Andreas bắn xong mũi tên thứ mười và cũng là mũi tên cuối cùng hắn đem theo. Cả mười mũi tên đều trúng đích, giúp hắn giành được sự ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ của mấy chục người ứng tuyển. Trông thấy cậu chủ Bard đang lại gần Andreas, người hiệp sĩ canh chừng nãy giờ lập tức thu lấy cây nỏ. Tay thợ săn vội vã cúi đầu, bối r·ối l·oạng quạng tay chân không biết phải chào một quý tộc như thế nào.
“Cậu… Cậu chủ…”
“Kỹ thuật của ngươi rất tốt, Andreas.” Bard nói cùng một nụ cười thân thiện: “Ngẩng đầu lên, ngươi không cần phải khúm núm trước ta.”
Từ khi bước vào bãi tập, Andreas cứ khom lưng mãi, có lẽ e ngại chiều cao của mình khiến cậu chủ nhà Branweis khó chịu. Bard đứng vào vị trí bắn ngay bên cạnh Andreas, giương súng lên nhắm tới một hình nhân gỗ. Từ hành động cho đến hình thù kỳ lạ của thứ Bard đang sử dụng đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Không khí trong sân bỗng trở nên im ắng.
Bấy lâu nay, người dân thị trấn Rakon chỉ biết cậu chủ Bard Branweis có tài đi săn bẩm sinh, dù là mùa đông lạnh giá tuyết phủ trắng rừng cây thì hắn vẫn có thu hoạch. Song chưa bao giờ họ nhìn thấy hắn trực tiếp giương nỏ. Điều đó dấy lên không ít nghi vấn rằng liệu hắn có thực sự đi săn hay là dựa vào quân lính hoặc người hầu. Không một ai dám lén lút theo dõi một quý tộc nên đây là một cơ hội hiếm hoi để chứng thực.
Khi săn đuổi con nai tinh ranh ngày trước, Bard đã b·ắn h·ạ nó bằng một phát duy nhất từ khoảng cách năm mươi mét, hoàn toàn không dùng kính ngắm. Bây giờ khoảng cách với mục tiêu đã nhân đôi, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định khóa chặt vào đầu hình nhân gỗ đằng xa. Kiếp trước, đã có một quãng thời gian dài hắn vật lộn trong tình trạng không có pháp lực, phải chiến đấu hoàn toàn dựa vào v·ũ k·hí. Súng hỏa mai được hắn tạm thời chế tạo chỉ với mục đích phòng vệ, cuối cùng lại vô tình mở ra một thời đại c·hiến t·ranh mới ở thế giới Merakia này.
Những gì đã trải qua đều in hằn trong tâm trí hắn, khắc nên kinh nghiệm không gì có thể xóa bỏ được khi tái sinh trong hình hài trẻ con. Những kinh nghiệm đó đang giúp hắn giữ chắc khẩu súng không bị run, cũng như căn thước ngắm làm sao để bắn trúng đích ở khoảng cách mà nhìn hình nhân gỗ chỉ còn là một vạch kẻ mờ. Khi hắn bóp cò, khẩu súng giật ngược lại, báng súng thúc mạnh vào vai hắn, cùng lúc nòng súng khạc ra một tia lửa cùng tiếng sấm rền vang xé toạc sự yên tĩnh. Đám đông giật mình, không hẹn mà đồng thanh ồ lên.
Không cần phải nói cũng biết người cảm thấy kinh hãi nhất ở đây chính là Andreas, khi đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một thứ v·ũ k·hí có thể hét ra tiếng sấm, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy. Trong nhận thức của những người chứng kiến đều có chung một nhận định, đó là Bard vừa thi triển pháp thuật. Nhưng một vài tay lính đánh thuê ở đây đều biết chỉ pháp sư cấp cao mới có thể triệu gọi sấm sét. Cậu chủ nhà Branweis chỉ mới hơn mười tuổi, thậm chí còn chưa đủ tuổi thức tỉnh pháp lực, làm sao đã có thể làm được điều đó?
“Ta biết ngươi có nhiều thắc mắc. Nhưng đây không phải pháp thuật.” Bard cười nói với Andreas, rồi chỉ tay về phía hình nhân gỗ.
