Tối nay như thường lệ, Anna tiếp tục phục vụ riêng cậu chủ Bard tại phòng tắm. Mặc dù những ngày qua công việc vô cùng bận rộn nhưng Anna không tỏ ra một chút mệt mỏi. Việc chăm sóc những người tới đầu quân cho Bard đã được bà quản gia Mirelle lo liệu chu toàn, còn việc của cô là quản lý danh sách các học viên. Cô không những phải ghi nhớ gương mặt của từng người mà còn phải ghi lại tỉ mỉ những đánh giá của cậu chủ dành cho họ, kèm theo những dòng nhận xét của riêng cô nữa.
Anna rất vui vì được giúp ích cho Bard. Cô luôn cảm thấy mình phải cố gắng nhiều hơn nữa thì mới đáp ứng được sự kỳ vọng của cậu chủ, cũng như những kiến thức mình được học.
“Tối nay cô muốn học môn gì?” Bard chợt hỏi khi đang ngả lưng trong bồn tắm, hai mắt vẫn nhắm nghiền thư giãn.
“Cậu chủ có thể kể… dạy thêm cho em về lịch sử được không?”
“Lịch sử mà ta biết rất khác những gì mà mọi người biết. Cô thực sự muốn học sao?”
Lời này nói ra càng khiến Anna thêm tò mò, làm sao cô dám từ chối cho được. Cô hào hứng nói:
“Cậu chủ làm em háo hức thêm rồi đó. Hay là cậu chủ kể cho em nghe luôn đi.”
Bard bật cười, mở mắt nhìn lên trần nhà và nói:
“Những gì cô được nghe sẽ khiến cô trở thành kẻ thù của Giáo Hội Zamecia. Cô vẫn muốn học thật sao?”
Anna rất tinh ý để nhận ra lời cảnh báo của Bard có ý nghĩa gì. Giáo Hội Zamecia vốn là tổ chức tôn giáo quyền lực nhất ở phía tây đại lục Zamodar. Sự tan rã của đế chế Zamecia đã tạo tiền đề quyền lực của Giáo Hội ngày càng vững mạnh, thao túng chính trị của tất cả công, vương quốc sinh ra trên nền lãnh thổ đế chế xưa cũ. Những kiến thức và tư tưởng sai lệch với giáo lý của Giáo Hội sẽ lập tức bị quy kết thành hành vi dị giáo, phù thuỷ và phải đối mặt với sự t·rừng t·rị rất khủng kh·iếp.
Một khi bị phát giác và luận tội, ai cũng sẽ trở thành kẻ thù của liên minh các công, vương quốc thuộc sự bảo trợ của Giáo Hội. Kết cục của những kẻ trốn chạy hiển nhiên không hề tốt đẹp. Anna bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:
“Ngài còn nhớ mấy năm trước, thị trấn từng suýt đem một cô gái lên giàn thiêu vì tưởng đó là phù thuỷ chứ?”
“Ừm.” Bard gật đầu xác nhận.
“Nếu em bị mọi người lầm tưởng là phù thuỷ, ngài sẽ cứu em như đã cứu cô gái đó chứ?”
“Miễn là ta đủ mạnh để bảo vệ cô.” Bard thẳng thừng nói “Cô gái đó được cứu không phải nhờ những gì ta làm, mà vì sức mạnh của cái tên Branweis. Nếu cô có giá trị đủ lớn với ta, ta đương nhiên sẵn sàng mạo hiểm.”
“Vậy…” Anna cúi đầu, vẻ suy tư “Leia là ai ạ?”
Xem ra Anna vẫn tò mò về Leia, người mà Bard từng tiết lộ sẽ đưa lên phương bắc theo mình. Bard bước ra khỏi bồn tắm. Anna vội lấy khăn và quần áo cho hắn. Khi hắn thay đồ xong xuôi cũng rời đi mà không cho cô một câu trả lời, khiến cô càng thêm tò mò hơn về cái tên “Leia” kia.
