

Chương 45: Đường Thị phát lực, dẫn độ về nước
Nữ thư ký nghe vậy mỉm cười, đáp lại:
"Đúng vậy boss, lúc mới ngẫu nhiên gặp, Ánh Trúc vẫn rất kháng cự, nói hai câu cắm đầu một lần, vô cùng bẽn lẽn nhát gan"
"Vậy mà giờ nói chuyện sôi nổi như vậy?"
"Bác sĩ Charanya khá nhiệt tình, hơn nữa, cô ấy cố gắng giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ của Ánh Trúc, lại hỏi khá nhiều về Đại Nam, nên con bé nhanh chóng cởi mở hơn"
"Chắc phần vì cả hai cùng là nữ nữa, đổi lại thành ta thì chắc không thể thân quen nhanh chóng trong vài giờ như vậy"
Trần Diện bổ sung thêm một câu, nhưng rồi đột nhiên hắn nhận ra có gì đó sai sai.
"Lauren, sao cô biết rõ vậy? Không phải chiều giờ vẫn luôn trên lầu cùng ta sao?"
"Boss có điều không biết" Lauren nhanh chóng giải thích. "Trừ các phòng trên lầu hai và nhà tắm ra, còn lại ở mọi ngóc ngách trong tòa nhà đều được gắn camera theo dõi"
"Phòng của bác sĩ Charanya thì sao?"
"Có hết, trừ phòng tắm"
"Nữ bác sĩ sẽ không thích điều này"
"Đây là cần thiết thưa boss"
Trần Diện hơi nhíu mày. "Là Gin yêu cầu?"
Thấy Lauren gật đầu, Trần Diện lại hỏi thêm.
"Có phòng giá·m s·át sao?"
"Phòng giá·m s·át nằm ở cuối hành lang trên lầu ba, hiện đang được hai tên nữ thuộc hạ của Akatsu thay phiên nhau canh gác, giá·m s·át mọi động tĩnh trong nhà.
...
Khi này tại bệnh viện, hình như có người đang cãi nhau.
"Cẩu tặc Cô Lang, hèn nhát như thế cũng xứng làm nam tử hán đại trượng phu?"
"Hắn là sát thủ, không phải đại trượng phu"
"A Hảo. ngươi bĩnh tĩnh một chút, mặc dù biết ngươi muốn giúp chúng ta một tay, nhưng như thế này cũng tốt, tránh cho sự kiện lên men lại gây t·hương v·ong lớn"
"..." Lưu Hảo lườm hắn một cái rất không nói gì.
Đúng là ta muốn giúp thật, nhưng ta càng muốn đô la Ưng Đế hơn!
Mười triệu đấy, không giờ là hai mươi triệu đô!
Lưu Hảo vô cùng đau lòng, cắn răng hỏi lại một lần nữa. "Thật sự không thể kéo dài thêm vài ngày được hả? Ta nghĩ Cô Lang ngưu bức hơn nữa cũng cần thời gian chuẩn bị kế hoạch, biết đâu ngay tối nay hắn tới giải cứu em mình thì sao?"
"Giờ mà đưa mồi nhử đi thì khác gì nói mấy ngày nay tốn công vô ích, chờ cái tịch mịch?"
"Không thể được, không cách nào kéo dài tiếp" Tần Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, giang rộng hai tay tỏ vẻ cứu chữa bất lực, cũng muốn lắm nhưng không giúp được gì.
"Hôm qua thượng tầng đã liên hệ trực tiếp với ta đưa ra thời hạn cuối cùng là chiều ngày hôm nay, nếu vẫn không thể dụ Cô Lang xuất hiện liền phải lập tức đưa em trai hắn về nước..."
Reng reng reng.
Đang nói thì điện theo reo, Tần Thiên nghe xong liền cúp, vẻ mặt càng rầu rĩ hơn.
"Lệnh dẫn độ tới rồi, chắc rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ nhận được mệnh lệnh từ cấp trên"
"Ta ngọa tào! Miệng của lão tử khai quang sao!?"
Lưu Hảo: Ngày chó!
Biết thế không phàn nàn, phàn nàn xong thì tốt rồi, lệnh dẫn độ tới cửa, mặc cho hắn muốn kéo dài thời gian thêm thì chưa chắc đã được thượng cấp cho phép.
Kế đó Lưu Hảo liền mang theo vẻ mặt bực bội đi trước một bước.
Nghe bảo cấp trên để cho hắn sắp xếp đội đặc nhiệm, chuẩn bị hộ tống trọng phạm ra sân bay.
Đúng, chính là "trọng phạm".
Ninh Vũ biết, dù Lương Thiện không tham gia trực tiếp vào vụ á·m s·át phú hào Đường Sơn Hà, nhưng lại là đồng bọn đã trợ giúp Cô Lang vượt biên sang Viêng Chăn trốn truy nã, thậm chí trong quá trình đó nổ súng b·ắn c·hết hai vị binh sĩ biên phòng.
Nhiêu đó là quá đủ với hai chữ "trọng phạm" rồi.
Thấy hai vị tiền bối cãi cọ xong, Ninh Vũ lại cạnh Tần Thiên, hỏi với giọng hiếu kỳ.
