Ẩn mình trong màn sương xám xịt dày đặc, hòn đảo không tên nằm gọn dưới sự bao bọc của một cơn bão trải rộng trên bán kính hơn hai vạn dặm. Đây chính là nơi mà những vị anh hùng đã tìm kiếm suốt trăm năm ròng rã khắp Merakia - thế giới đầu tiên được các vị Thần tạo ra và gieo mầm sự sống.
Maximiel, Art’Enna và Morok là ba người sống sót cuối cùng trên hành trình này. Hàng triệu sinh linh đã ngã xuống, bởi quái vật, bởi sắt thép, bởi khói lửa, bởi tà thuật, bởi những âm mưu và bởi cả thời gian.
Càng tiến gần hòn đảo, lưới tà thuật được giăng trong không khí càng trở nên hung hiểm. Những sợi tơ vô hình mỗi lúc một dày đặc hơn. Chỉ một chút sơ sẩy chạm phải chúng là lập tức đánh động những con nhện khát máu nhào tới xé xác kẻ xấu số thành từng mảnh, thành bụi phấn, rồi lập tức biến mất trong nháy mắt, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Thế nhưng không một ai nhụt chí lùi bước. Từng người một bất chấp bỏ mạng để mở đường cho những người đi sau. Bởi họ biết sự hi sinh của mình sẽ góp phần giúp những vị anh hùng tới được gần nơi ẩn náu của Ezkiel, kẻ thù của cả thế giới. Hắn là kẻ cầm đầu tập đoàn pháp sư bóng tối đã gieo rắc biết bao đau thương t·ang t·óc. Mọi chủng tộc, mọi sinh linh đều căm ghét hắn tận xương tuỷ.
Khi cả ba vị anh hùng đặt chân được lên hòn đảo, sương mù đột nhiên tan biến, mở ra khung cảnh thơ mộng như tranh vẽ, tựa hồ như tất cả những gì lúc trước chỉ là ảo giác do kẻ nào cố tình bày ra để che mắt bọn họ.
“Chỉ còn ba chúng ta, và một mình hắn. Chúng ta vẫn nắm lợi thế về quân số.” Morok, vị vua của tất cả Người Lùn lên tiếng, giọng điệu có phần hóm hỉnh nhưng không khỏi lộ ra sự thương xót.
Bảy vạn Người Lùn đã tham chiến dưới sự hiệu triệu của ngài, họ đã đóng hàng ngàn cỗ chiến thuyền kiên cố phục vụ cho công cuộc truy tìm sào huyệt của Ezkiel.
“Sự hi sinh của mọi người sẽ không uổng phí.” Đáp lại Morok là giọng nói ngân nga như tiếng chuông bạc của Art’Enna, nữ vương của chủng tộc Thượng Tiên.
Không như đội quân Người Lùn đông đảo, chỉ có hai vạn Thượng Tiên tham gia chiến dịch này, nhưng mỗi một tộc nhân đều là một pháp sư cấp cao, góp sức rất lớn trên chiến trường. Tuy vậy, đối đầu với thế lực pháp sư hắc ám dưới trướng Ezkiel, bọn họ đều lần lượt ngã xuống. Bốn nghìn năm sống trên thế giới này, đây là lần đầu tiên Art’Enna phải đối diện với nỗi đau khủng kh·iếp đến vậy.
Với sự quyết tâm được nung nấu bởi lòng căm thù tột độ, nàng tin tưởng họ sẽ giành được chiến thắng. Cho dù có phải hi sinh bản thân để đổi lấy tương lai của tộc Thượng Tiên, nàng cũng sẵn lòng.
Dẫn đầu bọn họ là Maximiel, vị thiên sứ vĩ đại nhất của Thiên Đường, người một lòng cung phụng nữ thần Bầu Trời Arkos. Maximiel không thiên vị một chủng tộc nào, kể cả là những thiên sứ khác. Đối với ngài, sự hi sinh của bảy vạn Người Lùn, của hai vạn Thượng Tiên, của hơn mười vạn con người, của ba nghìn thiên sứ trung thành với ngài và muôn vàn sinh linh khác đều có ý nghĩa như nhau.
Cho dù các vị Thần đã rời bỏ Merakia từ lâu, nhưng ngài vẫn dốc lòng bảo vệ nó, quyết không để cho bất cứ kẻ nào khiến cho nó bị vấy bẩn và huỷ diệt.
“Ezkiel đang chờ chúng ta.” Ngài nói.
“Hắn đang ở đâu?” Morok nóng ruột hỏi, tay lăm lăm cây búa thép nặng nghìn cân.