“Đó hẳn là một người có giá trị rất lớn với cậu chủ, nên mình cũng không đủ tư cách để biết sao?” Anna thầm nghĩ, đôi mắt từ bao giờ đã rơi vào u ám như thể vừa mất đi thứ gì quý giá.
Sân sau dinh thự nhà Branweis lúc này đang tổ chức tiệc khá linh đình. Tuy trên danh nghĩa là bữa tối dành cho các tân binh, nhưng đồ ăn thức uống đều là những thứ mà đám tân binh này cả năm trời làm lụng và dành dụm mới được ăn một bữa. Chỉ tính riêng rượu vang thôi những thường dân đã khó lòng chạm tay tới rồi. Sự chiêu đãi hào phóng của Bard khiến bà quản gia Mirelle khá lo ngại.
Hơn nữa, nhìn đám người thô lỗ mặc quần áo lụa do mình tự tay chuẩn bị, cầm nắm cắn xé những đĩa thức ăn được bài trí bắt mắt rồi để lại một mớ nát tươm, bà rất tức giận. Và sự tức giận đó không còn che giấu nổi nữa khi người đứng đằng sau sự bê tha xấu xí này lại chính là cậu chủ Bard, người mà bà vô cùng tin cẩn.
Đứng trên lầu dinh thự quan sát qua cửa sổ, Bard cũng biết lý do bà quản gia tới tìm gặp mình lúc này. Đối diện với gương mặt đang đanh lại như thép nguội của bà ta, Bard lạnh lùng nói:
“Trước khi bà định chất vấn, tôi hi vọng bà đã có một vài sự so sánh. Đầu tiên, sự phung phí của tôi có bằng những công tử, tiểu thư khác không? Thứ hai, mỗi người lính tôi đích thân đào tạo đều có thể tiêu diệt một hiệp sĩ trong nháy mắt, và họ chỉ cần những bữa ăn no say như thế này, có tính là thiệt hại không?”
Bard nói xong, bà quản gia Mirelle vẫn nhìn thẳng không đảo mắt đi một li, nhưng trong lòng đang dâng trào đủ ý nghĩ. Cả hai câu hỏi của Bard đem tới hai phép so sánh đơn giản, giúp bà nhanh chóng dẹp bỏ mọi hoài nghi. Quả thật việc chăm lo cho một đám người thô lỗ này không hề tốn kém nếu đem so với những hiệp sĩ.
Chính mắt bà cũng đã được chứng kiến sức công phá của thứ v·ũ k·hí do cậu chủ Bard tự tay chế tạo. Không có dấu hiệu nào cho thấy đó là sản phẩm của pháp thuật vì cậu chủ Bard chưa đủ tuổi thức tỉnh pháp lực, những thường dân kia càng không thể nào có pháp lực được. Cảm thấy chưa chắc chắn, bà liền hỏi về khẩu súng của hắn:
“Cậu chủ có thể tạo ra một thứ v·ũ k·hí như thế trong bao lâu?”
“Bà có thể tin rằng tôi sẽ tạo ra một đội quân tinh nhuệ trang bị v·ũ k·hí mới trong thời gian chưa đầy một năm.”
“Cậu định làm gì với đội quân đó?”
“Bảo vệ Rakon.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Bà đang lo sức mạnh của một đội quân như vậy là quá lớn? Chừng đó chưa là gì so với mong muốn của tôi cả. Thị trấn của cha mẹ tôi ngày càng giàu có, kẻ thù sẽ sớm kéo tới để chiếm đoạt nó. Bà có hình dung được rằng thị trấn này đang mở toang ra cho kẻ thù dòm ngó không?”
Ánh mắt của bà quản gia Mirelle càng trở nên căng thẳng hơn. Tầm nhìn của cậu chủ nhỏ tuổi này vượt xa bà rất nhiều. Rốt cục là từ đâu mà hắn có được năng lực này? Những biểu hiện của hắn không giống như được dạy dỗ bởi Graham hay Camila. Không lẽ là tài năng thiên bẩm? Nếu là vậy thì cậu chủ Bard hẳn là một nhân vật sẽ sớm gây sóng gió khắp cả vương quốc Alecia, thậm chí cả đại lục cũng không ngoa.
