Chương 47: Trực thăng rơi xuống, hỏa lực súng máy
Rất nhanh, mấy chục tên đặc nhiệm lập tức khai hỏa!
Tiếng súng nổ vang trời, ánh lửa từ đầu nòng súng lóe lên liên tục.
Phanh! Phanh! Phanh!
Một số đặc nhiệm ngồi trên xe nghiêng người ra khỏi cửa sổ bắn xối xả về phía ghế lái container.
Một số khác thì xuống xe thận trọng di chuyển, từng bước áp sát xe container.
Phanh, phanh, phanh...
Choang!
Hàng chục viên đạn xuyên phá lớp kính chắn gió, khiến những mảnh vỡ bắn tung tóe khắp khoang lái.
Tên tài xế bên trong vừa mới giơ họng súng lên, còn chưa kịp bóp cò đã bị một viên đạn găm thẳng giữa trán!
Phụp!
Cả người hắn giật mạnh một cái, đầu ngửa ra sau, máu đỏ tươi từ giữa trán trào ra, rồi gục c·hết ngay trên ghế lái.
Bên trong xe bọc thép, Lưu Hảo cẩn thận quan sát qua khe cửa.
[ An toàn, kẻ địch bị tiêu diệt ]
Khi thấy khoang lái xe container đã yên tĩnh, lại nghe đội trưởng đội đặc nhiệm hạ lệnh ngừng bắn hắn mới mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống.
Nào ngờ hắn vừa xuống.
Keng!
Một tia sáng xẹt qua giữa bầu trời âm u, liền khiến chiếc trực thăng đang lượn vòng trên trời đưa nòng súng xuống yểm hộ đột ngột mất kiểm soát, xoay vòng vòng như người say rượu.
Vù vù vù —
Lưu Hảo giật bắn cả người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy phần đuôi trực thăng bốc lên khói đen, từng toi tàn lửa nhỏ cháy lốp bốp giữa không trung.
Cùng lúc đó, bộ đàm vang lên âm thanh hoảng loạn:
[ Phi Xà 033 bị t·ấn c·ông! Phần đuôi trúng đạn! Hạ cánh khẩn cấp! Nhắc lại, hạ cánh khẩn cấp!! ]
Viên phi công run giọng báo cáo, cố gắng điều khiển trực thăng hạ xuống một cách an toàn, nhưng xui xẻo thay...
Két!!
Cánh quạt máy bay thế mà vướng vào dây điện được treo trên cao, lực cản cực mạnh kéo theo cả thân trực thăng chúi xuống, rồi đập mạnh vào mặt đường ven lộ!
OANH!!
Một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ lập tức bùng lên ngay khi máy bay chạm đất, v·ụ n·ổ mạnh đến mức khiến mặt đất rung lên một chút.
Sóng nhiệt nóng rực cuốn tới, Lưu Hảo thế mà chưa lấy lại tinh thần, cũng may đội trưởng đội đặc nhiệm cấp tốc quát lớn:
"Súng bắn tỉa, cảnh giới!"
Phốc —
Tiếng hô vừa dứt, Lưu Hảo liền thấy một đội viên của đội đặc nhiệm ngã gục xuống, trên mũ giáp của người này xuất hiện lỗ hổng lớn, dòng máu đỏ thẫm theo đó từ từ chảy xuống, nhỏ từng giọt lên nền xi măng lạnh ngắt.
Hít hô hô ~
Phần lớn cảnh sát còn sống đều đã núp xuống.
Lưu Hảo cũng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nói gì thì nói hắn vẫn là đội trưởng đội t·rọng á·n, gặp qua không ít tình cảnh hoành tráng, nhiêu đây còn chưa đủ để khiến hắn run rẩy không dám động đậy.
Khác với Lưu Hảo, ở phía khác đội trưởng đội đặc nhiệm nhanh chóng liên lạc các đội khác, thử xem có thể xác nhận vị trí của tay bắn tỉa hay không.
Nhưng không đợi hắn có câu trả lời, thùng xe container đằng sau đột nhiên xuất hiện động tĩnh lạ.
Trong lúc tất cả mọi người đều chú ý tới tay bắn tỉa, kẻ có thể lấy mạng bất kỳ ai vào bất kỳ lúc nào.
Thì từng lỗ lớn bất ngờ xuất hiện trên thùng container, ngay sau đó là mấy cái nòng súng cỡ lớn to bự vươn ra từ hai bên bốn phía!
Đây rõ ràng là họng súng máy!
Ực ~
Không gian như đóng băng lại trong giây lát, một viên cảnh sát bất giác nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nhưng đó cũng là hành động cuối đời của hắn.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!
Súng máy khai hỏa!!
Từng tia lửa lóe lên, theo sau đó chính là cơn bão mưa đạn như đang đòi mạng bắn ra từ tứ phía, hỏa lực kinh hoàng lập tức quét ngang mấy chiếc xe bọc thép.
Choang, phanh...
"Aaaa!!"
Phốc phốc —
Máu tươi bắn lên tung tóe!
Vô số cảnh sát ở bên ngoài xe bọc thép tức thì bị mưa kim loại xuyên thủng!
