Phải xem lại cái người trong phòng hồi sức rốt cuộc là ai rồi?"
Một suy đoán bất chợt lóe lên trong đầu Trần Diện.
"Chẳng lẽ...đó chính là Lang Phá Quân?"
"Rất có thể là như vầy, cảnh sát đã truy vết bắt giữ t·ội p·hạm thành công, nhưng do xảy ra đấu súng khiến kẻ bị truy nã b·ị t·hương quá nặng, nên tạm thời phải ở lại Cao Miên chữa trị chứ không thể dẫn độ t·ội p·hạm về đại lục ngay được"
"Thế thì có thể giải thích tại sao quanh bệnh viện lại xuất hiện một đám đặc công canh chừng suốt ngày đêm, đơn giản là vì lo sợ tên Cô Lang ấy còn có đồng bọn sẽ tìm cách giải cứu thôi chứ sao nữa"
"Không phải kịch bản phim hành động đều quay chụp như vậy à?"
Trần Diện dựa theo mấy phần manh mối, kết hợp với kinh nghiệm xem phim để rút ra kết luận như trên.
Hắn không hề cảm thấy suy đoán của mình rất không đáng tin cậy, rút ra kết luận xong liền tin chắc vào ý nghĩ của mình.
"Nhưng Gin lại hỏi có nên săn g·iết kẻ tên Lang Phá Quân hay không?"
Trần Diện bị làm khó dễ, không biết nên trả lời tin nhắn thế nào.
"Mặc dù hai mươi triệu đô rất mê người, có điều bây giờ mục tiêu lại nằm trong tay của cảnh sát, khó làm à...nhưng cũng không phải không thể"
"Bằng không...thử xem!?"
Suy đoán cùng mệnh lệnh của Trần Diện nhanh chóng được chuyển tới tay Gin.
"Boss suy đoán, rất có thể Cô Lang đang nằm trong tay cảnh sát, chính là cái kẻ nằm trong phòng hồi sức mà mấy ngày nay mà người của ta chưa thể điều tra rõ ràng do được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt"
Gin thuận miệng nói nội dung tin nhắn, sắc mặt Vodka liền trở nên không tốt, cứ có cảm giác cục tiền hai mươi triệu đô vừa tự mọc cánh bay mất.
Khuôn mặt đều vặn vẹo, khó coi đến cực điểm.