Andreas đưa mắt nhìn theo, những người xung quanh cũng theo hướng tay Bard chỉ mà nhìn. Hình nhân gỗ thực ra là một khúc gỗ thông được cắm xuống đất rồi gắn thêm một khúc củi ngang thân làm tay, qua đó giúp áng chừng được vị trí đầu, cổ và thân. Nhưng ở khoảng cách một trăm mét rất khó phân biệt được. Vì thế không có ai luyện tập bắn tên ở cự ly này cả.
Dù là lực lượng cung thủ trong q·uân đ·ội chính quy cũng đều tận dụng số đông rồi đồng loạt bắn về một hướng, tạo một cơn mưa tên để tăng xác suất trúng đích mà thôi. “Bách phát bách trúng” chỉ là lời cường điệu khoa trương trong sử thi. Những tưởng Andreas đã tạo nên kỳ tích chưa từng có rồi, thì giờ ai nấy cũng ngỡ ngàng khi chứng kiến Bard vừa làm nên điều không tưởng. Không ai nhìn thấy mũi tên hắn bắn ra, chỉ thấy đầu của một hình nhân gỗ đã vỡ toác. Nếu Bard nhắm vào một người thật thì hẳn là người đó đã bị thổi bay đầu rồi.
Để quan sát tiện hơn, Bard yêu cầu Andreas đi theo mình tới vị trí của những hình nhân gỗ. Người hiệp sĩ tháp tùng cũng lặng lẽ theo sau. Thấy thế, những người tham gia huấn luyện cũng đi theo dưới sự hướng dẫn của Anna. Tới nơi, tận mắt chứng kiến đầu hình nhân gỗ đã bị xẻ làm đôi, vỏ và mùn cưa rơi rụng đầy đất, Andreas không sao hình dung nổi thứ mũi tên nào có sức p·há h·oại lớn như vậy. Đám đông phía sau lại được thêm một phen xì xào bàn tán.
“Đây không phải là pháp thuật thật ư?” Andreas hỏi lại, không dám tin vào mắt mình.
“Đương nhiên.” Bard gật đầu cười “Ngươi cũng có thể làm được nếu sử dụng nó.”
Vừa nói, hắn vừa vỗ lên thân súng. Andreas quan sát khẩu súng trong tay cậu chủ thêm lần nữa. Rõ ràng nó cũng có lẫy giống như nỏ, nhưng không hề có cánh cung.
“Nhìn kỹ.” Bard nhắc “Sau này ngươi sẽ bảo vệ Rakon bằng thứ này đấy.”
“Vâng.” Andreas bắt đầu tập trung vào từng động tác, đồng thời cố gắng ghi nhớ chỉ dẫn của cậu chủ.
“Cũng giống như nỏ thôi, mỗi lần chỉ bắn được một phát. Bắn xong thì gạt cái chốt này lên để mở hộp nạp tên ra. Nếu miếng đồng này rơi ra thì có thể nạp tên mới. Đây là mũi tên, bỏ vào hộp nạp như thế này, rồi kéo chốt trở về khoá kín lại mới được bắn.”
Vừa nạp đạn, Bard vừa giải thích thao tác cặn kẽ. Do đối phương chưa có nhận thức về súng đạn nên hắn đành gọi tạm viên đạn là mũi tên. Bard đã nạp đạn xong. Andreas đang định thắc mắc về hình thù kỳ lạ của “mũi tên” rồi miếng đồng (vỏ đạn) rơi ra khỏi “hộp tên” là gì, thì Bard đã đặt khẩu súng vào tay hắn. Andreas vừa cầm súng lên thì người hiệp sĩ tháp tùng đã tiến tới sát sau lưng, canh chừng từng động tác của hắn. Bard chỉ tay về phía mấy hình nhân gỗ và ra lệnh:
“Giờ thử đi.”
Andreas hồi hộp cầm cây súng lên. Tuy là lần đầu tiên sử dụng nó, nhưng hắn đã ghi nhớ tư thế đứng của Bard hồi nãy nên áp dụng y hệt. Chân trái đặt lên phía trước một bước, báng súng tì vào vai, đầu nghiêng một góc nhỏ vừa đủ để mắt phải gióng thẳng nòng súng vào mục tiêu. Ngắm mục tiêu xong, hắn liền bóp cò.
