0
Những tán cây xào xạc hòa cùng tiếng bầy chim líu lo tạo thành một bản nhạc thanh bình dưới ánh nắng vàng ươm. Con nai chợt đứng dậy. Cơn gió thổi qua khiến nó phải căng tai ra lắng nghe động tĩnh chung quanh. Rừng cây tuy thưa nhưng vẫn đủ chỗ cho những kẻ săn mồi giấu mình khỏi tầm mắt của nó. Bất cứ thứ gì lao ra khỏi rặng cây chỉ cần chưa đầy hai hơi thở là đã có thể tiếp cận được nó rồi.
Được một lát, gió lặng, những tán cây từ từ đứng im, chỉ còn lại tiếng chim hót. Con nai dỏng tai nghe ngóng và ngoái đầu trái phải thêm vài lần nữa mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi tiếp. Tưởng chừng như đã có thể thở phào nhẹ nhõm thì bỗng một tiếng động lớn vang vọng không gian. Con nai giật mình và gục đầu xuống. Tiếng động đó nghe như sấm rền. Bầy chim từ trong những tán cây hoảng loạn bay đi tứ phía, bỏ lại con nai nằm một mình giữa bãi cỏ.
Cơn đau đớn tột độ xâm chiếm toàn bộ cơ thể, khiến cho nó không điều khiển được bộ phận nào hết. Nó chẳng thể nhấc đầu để quan sát chung quanh nữa. Một lỗ thủng ở mạng sườn đang tuôn máu ra theo sự cục cựa của nó. Sau vài hơi thở hấp hối, nó nằm im bất động, đôi mắt mở to tràn ngập sợ hãi dần giãn ra và mất đi ánh sáng.
Đúng lúc này, từ trong rừng, một người chậm rãi bước ra. Khi ánh nắng chiếu rọi lên toàn thân của hắn, thì thấy rõ đây là một thiếu niên, chiều cao trung bình, dáng dấp khỏe khoắn. Hắn mặc trên người một bộ quần áo màu gỗ mun. Cổ áo xẻ xuống tận chấn thủy để lộ sợi dây chuyền có mặt đá trong suốt. Dưới thắt lưng đeo một vài vật dụng như dao rựa, dao găm, túi đựng thảo dược... và cả túi tiền. Tay hắn cầm một cây gậy có hình thù kỳ lạ được làm từ gỗ và kim loại, trên thân buộc thêm một sợi thừng để tiện đeo sau lưng.
Phải đến vài trăm năm sau, thế giới mới có những hiểu biết về cây gậy này. Nó là một khẩu súng trường. Tiếng sấm rền ban nãy thực chất chính là tiếng súng đoạt mạng con nai kia.
Để săn được con nai này, thiếu niên đã phải theo dấu nó suốt ba giờ liền. Nó rất nhạy bén, luôn bỏ chạy ngay khi hắn tiến vào trong phạm vi năm mươi mét. Vừa rồi, tận dụng thời cơ một cơn gió thổi qua làm những tán cây đung đưa xáo động, hắn mới có thể rút ngắn khoảng cách đủ để ngắm bắn chuẩn xác.
Thấy con nai đ·ã c·hết hẳn, thiếu niên liền đeo súng ra sau lưng rồi một hơi xốc t·hi t·hể nó lên vai và rảo bước tiến về phía con đường mòn trong rừng. Rìa đường có một cỗ xe ngựa. Con ngựa được cột vào một gốc cây nên không đi lung tung trong lúc không có chủ nhân. Hắn đặt xác con nai lên xe, tháo dây cột ngựa rồi leo lên theo. Con ngựa ngoan ngoãn tuân theo sự điều khiển của dây cương, bắt đầu cất bước chạy. Xe lăn bánh và trục xe phát ra những tiếng kêu rền rĩ.
Đây không phải lần đầu tiên Bard đi săn. Khi vừa tròn tám tuổi, hắn đã tự mình đi vào rừng và bắt về hai con thỏ. Vũ khí hắn sử dụng lúc ấy là một cây nỏ. Kể từ đó, hắn ngày ngày đi vào rừng và luôn đem được chiến lợi phẩm về trước khi người ta nổi lửa nấu bữa ăn trưa.
Trong mắt những người dân tại ngôi làng hắn sinh sống, hắn là một đứa trẻ có tài năng săn bắt thiên bẩm. Nhưng Bard chẳng coi đó là một thành tích gì đáng nói, vì hơn ai hết hắn hiểu mình là kẻ đã quay ngược thời gian. Trước khi quay trở lại quá khứ, hắn đã sống tới tám trăm năm, một kiếp sống đầy gian nan mà huy hoàng. So sánh với tám trăm năm nhân sinh đó, vài chiến lợi săn bắn và chút kinh nghiệm này chẳng tính là một thành tựu.
