Chương 40: Tự có phán đoán riêng, đánh bom bệnh viện
Trên xe, Vodka vẫn không thể nhịn được.
"Đại ca, chúng ta gọi Chianti tới cùng c·ướp mục tiêu từ tay cảnh sát đi"
Vodka không thể chấp nhận bản thân tốn cả đống thời gian điều tra lại thành công cốc.
Gin vẫn giữ vẻ bình thản, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
"Không cần làm vậy." Hắn chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén như đã lường trước tình huống này từ lâu. "Người nằm trong phòng hồi sức đó không phải kẻ đáng giá hai mươi triệu"
Vodka giật mình. "Sao lại thế? Không phải boss đã —"
"Kiên nhẫn đợi một chút." Gin dứt khoát cắt ngang lời của hắn, không để Vodka hỏi tiếp.
Ngay lúc đó, điện thoại của Gin sáng lên, màn hình hiển thị cái tên quen thuộc, Chianti.
...
"Này Gin, đúng như anh suy đoán xung quanh bệnh viện thật sự có không ít kẻ lạ mặt đang ngó chừng, tôi có thể chắc chắn chúng tuyệt đối không thể nào là cảnh sát"
"Ha ha, bọn nó né cảnh sát hơn cả né tà, đám đặc công hình như cũng bị đã lộ vị trí, làm ăn chán thật đấy!"
Trên sân thượng của một tòa cao tầng, đứng từ đây gần như có thể quan sát toàn cảnh các khu vực quanh bệnh viện.
Lúc này Chianti một bên đưa mắt vào ống ngắm súng bắn tỉa Heckler & Koch PSG để quan sát, một bên phấn khích báo cho đầu dây bên kia biết tình hình.
"Thăm dò hả? Được, tôi cũng có ý này, Ryo đang thực hiện rồi"
Chianti lại chuyển ống ngắm sang một vị trí khác.
Là một con hẻm, từ đó chỉ cần đi thẳng, băng qua một con đường lộ rồi thêm một con hẻm nữa là tới cổng sau của bệnh viện.
Chỉ thấy bên cạnh hẻm có tiệm tạp hóa, một tên thanh niên ăn mặc khá thoải mái dùng ánh mắt láo liên quét đảo qua xung quanh, sau đó mới nói với chủ tiệm mua một gói thuốc lá.
Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng khi hắn nhận gói thuốc rời khỏi quầy đi về phía góc tường con hẻm để châm một điếu, một bóng người thấp bé bất chợt lướt ngang qua.
Người này mặc khoác áo đen rộng thùng thình, cúi thấp đầu, khiến không ai nhìn rõ khuôn mặt.
Thoạt đầu, thanh niên không để ý, hắn bật lửa, nhưng ngay khi ngọn lửa lóe lên, có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào hông hắn.
"Không muốn c·hết thì đừng động, bỏ tay khỏi túi quần rồi đi vào trong hẻm"
Giọng nói vô cùng lạnh, cứ như chỉ cần thanh niên có ý đồ khác liền sẽ c·hết ngay tại chỗ.
Ở trên sân thượng, Chianti đợi một hồi có tin tức liền báo cho Gin.
"Gin, chỉ là mấy tên tạp nham được ai đó thuê để tìm cách tiến vào bệnh viên dò xét thôi"
"Nhưng đã không ít kẻ có vào mà không có ra, anh đã biến bệnh viện thành thùng sắt rồi sao?'
[ Không phải chúng ta, mà là cảnh sát làm, cô tiếp tục quan sát, đừng hành động trước khi có lệnh, chuyện dư thừa lại càng không ]
Trước khi cúp điện thoại, Gin không quên nhấn mạnh lời cảnh cáo lại một lần, ai mà không biết Chianti chính là một con điên.
Vodka cũng nghĩ vậy, giờ lại chiếm giữ một vị trí bắn tỉa tốt thế, cô ta mà không có nổi hứng lên muốn bắn vài phát, hắn liền lộn ngược lên đi ba vòng quanh bệnh viện.
Quay lại trong xe, Vodka nhìn bản đồ giả lập trên màn hình máy tính xuất hiện lít nha lít nhít các điểm tím cùng đỏ, mà không nhịn được phải rùng mình.
Trong đó, màu đỏ ám chỉ vị trí nơi mấy đội đặc công đang ẩn núp, màu tím đều do Chianti mới đánh dấu, chính là nơi tập hợp của mấy kẻ đang ngó chừng bệnh viện.
Vodka không khỏi cảm khái:
"Đại ca, hai mươi triệu đô thật sự quá hấp dẫn con người ta, lại có thể dẫn tới nhiều kẻ săn tiền thưởng như vậy"
"Chưa hẳn"
Gin lắc đầu, hắn lại không nghĩ vậy, đôi mắt sắc như dao nhìn vào màn hình.
"Chưa chắc cái gì?" Vodka ngu ngơ hỏi.
