Thiền định. Đó là bài tập đầu tiên Bard dạy cho Anna. Kiếp trước, khi đủ mười lăm tuổi, Bard được gia tộc Branweis đưa đến Học viện Hoàng gia Alecia để tiến hành nghi thức thức tỉnh pháp lực. Cách thức của học viện là để cho tân sinh tiếp xúc với những pháp khí ẩn chứa pháp lực thuộc bốn lực lượng của Thần, bao gồm lửa, nước, gió và đất. Đồng thời thông qua cường độ phản ứng của các pháp khí, họ có thể đo lường được tư chất của tân sinh, từ đó dễ dàng phỏng đoán tiềm năng phát triển trong tương lai mà quyết định chương trình bồi dưỡng.
Bard khi đó đã thức tỉnh pháp lực nguyên tố gió, tuy nhiên tư chất được đo ra lại chỉ đạt hạng D, là thấp nhất trong bảng phân hạng tư chất. Thông thường, một học viên xuất thân quý tộc thường đạt tư chất hạng B, tệ nhất cũng phải hạng C. Còn hạng D vốn là tiêu chuẩn thường thấy ở những học viên gốc gác thường dân.
Tại sao lại có sự phân biệt này?
Mấu chốt nằm ở cách đánh giá pháp sư đương thời. Khi một pháp sư thức tỉnh pháp lực, trong cơ thể họ sẽ mở ra một không gian biệt lập dung chứa pháp lực, được gọi là “bể”. Mỗi giây phút trôi qua, linh hồn của một pháp sư sẽ tự sản sinh pháp lực và cất trữ trong bể. Dung tích bể chứa càng lớn thì một pháp sư càng thi triển được nhiều pháp thuật, và đây chính là tiêu chí đánh giá phân hạng pháp sư từ A tới D.
Trong giai đoạn nhập môn, pháp sư được học các pháp kỹ cơ bản, không tiêu hao quá nhiều pháp lực. Lúc này, sự khác biệt giữa các pháp sư không đồng hạng chẳng qua là khả năng thi triển pháp kỹ trong một thời gian nhất định. Lấy ví dụ một pháp kỹ nguyên tố gió đơn giản như thổi khí về một hướng, những học viên hạng A có thể thực hiện liên tục bảy, tám lần trước khi cạn pháp lực thì hạng D như Bard chỉ làm được một lần. Nếu dồn pháp lực thi triển trong một lần thì học viên hạng A có thể tạo ra một cơn cuồng phong xáo tung phòng học.
Đến giai đoạn về sau sự khác biệt càng nới rộng. Các pháp kỹ cao cấp đòi hỏi một lượng pháp lực lớn hơn để thi triển, khiến những pháp sư có bể pháp lực nhỏ bé không thể thực hiện được. Từ điểm này dẫn đến, thay vì chia đều tài nguyên cho tất cả pháp sư, thì các thế lực từ học viện cho đến quý tộc đều sẽ tập trung lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng các pháp sư có hạng cao, đặc biệt là các thiên tài hạng A.
Chính vì hạng D của mình mà Bard bị gia tộc Branweis trục xuất, gia sản cha mẹ để lại cũng cứ thế rơi vào tay những kẻ cao tầng của gia tộc. Pháp sư hắc ám Ezkiel có lẽ đã được tạo ra từ khoảnh khắc đó. Dù trong cơ thể thiếu niên khi ấy là một nhà khoa học già dặn thì những bi kịch ập đến liên tục đã thừa sức xé vụn linh hồn Bard thành những mảng méo mó, nhàu nhĩ.
Không còn thân phận quý tộc, không còn của cải, thậm chí có những lúc cơ thể không còn pháp lực, Bard vẫn dựa vào kiến thức tích lũy được khi còn ở Trái Đất mà gây dựng một cơ ngơi cho riêng mình. Chính hắn đã đem cách mạng công nghiệp tới thế giới Merakia này. Cũng chính hắn đem khói lửa c·hiến t·ranh gieo rắc khắp đại lục bằng súng ống, đạn dược. Cuối cùng, đối diện với các pháp sư có pháp lực hùng mạnh, súng đạn không còn sức uy h·iếp, hắn một lần nữa bị vùi dập tới trắng tay lần nữa.
Không còn cách nào khác, hắn lại tìm tới pháp thuật, quyết tìm cho bằng được con đường trở thành pháp sư. Hắn đi nhiều nơi, thay đổi danh tính nhiều lần để lẩn trốn sự truy bắt của Giáo Hội. Tới khi gia nhập một thương đoàn lớn thì hắn chính thức lấy tên là Ezkiel.
