Chương 46: Nổ súng, nổ súng!
Tầm ba giờ chiều.
"Gin, có sáu chiếc xe bọc thép của cảnh sát vừa đỗ ở cửa sau của bệnh viện, giờ nên làm thế nào?"
Chianti đưa mắt áp sát ống ngắm, tận mắt nhìn thấy từng tên đặc nhiệm được vũ trang không kém đang lần lượt nhảy khỏi xe.
Súng tiểu liên, súng trường, áo mũ chống đạn, khiên chống b·ạo đ·ộng...trang bị vô cùng đầy đủ, có thể nói, nhóm bên dưới là lực lượng chấp pháp được vũ trang tốt nhất cục cảnh sát thành phố.
Mười mấy tên đặc nhiệm lập tức chia đội hình, tản ra cảnh giới bốn phía, động tác bài bản, không hề có kẽ hở.
Tình hình này khiến Chianti phải lui nòng súng vào trong một chút, tránh để bản thân bị phát hiện.
Dù vậy, từ vị trí ẩn nấp, Chianti vẫn theo dõi được tất cả.
Một chiếc giường cứu thương được đẩy thẳng vào chiếc xe bọc thép dài hơn những chiếc khác, rõ ràng là xe chuyên dụng để áp giải người nằm trên giường.
Chianti đang định tiếp tục quan sát, nhưng ngay lúc đó, âm thanh vang dội từ phía trên truyền tới.
Vù vù vù —
Tiếng cánh quạt cực kỳ ồn ào, lập tức khiến Chianti nhận ra nó là cái gì.
Trực thăng!
Chianti nhanh chóng cúi thấp người, rút vào vùng tối để tránh bị người trên trực thăng phát hiện, sau đó mới cẩn thận ló đầu.
Chỉ thấy một chiếc trực thăng vũ trang màu xanh lá đang lượn vòng trên bầu trời bệnh viện, từng cái họng súng máy chĩa xuống khiến Chianti suýt nữa không nhịn được cho nó một phát đạn vào cánh quạt.
"Gin! Cảnh sát xuất động cả trực thăng vũ trang, trận thế ghê gớm cỡ nào, tôi có thể bắn sao!?"
Giọng điệu hưng phấn trong từng chữ được truyền qua thiết bị liên lạc.
Chianti vô cùng phấn khích, một chiếc trực thăng vũ trang to lớn đang dần hạ thấp độ cao, rõ ràng là một con mồi hấp dẫn được đưa tới tận cửa.
Thử tưởng tượng mà xem, một phát đạn bắn rơi trực thăng khiến nó rớt thẳng vào đường lộ lớn, sau đó "ầm" một tiếng, nổ tung thành q·uả c·ầu l·ửa.
Cảnh tượng như vậy...thì còn gì bằng!
Sáng khoái hơn cả tên mặt trắng mềm mềm mịn mịn hôm qua, chỉ được mỗi cái mặt, phần quan trọng nhất lại chẳng thế khiến Chianti thỏa mãn.
Lúc này chỉ muốn bắn một phát —
Chianti bất giác liếm cái đôi môi tím như trúng độc của mình một cái.
[ Chianti! Theo sau đoàn xe áp tải, đừng tiếp cận quá gần ]
Âm thanh lạnh lùng của Gin kịp thời vang lên, liền ngăn chặn định điên cuồng của Chianti.
Chianti nghiến răng nghiến lợi, ngón tay khẽ giật giật trên cò súng nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống thu về, kế đó cho súng vào túi đen đeo lên lưng rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà cao tầng.
Đợi tới tầng dưới, Chianti lập tức nhảy lên chiếc mô tô của mình, tiếng động cơ theo đó nổ vang, vặn ga, chiếc xe liền lao v·út đi như tia chớp con đường rộng lớn.
Uỳnh uỳnh —
Cùng lúc đó, trên một tuyến đường song song với đoàn xe áp giải, một chiếc SUV màu đen cũng đang lao nhanh với tốc độ cao.
Bên trong xe, Vodka thể hiện bản lĩnh vừa lái vừa quan sát bản đồ trên màn hình.
"Đại ca, theo hướng di chuyển hiện tại, có lẽ bọn chúng muốn đưa người tới sân bay"
Lúc này Gin đang tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, trong mắt hắn, mọi thứ vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh đến đáng sợ.
"Ừ, nói với Ryo tìm một vị trí thích hợp để quan sát toàn cảnh"
Thấy Vodka đã liên lạc với Ryo, Gin liền cũng thông báo:
"Tất cả giữ vị trí rồi thì chú ý các điểm cao, theo tư liệu, Cô Lang là một tay bắn tỉa xuất sắc, rất có thể sẽ lợi dụng khoảng cách để tập kích cảnh sát từ xa"
"Nhớ kỹ, không được tiếp cận cảnh sát, giờ bọn hắn chỉ là mồi nhử"
Gin nở một nụ cười lạnh, tự mình đứng ra cảnh cáo tất cả thuộc hạ.
Đúng là rất buồn cười, cảnh sát dùng Lang Thiện để dụ Cô Lang xuất hiện tự chui đầu vào lưới, còn Gin lại coi cảnh sát là mồi thử chờ Cô Lang ra tay để g·iết đối phương.
"Nhất là cô đấy Chianti"
Giọng Gin mang theo vẻ cảnh cáo rõ ràng.