“Không còn xa nữa đâu, hắn đang huy động rất nhiều pháp lực, nếu lượng pháp lực đó đồng loạt được giải phóng thì toàn bộ Merakia sẽ bị huỷ diệt mất! Đi theo ta!”
Dứt lời, sáu đôi cánh lông vũ trắng muốt sau lưng Maximiel đồng loạt phất mạnh, nhấc bổng cơ thể ngài lên không trung và bay về phía trước với tốc độ xé gió.
Không chậm trễ, hai người còn lại lập tức bám theo sau. Art’Enna niệm phép, liền đó sau lưng nàng hiện ra một đôi cánh được kết thành bởi ánh sáng, tuy uyển chuyển mềm mại nhưng khi chuyển động lại có thể giúp nàng bắt kịp tốc độ của Maximiel.
Morok không sử dụng pháp thuật mà chạy trên mặt đất với tốc lực của một con tê giác. Mọi chướng ngại vật trên đường đều bị thân hình thấp bé của ngài xô đổ. Những thân cây, những tảng đá dù to lớn và cứng rắn đến đâu đều bị húc tan tành.
Suốt quãng đường cả ba đều không gặp bất cứ một quái vật hay cạm bẫy nào cản đường. Khi Maximiel hạ cánh, ngài đặt chân trước một tòa cung điện sừng sững trên một rặng núi hiểm trở. Nhìn từ xa, tòa cung điện đó không khác gì những tòa tháp cao chót vót đứng chụm lại với nhau cả. Art’Enna và Morok nhanh chóng tập kết tại chỗ ngài, rồi cả ba cùng nhau tiến lên.
Hai cánh cổng sừng sững chậm rãi mở ra, kéo theo tiếng chấn động thình thình trên mặt đất. Đằng sau hai cánh cổng là một màn tối đen như hũ nút. Maximiel không ngần ngại mà bước vào. Art’Enna và Morok cũng đi theo sau vì tin tưởng vào pháp lực của vị đại thiên sứ. Khi cả ba bị màu đen nuốt chửng, hai cánh cổng liền chậm rãi khép chặt lại.
Sự ám muội quá rõ ràng, nhưng chẳng một ai tỏ ra lo lắng. Bóng tối ngay lập tức bị xua tan khi ánh hào quang sáng chói tỏa ra từ trên người Maximiel. Trái ngược hẳn những gì họ trông thấy ngoài kia, bên trong cung điện chỉ nhuốm một màu u ám.
Dọc hai bên lối đi chính điện là những trụ đá lởm chởm, trông như thể được đục đẽo bằng gió trời quanh năm chứ chẳng phải bởi một bàn tay nghệ nhân nào. Một công trình cẩu thả như vậy khiến Morok không khỏi ậm ừ khó chịu, chỉ muốn tiện tay vung búa đập đổ hết rồi xây lại thôi. Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị vùi xuống. Ngài nói:
“Một cái cung điện xấu xí ghê tởm này đúng là dành cho kẻ như hắn!”
Art’Enna quay sang mỉm cười, tỏ vẻ đồng tình.
Maximiel lúc này chợt dừng bước, hai người còn lại cũng lập tức dừng lại theo và tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đối diện với bọn họ là một chiếc ngai đặt trên bệ cao. Kẻ đang ngồi trên đó trùm một tấm áo choàng đen phủ kín từ đầu xuống chân. Thoạt trông kẻ đó mang dáng vẻ gầy guộc, ủ rũ tưởng chừng vô cùng yếu đuối, nhưng ba người hùng hiểu rõ hắn nguy hiểm tới mức nào.
“Ezkiel!” Art’Enna hét lên, đồng thời giương cung, bắn ra một mũi tên ánh sáng.
Mũi tên bay xẹt ngang không trung, khi chỉ còn cách thân hình của Ezkiel khoảng chừng ba bước chân thì bỗng dưng tan biến. Art’Enna nheo mắt, vừa ngạc nhiên vừa oán hận. Mũi tên nàng vừa bắn ra ẩn chứa pháp lực vô cùng lớn, không hiểu bằng thủ đoạn nào mà Ezkiel lại khiến nó tan biến trong nháy mắt như vậy. Đây chính là kẻ địch nguy hiểm nhất mà nàng từng đối đầu.
“Các ngươi tới đây đúng lúc lắm.” Ezkiel nghiêng người ra đằng trước rồi chậm rãi đứng dậy, điệu bộ giống như người già cả bị yếu xương yếu khớp.