Trong suốt bảy năm kể từ khi sống lại cuộc đời mới, hắn đã miệt mài đi săn và mài dũa những kỹ năng chiến đấu căn bản khi không còn pháp thuật trong tay. Không thể nghi ngờ, thứ v·ũ k·hí lợi hại nhất của hắn chính là kiến thức đã tích lũy trong tám trăm năm, đặc biệt là tiên đoán về những sự kiện sắp xảy ra, những kho báu chưa được khai quật, những con người có ảnh hưởng tới hành trình của hắn, bao gồm những kẻ còn chưa trưởng thành, chưa lớn mạnh hay thậm chí còn chưa ra đời.
Chợt, con ngựa đang kéo xe đứng khựng lại và tỏ vẻ hoảng loạn. Bị cắt ngang dòng suy tư, Bard không có một chút khó chịu. Hắn lập tức nhảy xuống đất, không quên đưa mắt cảnh giác xung quanh. Sự bất thường của con ngựa là một loại báo động tương đối đáng tin cậy. Dưới chân không hề có rắn. Khả năng là có dã thú ngửi thấy mùi máu từ xác con nai.
Bard liền tháo luôn ách và dây cương để thả con ngựa đi. Con ngựa lập tức chạy thẳng theo lối đường mòn. Đúng lúc này thì từ sau những rặng cây, tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng gầm gừ phát ra mỗi lúc một rõ. Là sói. Bard đã lấy khẩu súng ra và nạp đạn, sẵn sàng chiến đấu.
Sói không đi săn một mình. Vừa lộ diện, chúng đã tạo thành vòng vây chặn đứng trước sau. Trước mặt là ba con sói phân vị trí theo hình tam giác, phía sau là hai con sói chặn đường lui. Tổng cộng là năm con, kích thước đều ngang với giống chó săn trưởng thành. Trong ba con sói trước mặt, con đứng xa nhất có vẻ lớn hơn một chút. Một bên mắt của nó trắng dã, xem ra đã bị chột. Bard hành động trước nhằm giành thế chủ động. Khẩu súng vừa giương lên đã khai hoả, găm một viên đạn vào chính giữa trán con sói chột mắt.
Hai con sói đứng phía trước theo phản xạ liền ngoái lại khi nghe thấy tiếng kêu thảm của đồng loại. Chỉ một khoảnh khắc như vậy đã đủ tạo thành thời cơ tốt cho Bard. Hắn rút con dao rựa bên hông và xoay lưng vung mạnh một nhát về phía sau, vừa vặn chém ngang cái mõm đang chực ngoạm tới. Con sói đen đủi bị xẻ một nhát tách gọn mõm trên và phần trán ra khỏi cơ thể.
Con sói đứng gần đó lập tức chồm lên, hòng xô ngã hắn xuống đất cho đồng bọn vào xâu xé. Nhưng hắn lách người qua một bên vừa vặn tránh được pha t·ấn c·ông, đồng thời vung dao chém đứt lìa một chân sau của nó. Con sói kêu một tràng thảm thiết.
Lúc này hai con sói kia mới đuổi tới, chặn hai phía và xông tới cùng một lúc. Bard lập tức nhảy lên xe, vừa chạy vừa tranh thủ nạp đạn cho khẩu súng. Khi một con sói đuổi theo hắn lên xe cũng là lúc nòng súng chĩa thẳng vào nó và khạc đạn. Ở khoảng cách chưa đầy ba bước chân, viên đạn thổi tung óc con sói ra bốn phương tám hướng, máu và não tương văng đầy xe lẫn xác của con nai đang nằm đó.
Con sói cuối cùng nhận thức được tình huống nguy hiểm, vội vã cong đuôi bỏ chạy. Nó không chạy theo đường mòn mà luồn hẳn vào trong rừng cây. Mặc dù khả năng quan sát của Bard thừa sức cho phép hắn bắn trúng một mục tiêu di chuyển tốc độ nhanh ở khoảng cách trăm bước chân đổ lại, nhưng hắn cũng không có ý định b·ắn h·ạ con sói kia nữa, nên ngồi xuống và lấy vải bọc lại khẩu súng trường.
Hắn quan sát hiện trường cẩn thận một lần nữa, phỏng chừng không còn mối nguy hiểm nào rình rập mới đeo súng ra sau lưng. Bất chấp sức nặng của khẩu súng, hắn vẫn tiến hành giải quyết xác của những con sói. Đám sói này không đem lại lợi ích gì hết. Da, lông, răng, móng vuốt, thậm chí là thịt đều không được người dân vùng này cần đến. Hắn chỉ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Suốt nhiều năm người dân thị trấn Rakon sinh sống và khai hoang, những vùng đất xung quanh dường như đã sạch bóng dã thú. Đột nhiên xuất hiện một bầy sói như thế này quả thực không hợp lý.
Không mất nhiều thời gian, hắn cũng xử lý xong xuôi cả bốn cái xác sói. Gọi là xử lý, thực tế là hắn đã phanh thây xẻ thịt rồi đem rải ra xung quanh thành một mớ đẫm máu rợn người mà thôi. Trong lúc đó, máu của đám sói đã bắn tung toé lên khắp người hắn.