Tiếng súng một lần nữa vang vọng khắp sân. Đám đông theo dõi lại một lần nữa ồ lên kinh ngạc vì Andreas cũng có thể triệu gọi sấm sét như cậu chủ Bard. Còn Andreas thì bị phản lực của phát súng làm cho chới với suýt ngã về phía sau. Bard thu lại khẩu súng, vỗ vai hắn:
“Chúc mừng, phát bắn đầu tiên của ngươi rất thành công đấy.”
Andreas liền quay sang nhìn hình nhân gỗ vừa bị ngắm bắn rồi tròn xoe mắt khi thấy nó đã thủng toang hoác một lỗ lớn ở phần thân, đủ để thò cả cánh tay xuyên qua được rồi. Hắn vẫn không sao tin được một “mũi tên” chỉ nhỏ bằng ngón tay cái mà lại có sức mạnh lớn đến không ngờ. Những người theo dõi ở phía sau thì cứ ngó nghiêng và thắc mắc mãi, chỉ mong được cậu chủ Bard dạy bảo như với Andreas thôi.
Cũng chính lúc này, trong thâm tâm họ dần in sâu hình ảnh cậu chủ nhà Branweis đứng ngang hàng với một thường dân như Andreas và trò chuyện như hai người bạn vậy.
Nhận thấy thời cơ thích hợp đã đến, Anna liền phát huy ra năng lực của một người học trò. Cô đứng trước đám đông đang tụ tập và cất tiếng:
“Hỡi những thợ săn quả cảm của Rakon, hẳn các vị đang rất hoài nghi những gì mình vừa nhìn thấy có phải pháp thuật hay không. Tôi, Anna, với tư cách là học trò của ngài Bard Branweis, xin cam đoan với các vị rằng đây là v·ũ k·hí mới do chính ngài ấy chế tác. Tôi rất hi vọng tất cả các vị đều vượt qua kỳ tuyển chọn này. Vì phần thưởng cho mỗi người chính là một món v·ũ k·hí do chính tay ngài Bard làm ra. Hãy cho tôi thấy tinh thần quyết tâm của các vị nào!”
Giọng điệu truyền cảm của Anna đã cuốn hút đám đông ngay từ những giây phút đầu tiên. Những thợ săn bản địa ngay lập tức vứt bỏ toàn bộ tấm khiên của sự ngờ vực mà trao toàn bộ niềm tin cho Bard Branweis. Còn đám lính đánh thuê từ nơi xa tới không dễ gì bị lung lạc, phải đến khi Anna nhắc tới phần thưởng là món v·ũ k·hí kỳ lạ kia thì bọn chúng mới có chút dao động trong lòng.
Trừ lực lượng cung thủ hoàng gia Alecia ra thì đa phần các tay cung nỏ trong q·uân đ·ội chính quy lẫn lính đánh thuê đều thuộc tầng lớp thấp kém. Bọn họ bị xem thường vì không thể so sánh với những bộ binh và kỵ binh thiện chiến. Lý do quan trọng nhất khiến cho những xạ thủ bị khinh thường hiển nhiên là do v·ũ k·hí lạc hậu. Cung, nỏ rất khó xuyên phá khiên và áo giáp. Nếu cố gắng gia tăng sức mạnh của cung nỏ thông thường thì sức người bình thường rất khó sử dụng.
Thực ra, có thể bù đắp sự thiếu hụt về sức lực bằng pháp lực. Nhưng nếu một người sở hữu pháp lực thì sẽ chấp nhận trở thành một tay cung nỏ thấp kém sao? Đám cung thủ đánh thuê vốn không được coi trọng trong các thương đoàn nên luôn canh cánh trong lòng một sự mặc cảm, tự ti và đố kỵ lẫn lộn. Ai cũng có một niềm tin rằng chỉ cần mũi tên mình bắn ra có sức mạnh không thua gì mũi giáo hay lưỡi kiếm thì làm sao bị coi thường, sao phải ấm ức nhìn đám bộ binh và kỵ binh được ăn thịt mỗi bữa trong khi bản thân chỉ được chút trái cây lót dạ, tiền lương lại ít ỏi?