[ Biết rồi! ]
Uỳnh!!
Đầu bên kia, Chianti siết mạnh tay ga hết mức có thể, tốc độ liền tăng vọt lên gần trăm cây số trên giờ, cứ như muốn thông qua cách này để trút bỏ bực bội.
Theo đuôi một hồi, đoàn xe áp giải đã di chuyển được hơn mười phút, có xe cảnh sát mở đường, tình hình này nói rõ cảnh sát không hề có định che giấu việc áp giải t·ội p·hạm.
"Đại ca, hắn sẽ xuất hiện chứ? Nếu cứ giữ tốc độ này, chỉ cần bảy phút nữa là đến sân bay"
"Một khi vào sân bay rồi Cô Lang liền không còn cơ hội gì nữa, chắc chắn có rất nhiều cảnh sát ở đó, trừ khi hắn dám bắn cả máy bay quân sự dẫn độ"
Vodka quay đầu hỏi.
Gin không trả lời ngay, hắn chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó hiển thị hình ảnh trực tiếp của đoàn xe áp giải, được quay chụp từ xa.
Bỗng nhiên, Vodka nhận được một tin nhắn.
Hắn mở ra, cau mày.
"Đại ca, tên buôn tình báo Wintons vừa liên hệ, hắn nói bản thân có một phần tình báo liên quan đếm Cô Lang, giá bán là năm mươi ngàn đô và không phải tin độc quyền, hỏi chúng ta có muốn mua hay không?"
"Bán cho nhiều người mà đòi một năm mươi ngàn đô!?" Gin nhướng mày tự hỏi
Sau một giây suy nghĩ, hắn quyết đoán gật đầu.
"Mua, đồng thời cũng nói với hắn, nếu tin tức không đáng giá với số tiền đó, thì tốt nhất nên cẩn thận giữ cái mạng của mình đi"
Chưa đầy hai phút sau, Vodka nhận được tình báo, liền đưa tới trước mặt Gin một cái mã số định vị.
Vị trí chỉ đến một con đường tập trung nhiều tòa nhà trụ sở của các tập đoàn lớn.
...
Bên trong chiếc xe bọc thép dẫn đầu đoàn áp giải, Lưu Hảo đang ngồi ngay ghế phụ, khoác trên mình chiếc áo chống đạn dày cộp, hai tay siết chặt khẩu tiểu liên.
Hơi thở của hắn trầm nặng, ánh mắt cảnh giác không ngừng dán chặt vào con đường phía trước.
"Còn bao xa nữa?"
Từ ghế lái, một viên cảnh sát đáp ngay lập tức:
"Năm phút nữa, đội trưởng!"
Nghe vậy sắc mặt Lưu Hảo liền trở nên rất khó coi.
Tên tạp chủng Cô Lang, rốt cuộc ngươi có tới không hả!? Không tới nhanh là không kịp nữa rồi!
Cẩu mẹ nhà nó!
Hắn vừa mắng xong, liền nghe một tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía ghế lái:
"Cảnh thận v·a c·hạm!"
Ầm!
Sau tiếng quát, Lưu Hảo tận mấy thấy hai chiếc mô tô mở đường của cảnh sát dẫn đường bị một chiếc xe container nặng hàng chục tấn tông trực diện từ phía trước.
Hai người kia, tính cả chiếc xe cùng bay ngang qua xe Lưu Hảo rồi đập thẳng vào dãy phân cách bên đường.
Hai chiếc mô tô lập tức bị hất văng lên không trung, mang theo bốn cảnh sát, thân thể bọn họ xoay vòng giữa không trung trước khi đập mạnh vào dải phân cách ven đường.
Rầm một tiếng, xe vỡ n·gười c·hết thảm, có khi xương cốt đều tan nát.
Nhưng xe container không vì thế mà ngừng lại, thậm chí đạp ga tông thẳng tới vào giữa đoàn xe.
Cũng may, viên cảnh sát cầm lái có kỹ thuật rất tốt, một pha quay vô lăng thoát khỏi cú tông trực diện trong gang tấc.
Két—!!
Lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.
Lưu Hảo thoát được, nhưng chiếc phía sau thì không may mắn đến vậy.
ẦM!!
Một chiếc xe cảnh sát không kịp tránh, thế là bị container đâm trực diện!
Rầm rầm rầm—
Chiếc xe bị đẩy lùi về sau hàng chục mét trước khi triệt để lật tung, đập mạnh xuống mặt đường, lăn vài vòng rồi b·ốc k·hói.
Cùng lúc đó, chiếc container tiếp tục lao vào giữa đoàn xe.
Những chiếc xe cảnh sát bị v·a c·hạm mạnh, văng đi, một số thì đổ nhào, số khác bị ép chặt vào dải phân cách, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy.
Lưu Hảo đều choáng váng một giây, sau đó phản ứng lại, liền hung hãn rống giận qua bộ đàm:
"Có kẻ tập kích, nổ súng, nổ súng cho lão tử!"
Hắn mặc kệ đó có phải là t·ai n·ạn hay không, trong tình huống như thế này, trấn áp bằng hỏa lực mới phương án giải quyết nhanh nhất.
Đều mẹ nó tông vào giữa đoàn xe cảnh sát, không phải kẻ tập kích Lưu Hảo liền nuốt súng t·ự s·át.