Trong lần đi theo thương đoàn mạo hiểm băng qua sa mạc Sandabia hoang vu ở phía đông, Ezkiel vô tình lạc tới ốc đảo của hội kín Caelumious. Tổ chức này tập hợp các pháp sư chuyên tâm nghiên cứu về pháp thuật nhằm giúp đỡ tất cả những pháp sư phát triển hiệu quả hơn những phương pháp cũ kỹ. Con đường trở thành pháp sư của hắn tưởng như đã đứt đoạn lại được soi sáng hi vọng. Đó cũng là lúc hắn biết tới thiền định.
Phương pháp thiền định để thức tỉnh pháp lực được sáng tạo bởi chính hội kín này. Do bị Giáo Hội đàn áp nên những thành viên của hội Caeluminous đều phải ẩn náu và phân tán ở nhiều nơi trên thế giới. Hay nói đúng hơn, Giáo hội đang truy cùng diệt tận thiền định, vì giá trị nó mang lại quá lớn. Pháp sư do Giáo Hội bảo trợ, thực tế là kiểm soát, đều phải mượn ngoại lực tác động mà giúp pháp sư thức tỉnh. Trong khi đó dựa vào thiền định, bất cứ ai cũng có thể tự mình thức tỉnh pháp lực.
“Nếu vậy tại sao Giáo Hội không sử dụng chính phương pháp thiền định đó luôn?” Anna thắc mắc khi đang được Bard truyền đạt về cách tự thức tỉnh pháp lực.
Cô rất tò mò muốn biết từ đâu mà Bard biết được những thông tin quý giá đến thế, nhưng lại không dám hỏi vì lường trước được bí mật đó rất nguy hiểm. Cô không sợ Bard đem cô đi thủ tiêu, mà sợ một ngày nào đó lọt vào tay kẻ thù của cậu chủ thì cô có thể vô tình làm lộ ra điều gì. Bard dường như đọc được suy nghĩ của Anna thông qua ánh mắt. Hai người đang ngồi ở trên giường, mặt đối mặt, trong tư thế xếp bằng.
Từ lúc tiến hành nghi thức tới giờ, Anna luôn duy trì nhịp thở sâu và đều đặn theo lời dạy của Bard. Trước câu hỏi của cô, Bard cũng tận tình giải đáp:
“Cô còn nhớ chuyện gì xảy ra khi tất cả loài người đều sở hữu pháp thuật chứ?”
“Nhưng đó là do loài người bị cám dỗ bởi Daemon và loài rồng phải không?”
“Đúng, nhưng nếu không có Daemon thao túng, loài người liệu có chấp nhận hòa bình không?” Bard hỏi lại, nụ cười đem theo ẩn ý sâu xa.
Anna liền suy nghĩ, không quên kiểm soát hơi thở theo chỉ dẫn của Bard. Cô muốn lật lại cuốn sổ ghi chép của mình để xem mình có bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào không, nhưng hiện đang ngồi trong tư thế thiền định không thể tùy ý hành động được. Song, cô cũng nhớ ra được gì đó, bèn nói:
“Daemon dạy cho loài người về các khoáng vật quý trong lòng đất, rồng dạy cho loài người dùng lửa để rèn đúc kim khí. Còn lòng tham và sự hiếu chiến là do chính loài người tự sinh ra…”
“Cô ghi nhớ tốt đấy.” Bard mỉm cười hài lòng. “Lòng tham và b·ạo l·ực sẽ luôn tồn tại trong loài người. Do đó Giáo Hội không thể để cho tất cả mọi người có được pháp lực. Tòa án dị giáo được lập ra để ngăn chặn nguy cơ hỗn loạn, nhưng nó cũng chặt đứt tiềm lực phát triển của con người. Liệu cô đã sẵn sàng đối đầu với toàn bộ thế lực của Giáo Hội chưa? Một khi thức tỉnh pháp lực bằng thiền định, cô sẽ mang danh phù thuỷ.”
“Em tin cậu chủ.” Anna đáp không do dự.
Biểu hiện của cô hoàn toàn nằm trong suy tính của Bard. Hắn bắt đầu tiếp tục chỉ dẫn:
“Giờ hãy nhắm mắt lại, tiếp tục hít thở đều, thả lỏng nhưng chú ý giữ thẳng lưng. Tốt lắm, bây giờ là thời khắc quan trọng đây. Hãy ghi nhớ, cơ thể của cô, linh hồn của cô là tạo vật của các vị Thần. Đấng Tối Cao Abraxas đã ban cho cô ý chí tự do để nghe, nhìn, cảm nhận vạn vật. Bốn vị Thần Thượng Cổ đã tạo nên cơ thể cho cô, và đang không ngừng nuôi dưỡng cô bằng sinh khí của Merakia.
Thần Lửa Darkos đem cho cô hơi ấm ngày đông, thức ăn được nấu chín.