“Tôi hiểu rồi.” Bà Mirelle thở dài nói “Cứ làm những gì cậu chủ cảm thấy cần thiết. Tôi sẽ đảm bảo phục vụ tận tình cho cậu chủ. Nhưng ngoài ra, tôi bắt đầu nghe thấy những tin đồn về Anna. Có vẻ cậu chủ dành sự quan tâm rất đặc biệt cho con bé, vì thế tôi hi vọng cậu chủ chú ý dòng máu và danh dự quý tộc.”
“Vậy cứ nói với chúng rằng nếu chúng đủ thông minh như Anna thì tôi sẽ có thể quan tâm tới chúng đấy.” Giọng điệu của Bard trở nên cứng rắn, đi kèm với ánh mắt sắc bén như thú săn mồi.
Bà quản gia không khó để nhận ra cậu chủ đang đưa ra lời cảnh báo. Là một quản gia, quản lý những người hầu là trách nhiệm. Nên nếu để những tin đồn không hay bị lan truyền trong dinh thự thì lỗi đầu tiên hiển nhiên thuộc về bà.
“Tôi hiểu rồi.” Bà quản gia hồi đáp rồi lặng lẽ lui xuống.
Còn lại một mình Bard ở trong phòng tiếp tục quan sát những tân binh. Tuy công cuộc chiêu binh chỉ mới diễn ra được năm ngày nhưng cũng đủ gom lại một trung đội cỡ hai mươi lăm người. Trong quá trình đào tạo hắn cũng đã loại đi những người không đủ tiêu chuẩn về thể chất lẫn tinh thần, chỉ giữ lại những người có thể chiến đấu được. Nên nhớ, kẻ thù đầu tiên mà đội quân này phải đối đầu chính là đám Orc hung tợn phương bắc.
Bard khó mà quên được những ký ức kiếp trước khi chính bản thân hắn còn đứng ở hàng ngũ tiền tuyến đối chọi với quân Orc. Không thể phủ nhận, Orc là đội quân đông đảo và hiếu chiến nhất đại lục. Ngay cả lúc này, tổng lực của chúng đã đủ sức nghiền nát toàn bộ liên minh Thánh giáo Zamecia. Lý do duy nhất khiến chúng chưa hành động là vì các bộ lạc Orc còn đang chia rẽ, sức mạnh bị phân tán. Những bộ lạc thường xuyên t·ấn c·ông ở biên giới phía bắc lãnh thổ loài người chẳng qua chỉ là vài đám yếu ớt không đủ sức cạnh tranh với đồng tộc mà thôi. Trong cuộc tiến quân vũ bão của Orc, Bard thuộc vào số ít những kẻ sống sót. Trải qua ngưỡng cửa sinh tử như vậy nên ký ức về Orc có khi còn sâu đậm hơn ký ức về con người.
“Ít ra thì Orc đáng tin hơn con người.” Hắn thầm nghĩ.
Quan sát những tân binh thêm một lúc rồi Bard quay lưng rời đi. Vừa tới cửa, hắn bắt gặp Anna đang định mời mình tới phòng ăn vì cả gia đình đang chờ. Hai người cùng đi tới phòng ăn. Khác với trước kia chỉ có thể đi phía sau hầu hạ cậu chủ, giờ Anna đã được phép đi ngang hàng với hắn. Lúc này cô vẫn không chịu bỏ cuộc mà tiếp tục câu hỏi chưa được hồi đáp lúc ở phòng tắm:
“Cậu chủ, Leia là ai vậy ạ?”
Bard đưa tay so cằm tỏ vẻ suy tư rồi nói:
“Hai cô sẽ sớm gặp nhau thôi. Đằng nào cô ấy cũng là học trò của tôi mà.”
“Hả? Vậy chẳng phải Leia mới là học trò đầu tiên của cậu chủ sao?”
“Đúng vậy nhỉ?” Bard mỉm cười, thái độ khá gần gũi.