Morok và Art’Enna định xông lên t·ấn c·ông thì Maximiel đã ngăn lại:
“Toàn bộ cung điện này là tế đàn của hắn. Pháp lực của hắn ẩn giấu khắp nơi. Hai người đừng vội.”
“Cái gì?”
Art’Enna nhìn xung quanh, ánh mắt chợt sáng rực lên bởi pháp thuật. Nàng mau chóng xác minh lời Maximiel nói là đúng, nhưng lòng lại dấy lên nghi hoặc rằng tại sao ngài lại dẫn mọi người vào bẫy của Ezkiel. Morok tay lăm lăm cây búa, định tìm thứ gì để đập phá, nhằm làm gián đoạn pháp thuật của Ezkiel nếu như tòa cung điện này thực sự là một tế đàn.
“Ta đã phân tích được pháp thuật ngươi đang thi triển, Ezkiel. Ngươi muốn bẻ cong quy tắc của vũ trụ. Mục đích của ngươi là gì? Nếu các cột trụ quy tắc bị sụp đổ, toàn bộ vũ trụ sẽ bị huỷ diệt.”
“Vậy hãy để tất cả bị hủy diệt đi.” Ezkiel vừa nói vừa dang tay sang hai bên thách thức.
Art’Enna không nhẫn nại được nữa, liền giương cung và hét lớn:
“Morok! Đừng để hắn đạt được mục đích!”
Nàng bắn ra một loạt mũi tên về khắp mọi phương hướng trong cung điện. Các mũi tên v·a c·hạm với vật cản đều lập tức nổ bùng lên ánh cầu vồng. Morok cũng gầm lên và vung búa mạnh hết sức vào một cây cột trụ gần đó. Tòa cung điện rung chuyển dữ dội nhưng tuyệt nhiên không nhận lấy một vết xước nào. Morok cũng phải ngỡ ngàng trước sự cứng cáp khó tin của cây cột trụ thoạt trông vô cùng ẻo lả, vậy mà không hề xi nhê trước những cú nện búa nặng hàng trăm tấn của ngài.
Giữa cảnh tượng lộn xộn như vậy, Maximiel và Ezkiel vẫn đứng bất động, mắt đối mắt. Người bình thường sẽ không thể nào nhận ra một cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra giữa hai kẻ có pháp lực mạnh nhất thế giới này. Những dòng chảy pháp lực vô hình điên cuồng cuộn xoắn vào nhau trong không gian cung điện.
Một bên, Ezkiel liên tục thao túng pháp lực vận hành trong cả tòa cung điện nhằm kích hoạt tà thuật. Còn bên kia, Maximiel không ngừng khống chế, giải mã và vô hiệu hoá ngược lại những dòng chảy pháp lực của đối phương. Thế trận giằng co suốt nửa ngày liền vẫn không có chuyển biến tích cực.
Morok và Art’Enna vận dụng tất cả sức mạnh và pháp lực của mình đều không thể phá nổi một góc của tòa cung điện hắc ám này. Maximiel cũng không thể phong tỏa được pháp lực của Ezkiel đang bủa vây khắp mọi ngóc ngách trong cung điện. Hắn cố tình để ba người họ vào được trong này hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị. Mỗi một dòng chảy pháp lực của Ezkiel khi bị Maximiel chặn lại đều lập tức rẽ nhánh thành hàng tá dòng chảy nhỏ lan tràn rộng hơn.
Nhận thấy tòa cung điện đã được rót đầy pháp lực của Ezkiel, Maximiel đành kêu gọi hai người bạn đồng hành của mình lại:
“Đến lúc kết thúc tất cả rồi, hãy để ta mượn sức mạnh của hai người. Tất cả những gì mà hai người có!”
“Được!” Morok đáp.
“Chỉ cần tiêu diệt được hắn, ngài cứ làm những gì ngài cần!” Art’Enna đã trở nên gấp gáp.
“Ta không thể tiêu diệt được hắn, nhưng có thể phong ấn hắn một thời gian. Và hậu thế của chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị ứng phó với hắn khi phong ấn vô hiệu.”
“Vậy ngài còn chờ gì nữa?” Morok nói, tiện tay hạ cây búa tạ nện rầm một cái xuống đất.
Art’Enna thì đeo cây cung ra sau lưng, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh Maximiel. Được cung phụng cho thiên sứ vĩ đại là ước nguyện cao cả của chủng tộc Thượng Tiên. Cho dù có phải hi sinh mọi thứ, nàng cũng cam nguyện cống hiến cho Maximiel. Ngài là hi vọng duy nhất của thế giới này khi mà các vị Thần đều đã bỏ rơi nó.