"Tần thúc, chúng đưa Lang Thiện về nước nhận phán quyết sao? Chẳng lẽ cứ thế bỏ mặc Cô Lang dễ dàng trốn sang biên giới? Một khi hắn tới Vạn Tượng, vậy thì cách Miến Điện không xa nữa"
Câu tiếp theo không cần nàng nói, chắc chắn Tần thúc sẽ hiểu.
Hiện nay Miến Điện hỗn loạn cỡ nào ai cũng biết rồi, Cô Lang mà tới được đó, cộng thêm bản lĩnh trên người thì tương đương với cá vào nước, nếu muốn truy bắt độ khó sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Tuyệt đối khó hơn bây giờ rất nhiều, chỉ riêng việc nhập cảnh vào Miến đã là một vấn đề phiền phức.
Tần Thiên hiểu ý đồ đệ, nhưng lại đi hỏi ngược.
"Tiểu Ninh, ngươi nghĩ Cô Lang thật sự hèn nhát trốn đi rồi sao? Đến cả thân nhân ruột thịt cũng chẳng cần?"
Ninh Vũ im lặng một hồi, nàng không dám chắc, thế là lắc đầu.
"Ta không biết"
"Ta cũng không biết" Tần Thiên chợt nở nụ cười nhạt. "Dựa theo điều tra của cảnh sát Giang Nam, vào tám năm trước, trước khi Cô Lang đi châu phi thì hắn được phần lớn bằng hữu coi là người trọng tình trọng nghĩa"
"Nhưng sau tám năm, lại còn lột xác biến thành sát thủ máu lạnh, thì ai biết được hắn có còn trọng tình trọng nghĩa nữa hay không? Rất nhanh thôi đáp án sẽ được công bố, lần áp giải Lang Thiện đến sân bay này là thăm dò, cũng là cơ hội cuối cùng của hai ta"
"Nếu Cô Lang làm kẻ hèn nhát không chịu xuất hiện, vậy nhiệm vụ lần này coi như thất bại, cuộc truy nã Cô Lang tiếp theo sẽ được giao cho người khác"
Ninh Vũ hiểu đạo lí trên, nhưng rồi Tần Thiên lại bổ thêm một câu.
"Ngoài ra, như ngươi nghi vấn, Lương Thiện được dẫn độ về nước gấp như vậy chưa hẳn chỉ vì để nhận được phán quyết thích đáng thôi đâu"
Ninh Vũ ngẩn người. "Không phải!? Nếu không phán quyết, chẳng lẽ đưa hắn về nghỉ dưỡng?"
"Ngươi vẫn còn trẻ lắm"
Tần Thiên bất ngờ lộ ra vẻ u buồn, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về điều gì đó, hắn hạ thấp giọng, như sợ có ai nghe thấy.
"Một vị trưởng bối lén báo cho ta biết, việc gấp rút dẫn độ về nước lần này là do tập đoàn Đường Thị ra tay rồi, năng lượng của Đường gia lớn đến cỡ nào không phải hai ta có thể tưởng tượng được"
Ninh Vũ liền giật mình: "Đường thị muốn làm gì!?"
"Có lẽ là thấy chúng ta quá phế vật, muốn tự tay báo thù, hoặc cũng có thể là lấy Lương Thiện làm mồi thử, nhưng lần dụ Cô Lang nhảy vào bẫy này sẽ diễn ra tại quốc nội, nếu hắn dám tới, thì thật sự đúng với câu có mọc cánh cũng khó thoát"
Ninh Vũ nghe xong liền biến sắc. "Sao bọn hắn dám! Đây khác gì giẫm lên đầu pháp luật!?"
"Ngươi không hiểu" Tần Thiên thở dài một tiếng, không giải thích thêm.
Tiểu Ninh vẫn còn quá trẻ, quá có tinh thần trọng nghĩa, không thể dung thứ bất kỳ một hạt cát nào dám làm nhiễm bẩn công lý tuyệt đối.
Những đây là việc cả hai có thể quản sao?
Tần Thiên tự biết bản thân chỉ có thiên phú làm đúng nghề cảnh sát của mình, còn lại thì dù có trưởng bối giữ chức cao bảo bọc, cũng không dám xen tay quá nhiều vào chuyện của mấy đại tập đoàn, mấy gia tộc lớn trong nước.
Một khi không cẩn thận, chính là thân bại danh liệt.
Hắn lắc đầu, dứt khóa kết thúc cuộc bàn luận này.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa Tiểu Ninh, chuẩn bị trước đi, tầm ba giờ chiều chúng ta sẽ lên đường áp giải trọng phạm ra sân bay"
"Trên đường đi chắc chắn sẽ không được yên bình, rất có thể gặp tập kích nên ngươi nhớ mặc áo chống đạn"
Ninh Vũ siết chặt nắm tay, giọng nói mang theo một tia không cam lòng: "Nghe rõ rồi Tần thúc"
Tất nhiên Tần Thiên nhận ra của tâm trạng đồ đệ, nhưng chỉ có thể thở dài.
Hi vọng đệ tử có thể nghĩ thoáng chút đi, cũng đừng làm bậy.
Bản thân hắn là sư phụ dẫn lối trong ngành chỉ có khuyên nhủ, tối đa sẽ đúng lúc ra tay, ngăn cản nàng gây sự trong chuyến áp giải sắp tới
---
---
P/s: Cầu đề cử!