Anna thoáng đỏ mặt, trong lòng có chút ghen tị, hai má phồng lên phụng phịu. Bard liền xoa đầu cô và nói:
“Cô không nghĩ rằng chỉ một mình cô có thể học được tất cả kiến thức của tôi đấy chứ?”
“Em… Em hiểu ạ.” Anna cười vui vẻ “Nhưng em sẽ cố gắng trở thành học trò giỏi nhất của ngài.”
“Tinh thần tốt đấy.” Bard gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Với những biểu hiện của Anna, mặc dù không phải quá xuất sắc nhưng hắn cũng không cần phải tỏ ra quá cứng nhắc làm gì.
Tới phòng ăn, thức ăn đều đã được bày biện trên bàn. Graham, Camila và Clerik đang ngồi chờ. Người hầu đều không có mặt. Bard nhìn mẹ mình thì nhận được một cái gật đầu với vẻ mặt không biểu cảm của nàng. Hắn cũng đã hiểu ra người hầu đều được yêu cầu rời đi sau khi chuẩn bị xong bàn ăn. Xem ra mọi người ở đây đều đang chờ hắn giải đáp về thứ v·ũ k·hí mới được đem ra trong buổi luyện binh hôm nay.
Bard chậm rãi tháo khẩu súng đeo sau lưng ra rồi ngồi xuống ghế bên cạnh phu nhân Camila. Anna cũng lặng lẽ ngồi kế bên hắn. Từ khi hắn thu nhận Anna làm học trò, cô đã có vinh dự này. Vì cũng xuất thân từ thường dân nên ngài Graham không có dị nghị. Chỉ cần là người có tài thì đều được coi trọng. Phu nhân Camila lại càng không phiền lòng gì. Nếu nàng tỏ ra coi thường Anna vì xuất thân thì thật là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt chồng mình.
“Xin lỗi vì để mọi người phải chờ lâu. Con cũng đói rồi.” Bard nói rồi bắt đầu dùng bữa.
Anna ngồi kế bên liên tục phục vụ cho hắn. Từ khăn lau tay, lau miệng, cắt nhỏ thịt cho đến rót rượu vang, cô đều không quên nhiệm vụ. Phu nhân Camila rất hài lòng với biểu hiện của Anna, tin rằng cô bé không bao giờ quên đi vai vế của mình mà đi quá giới hạn. Nàng nói với con trai:
“Chúng ta đều đã chứng kiến tất cả. Vũ khí của con mạnh hơn cả pháp thuật của một pháp sư sơ cấp đấy. Nhưng mẹ cảm thấy, thứ đó còn có thể hạ gục một pháp sư cao cấp nếu người đó chủ quan lơ là không chút phòng bị.”
“Mẹ nói rất đúng. Giờ mẹ cũng hiểu “ưu thế v·ũ k·hí” mà con đề cập là như thế nào rồi đúng không?”
“Khó mà tin được thứ này không phải sản phẩm của pháp thuật.” Graham vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, ánh mắt dán chặt vào khẩu súng dựng bên cạnh ghế của Bard.
“Vũ khí mới chỉ là bước đầu cho kế hoạch của con thôi. Việc đào tạo quân lính trang bị v·ũ k·hí mới sẽ tạo nên sức mạnh cho chúng ta. Giờ cha mẹ có thể để con đi tới phương bắc được rồi chứ?”
Chứng kiến thành quả cùng sự quyết tâm với mục tiêu chinh phạt phương bắc của con trai mình, cả Graham và Camila đều không còn lý do gì để ngăn cản nữa. Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, dường như đọc được ý nghĩ của nhau thông qua ánh mắt mà cùng gật đầu. Bard không tỏ ra vui mừng hay lo lắng, vì kết quả này đã nằm sẵn trong dự tính của hắn. Cho dù Graham phản đối thì chỉ cần Camila đồng ý, hắn vẫn có thể đi viễn chinh mà không phải lo về hậu cần.
“Orc sao? Các ngươi đều c·hết gần tám trăm năm rồi…” Bard thầm nghĩ, miếng thịt cừu trong miệng Bard đã nát vụn giữa dòng suy nghĩ sâu thẳm của hắn.
0