"Tên cảnh sát Tần Thiên đó ở đây không có nghĩa là Cô Lang cũng như vậy"
"Ý đại ca là boss đoán tầm bậy rồi?" Vodka đúng đần, thế mà hỏi thẳng thừng như vậy, cũng may chỉ có hai người bọn họ ở đây.
"Cẩn thận mồm miệng" Gin lạnh lẽo liếc hắn một cái, mới giải thích. "Boss suy đoán như thế là do thiếu thốn thông tin, khả năng cao những kẻ khác cũng gặp phải tình trạng tương tự"
"Vậy chúng ta — "
Vodka đều bị đại ca Gin làm cho choáng váng, đầu óc mờ mịt như rơi vào trong sương mù.
Rồi rốt người trong phòng bệnh là ai? Là Cô Lang vẫn là người khác? Phải biết chính xác vấn đề này mới thực hiện bước tiếp theo được!
"Không cần gấp, cứ đợi thêm một chút đi..." Gin hờ hững châm một điếu thuốc, đôi môi cong lên thành một cái nhếch miệng vô cùng dữ tợn.
"...hi vọng bác sĩ Charl·es và cháu gái của hắn sẽ cho chúng ta một vài tin tốt, bằng không cũng tới lúc nên dọn dẹp những kẻ vô dụng lại phiền phức rồi"
...
Trong bệnh viên, nằm yên tĩnh trên giường nhìn trần nhà sạch sẽ, Trần Diện không hề biết suy đoán của bản thân bị Gin nghi ngờ không cho là đúng.
Thật ra có biết hắn cũng không trách tội đối phương, hắn chưa bao giờ tự nhận bản thân mình thông minh, càng đừng nói đòi đi so với loại nhân vật phản diện hàng đầu như Gin.
Đầu óc, trí tuệ, khả năng phán đoán hai bên không hề ngang nhau, hắn biết mình cần rèn luyện thêm rất nhiều.
Trần Diện họ Trần, không phải họ Kudo, nên cũng cần học tập.
Còn vào thời điểm này, kể từ khi biết chuyện, "Kudo" Diện của chúng ta luôn phải lo lắng bất an, cảm thấy mức độ an toàn của bản thân đã rớt xuống số âm.
Phía bên kia, cảnh sát đang giam giữ một tên t·ội p·hạm mà chỉ cần lấy mạng của hắn liền sẽ nhận được hai mươi triệu đô la.
Tin này một khi lộ ra cho bên ngoài biết thì Trần Diện có thể tưởng tượng được chuyện khủng kh·iếp gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hắn từng xem qua một bộ phim bom tấn Hollywood, có ông trùm m·a t·úy đã treo thưởng một trăm triệu đô cho bất kỳ ai có thể cứu mình thoát khỏi tay cảnh sát.
Và thế là từ các băng nhóm t·ội p·hạm trong thành phó, sát thủ, cho đến chính bản thân cảnh sát đang áp giải tên trùm đều điên cuồng.
Đầu tiên là chính cảnh sát đuổi theo c·ướp xe chờ tù.
Lần hai, vận chuyển ông trùm bằng trực thăng thì có sát thủ, thật ra cũng là thành viên đội đặc nhiệm dùng súng ngắm bắn rơi cả trực thăng.
Lần ba, cảnh sát chơi mưu kế vận chuyển mồi nhử bằng xe tù thì bị chặn đường bởi băng nhóm m·afia, dùng súng ống, bom đạn, thậm chí cả RPG để tập kích cảnh sát, gây t·hương v·ong vô số.
Cuối cùng, dựa vào kế dương đông kích tây, cảnh sát chơi chiêu lén lút vận chuyển tên trùm bằng tàu điện ngầm, tưởng chừng đủ an toàn, nhưng kết quả lại bị chính thành viên đội đặc nhiệm của mình phản bội do bị lòng tham che mờ con mắt.
Tuy đến kết phim ông trùm vẫn bị tóm đưa tới tòa án hay nhà giam gì đó Trần Diện không nhớ, nhưng qua đấy có thể thấy lực hấp của tiền bạc lớn đến bao nhiêu.
Khiến con người ta dám đánh cược mạng mình.
"Một trăm triệu đô ở Ưng Đế, với hai mươi triệu đô ở Cao Miên...cảm giác cũng không khác nhau bao nhiêu"
"Hai chục triệu đô, con số này đều bằng 0.3% GDP một năm của quốc gia này rồi, do đó có thể tưởng tượng được khoảng thời gian kế tiếp sẽ không được yên bình"
"Nếu ngày mai báo đài đưa tin bệnh viện nổ tung cũng chẳng lấy gì làm lạ..."
Trần Diện bất an nói lẩm bẩm, rồi sau đó phản ứng lại.
Cmn!
Cái miệng xui xẻo!
Lỡ linh thật, ngay tối nay liền có ai đó đ·ánh b·om bệnh viện thì sao?
---
---
P/s: Bộ phim được nhắc là "Swat (2003) nội dung phim tựa như trên, ai hứng có thể tìm xem.