Lúc này, từ đằng xa có tiếng ngựa hí và tiếng vó đạp dồn dập. Một toán kỵ sĩ giáp trụ kín mít đang cưỡi trên chiến mã phi nước đại tới. Bard vô cùng quen thuộc với biểu tượng trên lá chắn của bọn họ. Một lưỡi hái treo ngược, phía trên là hình ba cây lúa mì trổ bông nặng trĩu. Đây là gia huy của gia tộc Branweis, một trong ba gia tộc hùng mạnh nhất vương quốc Alecia.
Tuy mẹ hắn chỉ là con gái út của gia tộc Branweis, nhưng ở thị trấn Rakon này vẫn là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn. Ban nãy khi gặp sói, hắn cố tình thả con ngựa, để nó chạy về thị trấn. Những kỵ sĩ khi nhận ra con ngựa sẽ lập tức lên đường tìm kiếm và hộ tống Bard Branweis trở về an toàn.
Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ này là đội trưởng Marcus. Gã dừng ngựa, nhảy xuống đất và chạy tới chỗ Bard, vừa nhìn ngó hiện trường đẫm máu xung quanh mà không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Cậu chủ!”
“Tôi không sao.” Bard phất tay “Nhưng ông không cảm thấy lạ sao?”
“Có chuyện gì sao thưa cậu chủ?” Marcus cung kính hỏi lại.
“Ông vẫn thường xuyên triển khai càn quét khu vực này đúng không? Vậy đám sói này từ đâu mà ra?”
Đi cùng câu hỏi của Bard là ánh mắt thờ ơ và lạnh lẽo của hắn. Tuy ngồi trên xe chỉ cao hơn Marcus một chút, nhưng hắn lại khiến cho Marcus có cảm giác đang đối diện với một con quái vật khổng lồ, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông tới xé xác con mồi.
“Đó là thiếu sót của tôi thưa cậu chủ.” Marcus không đưa ra nửa lời biện hộ.
Với thái độ thành khẩn này, Bard cũng không định làm khó ông ta thêm nữa. Hắn nói:
“Dù sao tôi cũng đã xử lý bọn chúng. Ông có thể đưa người tới đây nhanh chóng như vậy cũng đáng khen ngợi rồi.”
Bard nhảy xuống khỏi xe, tiến lại gần Marcus và nói:
“Chiến lợi phẩm ban đầu chỉ có một con nai, giờ có thêm bốn con sói nữa. Ông đem về giúp tôi.”
“Tuân lệnh cậu chủ.” Marcus cung kính đáp.
Bard cứ thế lặng lẽ rời đi. Marcus có ý nhường con ngựa cho hắn cưỡi về nhưng hắn đã khoát tay từ chối. Marcus chú ý tới vật được bọc vải và đeo kè kè sau lưng hắn, phỏng đoán thứ đó hẳn có liên hệ tới c·ái c·hết của đám sói kia. Một thiếu niên dù có được trang bị v·ũ k·hí như hiệp sĩ thì khi lâm vào tình thế bị một bầy sói bao vây cũng phải chật vật. Đằng này trông Bard rất thong thả, cả người trừ v·ết m·áu thì không có lấy một v·ết t·hương, để lại cho gã một cảm giác vô cùng khó lý giải.
Cũng không suy nghĩ quá lâu, Marcus lập tức điều động những hiệp sĩ hộ tống thu dọn hiện trường trước khi có người đi qua. Nếu để ai đó bắt gặp có sói xuất hiện sẽ gây ra tin đồn gây hoang mang về tình hình trị an của thị trấn Rakon.
Về phần Bard, hắn không phải đi bộ quá lâu. Chưa đầy năm mươi bước chân, một cỗ xe ngựa sang trọng đã xuất hiện và dừng lại trước mặt. Cỗ xe màu gỗ lim vân bóng bắt mắt này là của mẹ hắn. Cửa xe mở ra, bước xuống là phu nhân Camila Branweis hớt hải chạy tới ôm chầm lấy Bard, mặc cho v·ết m·áu lem luốc và mùi tanh tưởi vây quanh.
“Con có b·ị t·hương ở đâu không? Lần sau đừng đi săn một mình nữa nhé!”
Nghe trong câu nói của phu nhân Camila có tiếng thổn thức như sắp bật khóc tới nơi. Bard liền nói:
“Con không sao. Về nhà thôi.”
Bard đi tới trước cửa xe ngựa, đưa tay dìu mẹ mình lên xe. Tuy bộ dạng luộm thuộm nhưng tác phong của một quý tộc vẫn được hắn thực hiện chỉn chu. Hắn leo lên xe sau cùng, tháo khẩu súng đeo sau lưng rồi ngả người ra thành ghế bọc nệm êm ái. Lúc này hắn mới gỡ bỏ sự cảnh giác xuống được.
Người phu xe quất roi, hai con ngựa cùng lúc cất vó. Cỗ xe chầm chậm men theo đường mòn quay trở về. Xa xa, thị trấn Rakon trù phú đang dần dần hiện rõ.