Ngay cả chiếc xe bọc thép nặng hàng tấn cũng b·ị b·ắn phá lủng lỗ chỗ, mặc dù lớp giáp dày của nó đủ dày để không bị xuyên thủng hoàn toàn, nhưng cường độ hỏa lực hiện tại lại khiến các đặc nhiệm còn sống không dám thò đầu lên!
Cộc! Cộc! Cộc!
Từng loạt đạn đổ xuống liên tiếp, áp chế toàn bộ cảnh sát, khiến bọn họ hoàn toàn không có cơ hội bắn trả!
Cùng thời điểm.
Trên một tòa nhà cao tầng gần đó, một bóng người cao lớn mặc áo đen đang đứng lặng lẽ, quay lại toàn cảnh bằng một chiếc máy quay chuyên dụng.
Hình ảnh từ camera của hắn lập tức được truyền về cho Gin, kẻ đang theo dõi mọi diễn biến từ xa.
"Ryo, xác định được vị trí tay bắn tỉa chưa?"
Gin hỏi thăm qua tai nghe.
[ Chưa thể...khoan đã, lại nổ súng, là hướng sáu giờ ]
"Vị trí chính xác thì sao"
Gin cau mày lại hỏi tiếp, nhưng Ryo không trả lời ngay.
Mãi đến khi Gin thông qua màn hình máy tính, thấy chiếc xe bọc thép của cảnh sát bị một viên đạn súng ngắm đục thủng một lỗ to thì phía Ryo mới lên tiếng.
[ Xác định, tay bắn vừa đã khai hỏa từ tầng mười mấy của một tòa khách sạn, hướng sáu giờ ]
Cũng may, thành phố Smash Chey không có quá nhiều tòa nhà cao hơn mười tầng, vậy nên đối với Ryo việc xác định vị trí của kẻ bắn tỉa không quá khó khăn.
Đổi lại nếu là thành phố lớn thuộc quốc gia phát triển thì khác rồi, nhà cao tầng mọc lên như nấm, muốn tìm kiếm chính xác không có dễ như vậy.
Biết vị trí, Gin nở một nụ cười lạnh trầm giọng ra lệnh qua bộ đàm:
"Chianti nghe rõ chưa!?"
"Quay đầu! Mặc kệ bọn cảnh sát, đều tiến về khách sạn đi, Cô Lang đang ở đó"
...
Khách sạn Ktom Cardon là một trong những tòa nhà hiếm hoi có trên mười tầng ở thành phố Smash Chey, được đầu tư bởi tập đoàn nước ngoài.
Tọa lạc ngay giữa nội thành, nhưng nơi đây lại được đặt theo tên một dãy núi ngoài thành phố, mang phong cách thiết kế hiện đại, sang trọng, là nơi thường xuyên đón tiếp những nhân vật quyền quý giàu có.
Khi này, tại hành lang khách sạn tầng mười hai, ba người mặc trang phục của nhân viên phục vụ đẩy hai cái toa xe thức ăn ngừng lại trước một căn phòng.
Cả ba di chuyển rất nhẹ nhàng, hòa chung với tiếng bánh xe, đợi khi tới trước cửa, một trong ba nhân viên phục vụ liền nhẹ gật đầu với hai người còn lại.
Sau đó hắn liền tiến lên gió tay gõ cửa.
Cộc cộc —
Giọng hắn vang lên vô cùng tự nhiên.
"Quý khách, thức ăn tới rồi, mời mở cửa"
"..."
Chờ một hồi, trong phòng vẫn im lặng thin thít, một chút động tĩnh cũng không có, cứ như vốn dĩ bên trong chẳng có ma nào.
Nhân viên phục vụ cau mày, lại gõ cửa một lần nữa.
Cộc cộc —
"Quý khách?"
Ba người liếc nhau một cái, vừa lúc cả ba muốn làm ra hành động mới, thì bên trong phòng bất chợt vang lên một âm thanh bực bội mất kiên nhẫn.
"Đồ ăn gì? Nhầm rồi! Tôi đâu có gọi, mang đi chỗ khác đi!"
Là giọng nam.
"Đúng là số phòng 1247, không thể nhầm được, quý khách có thể thông cảm ra xem một chút sao?"
Người gõ cửa đáp lại rất lễ phép, nhưng bàn tay đã sờ vào toa xe thức ăn.
Chỉ nghe bên trong có tiếng động, dường như có người đang bước ra, âm thanh bây giờ nổi cáu đến cực điểm.
"Đã bảo là không có gọi, mấy người — "
Bên trong còn chưa dứt lời, tên nhân viên phục vụ đã từ phía dưới mảnh vải trắng trên toa xe, rút ra một khẩu tiểu liên UZI, kế đó ngay lập tức hướng họng súng về phía cửa phòng rồi bóp cò bắn phá điên cuồng.
Cạch! Cạch! Cạch!...
Cạch! Cạch! Cạch!...
Tiếng súng dồn dập vang lên, âm thanh ở bên trong liền im bật ngay tức thì, theo sau là tiếng ngã gục của một thứ gì đó.