Khi hai người đồng hành đã đứng vào vị trí, Maximiel lập tức thi triển pháp thuật. Một vòng tròn ánh sáng hiện ra dưới chân cả ba người, vẽ nên những hoạ tiết kỳ lạ. Trong giây lát, Morok và Art’Enna cảm thấy cơ thể đang bị rút đi năng lượng với tốc độ nhanh chóng. Họ nhất thời không kịp thích ứng, nhưng vẫn cố gắng đứng vững để không làm gián đoạn hành động của Maximiel.
Pháp lực đối với một pháp sư có thể xem như một phần sinh mệnh, có thể tiêu hao và tái tạo. Nhưng Morok và Art’Enna đều cảm nhận được thứ mà pháp trận của Maximiel đang rút đi lại chính là pháp lực bản mệnh của họ, là thứ gắn bó chặt chẽ với linh hồn, một khi bị hao tổn cũng đồng nghĩa với việc linh hồn bị ăn mòn. Kết cục tồi tệ nhất là khiến linh hồn bị tan biến không thể tái sinh. Song, Morok và Art’Enna không hề chùn bước.
Tập hợp được pháp lực bản mệnh của hai trong những người mạnh nhất thế giới, Maximiel tạm thời can thiệp được vào tế đàn của Ezkiel, khiến hắn không thể khống chế hoàn toàn được tà thuật của chính mình nữa. Tuy nhiên, vì đã quá muộn để vô hiệu hoá chúng nên Maximiel chỉ có thể thay đổi được một phần kết quả.
Từ vị trí của Ezkiel, một chùm năng lượng khổng lồ phát ra, nhanh chóng bành trướng và nuốt trọn toàn bộ tòa cung điện hắc ám chỉ trong nháy mắt, đem theo cả Ezkiel, Maximiel, Morok và Art’Enna tan biến vào hư vô. Chưa dừng lại ở đó, khối năng lượng tiếp tục bùng nổ, huỷ diệt cả thế giới Merakia xinh đẹp rồi cả vũ trụ quay cuồng bị nuốt chửng trong hỗn độn.
…
“Ngươi tưởng như vậy có thể ngăn cản được kế hoạch nghìn năm của ta ư? Thật ngu xuẩn!”
“Cho dù ngươi mưu tính điều gì, ta sẽ ngăn chặn ngươi đến cùng. Vũ trụ không bao giờ chấp nhận một kẻ độc ác như ngươi!”
“Vũ trụ? Ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Vũ trụ đã bị huỷ diệt rồi!”
Trong sự hỗn độn không có ánh sáng hay bóng tối, không có cả không gian lẫn thời gian, chỉ có hai linh hồn độc nhất đang trò chuyện với nhau. Một là của Maximiel, một là của Ezkiel.
“Vậy ngươi định làm gì khi vũ trụ đã bị huỷ diệt?” Maximiel hỏi.
“Ngươi cứ chờ đi. Khi vũ trụ bị huỷ diệt, “kẻ đó” sẽ tạo ra một vũ trụ mới, dòng chảy thời gian mới.”
“Các vị Thần ư?”
“Chúng đều bị huỷ diệt cùng vũ trụ cũ rồi.” Ezkiel cười khẩy.
“Thượng Đế!”
“À, phải rồi, đó là cách đám thiên sứ các ngươi gọi kẻ đó. Ngươi là kẻ ngốc may mắn khi được chứng kiến tuyệt tác của ta đó.”
Theo sau lời nói của Ezkiel là một tràng cười dài sằng sặc khoái trá. Tiếp đó là một khoảng lặng khá dài, không rõ là trăm năm, nghìn năm, hay hàng tỷ năm. Maximiel được chứng kiến vũ trụ một lần nữa khởi tạo và phát triển. Hằng hà sa số những thiên thể sinh ra, chuyển động và bị huỷ diệt.
Và rồi ngài nhìn thấy Merakia được tạo ra dưới bàn tay của các vị Thần một lần nữa. Đó cũng là lúc hành trình của hai linh hồn lạc lõng tạm dừng cuộc du hành, tái sinh dưới hình hài của hai đứa trẻ.
Ezkiel một lần nữa trở về hình hài của chính mình tám trăm năm trước khi hắn huỷ diệt vũ trụ cũ. Lúc này hắn mang tên là Bard Branweis. Nói cách khác, hắn đã trở lại quá khứ. Nhưng có một sự thay đổi lớn đã xảy ra. Hắn có một người em trai song sinh, được đặt tên là Clerik Branweis.
0