Và niềm tin đó sắp trở thành hiện thực khi lần lượt từng người một được bước lên để cho Bard hướng dẫn cách sử dụng v·ũ k·hí mới. Mỗi người chỉ được bắn một viên duy nhất. Nhưng dù bắn trượt, chỉ cần được tận mắt trông thấy người khác bắn trúng thì tất cả đều không thể phủ nhận sức mạnh của những “mũi tên” lạ mắt kia là thật. Những khúc gỗ thông được dựng làm hình nhân vốn đứng vững trước hàng trăm mũi tên kể từ ngày đầu tiên Bard tiếp nhận ứng viên, vậy mà chỉ chưa đầy một giờ đều đã vỡ nát không ra hình thù gì hết.
Khi người cuối cùng trong những ứng viên bắn xong lượt đạn của mình, Bard thu lại khẩu súng và để lại khoảng không gian yên tĩnh cho bọn họ. Tất cả đều nhìn về bãi dựng hình nhân gỗ với đủ dạng cảm xúc mà không sao thốt lên thành lời. Dù là người có trí tưởng tượng kém cỏi đến đâu cũng dễ dàng nhận ra thứ v·ũ k·hí mới kia thừa sức b·ắn h·ạ những chiến binh mặc giáp trụ kín mít. Sau đó thì có người bắt đầu lên tiếng, rồi từng nhóm người một chia nhau bàn tán làm cho bầu không khí trở nên xôn xao.
Trời đã tối hẳn, trong sân đuốc sáng lửa bập bùng. Từ khi đặt chân tới dinh thự nhà Branweis đến giờ đã gần hai tiếng đồng hồ, Andreas cảm thấy vẫn chưa thích ứng được với tình hình hiện tại. Vốn bị chính gia đình coi rẻ vì thua kém hai anh trai nên khi được cậu chủ Bard coi trọng, thậm chí đối xử ngang hàng, hắn đã tự hình thành trong nhận thức của mình rằng nhất định phải đi theo cậu chủ và quyết tâm để không phụ sự kỳ vọng này.
Những ứng viên bắt đầu kéo nhau đi đâu đó. Andreas đang đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm cậu chủ Bard thì được Anna chạy tới dẫn đường. Cô vui vẻ nói:
“Bây giờ anh đi tắm cùng với mọi người, sau đó tất cả sẽ ăn tối cùng cậu chủ Bard. Bồn tắm và nước nóng đều đã chuẩn bị sẵn rồi.”
“Tắm nước nóng ư? Tôi được ư?”
Anna bày ra vẻ hồn nhiên:
“Được chứ. Thường thì chỉ khách quý mới được tiếp đón như vậy, nhưng nếu là những người được cậu chủ Bard coi là đồng đội trong tương lai thì không có vấn đề gì.”
“Đồng đội trong tương lai…” Andreas thoáng giật mình một phen.
Phải biết rằng ở thời kỳ này được tắm nước nóng là một thú tận hưởng xa xỉ chỉ có người giàu và quý tộc mới có. Trước nay Andreas cho rằng quý tộc không bao giờ thèm ngó ngàng tới những thường dân như mình. Xuyên suốt chiều dài lịch sử của đại lục, quý tộc trong mắt người dân như thế lực bất khả x·âm p·hạm, còn những người giống Andreas là rệp kiến phải phủ phục dưới chân họ. Có không ít chuyện quý tộc bắt bớ, h·ành h·ạ và g·iết hại dân thường vì những lý do ích kỷ. Những câu chuyện dù là thêu dệt hay là sự thật thì đều được lan truyền và đúc kết lại trong lòng tin của dân chúng về sự đáng sợ của quý tộc.
Không thể nghi ngờ Bard đang dần làm thay đổi nhận thức đó ở những người thợ săn và lính đánh thuê. Nhưng đối với Bard, mọi thứ mới chỉ bắt đầu trong năm ngày, chưa thể khẳng định chắc chắn kết quả được.
0