Thần Biển Cả Sharkos đem tới nguồn nước trong lành.
Nữ Thần Bầu Trời Arkos cho cô dưỡng khí để hít thở.
Thần Đất Mẹ Taeros cho cô đất đai phì nhiêu, muông thú sinh sôi, hoa màu bội thu.
Hãy tin tưởng và biết ơn!”
Đôi mắt Anna nhắm nghiền, nên đôi tai nghe rõ từng câu từng chữ từ miệng Bard. Tâm trí cô hình dung vô số hình ảnh, tựa như Bard đang dẫn cô đi phiêu lưu khắp mọi miền đất xinh đẹp của Merakia vậy. Tuy vẫn luôn cầu nguyện với các vị Thần khi đi lễ thánh cuối tuần ở nhà thờ, nhưng cô chưa bao giờ có ấn tượng sâu sắc về họ như lúc này. Cô hoàn toàn tin vào bốn vị Thần Thượng Cổ trong lời kể của Bard, tin họ là Thần chân chính, chứ không phải những cái tên mà Giáo Hội luôn tuyên truyền với giáo dân.
Khi niềm tin đủ lớn, linh hồn sẽ kết nối được với cõi tâm linh. Anna rơi vào hôn mê, cơ thể cô mất đi sức lực ngã về phía sau. May sao Bard cho cô tiến hành nghi thức ở trên giường của mình, nếu đổi lại là sàn nhà thì cô có thể đã b·ị t·hương rồi.
Bard cũng không nhàn rỗi, hắn giữ vững tư thế thiền định, nhắm nghiền mắt và chỉ mất một hơi thở đã nhẹ nhàng tiến vào cõi. Vốn có kinh nghiệm dày dạn về cõi tâm linh, Bard mau chóng tiếp cận được vị trí của linh hồn Anna giữa chốn vô định. Mỗi một linh hồn khi bước vào cõi sẽ mở ra một lĩnh vực riêng đặc trưng. Nếu như lĩnh vực trong cõi của Bard là bóng tối mù mịt thì lĩnh vực của Anna là một đồng cỏ phủ đầy sương trắng.
Bard bước chân trên thảm cỏ xanh mướt, từ trên người hắn, một luồng khói đen kịt đặc sệt nhả vào không khí như thể toàn thân hắn đang bị đốt cháy bởi thứ tà thuật hắc ám nào đó. Hắn đi tới đâu, sương trắng bị khói đen nuốt chửng tới đó. Trông thấy hiện tượng này, hắn liền hiểu ra điều gì, bước chân trở nên khẩn trương hơn.
“Nếu Anna không sớm kiểm soát cõi thì nơi này sẽ bị ta hủy hoại mất!”
Về phần Anna, sau khi hôn mê chưa lâu thì cô tỉnh lại và nhận ra mình đang nằm trên một ngọn đồi, dưới chân đồi là đồng cỏ bạt ngàn chìm trong màn sương trắng xóa. Cô nhìn chung quanh để tìm kiếm, hi vọng phát hiện ra gì đó, thì liền trông thấy một cây sồi nhỏ đứng cô đơn trên đỉnh đồi. So với cây sồi khổng lồ ở ngọn đồi bên ngoài thị trấn Rakon thì cái cây này vẫn còn khá nhỏ.
Anna lặng lẽ bước lại gần, khẽ chạm tay lên thân cây, cảm thấy sự cứng cáp và thô ráp của nó. Tán lá trên cao chợt đung đưa dù không hề có gió thổi. Trong tiếng xào xạc của cành lá, Anna dường như nghe thấy tiếng bước chân dội lại ngày một gần. Cô bất giác quay sang, để rồi trông thấy một cột khói đen xuyên thủng màn sương và lan tỏa khắp bầu trời. Dưới mặt đất, một bóng đen đang hùng hục lao thẳng tới ngọn đồi nơi cô đang đứng.
Anna hoảng sợ, đôi chân lùi bước theo bản năng. Được vài bước thì lưng cô chạm phải cây sồi, cô liền đứng khựng lại, nhìn bóng đen đáng sợ kia đang chạy như bay lên đồi. Khoảnh khắc đó, Anna chợt nhớ lại những gì cậu chủ đã dặn dò trước khi thiền định.
“Cho dù cô nhìn thấy gì ở trong cõi, cũng đừng sợ hãi. Nếu cô để nỗi sợ hãi xâm chiếm, linh hồn cô sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Tôi không hi vọng cô sẽ dũng cảm chiến đấu, nhưng ít nhất, hãy tin tưởng vào những vị Thần. Cứ gọi tên vị Thần mà cô tin tưởng nhất và vượt qua.”
Anna mím môi, hít một hơi sâu trấn tĩnh bản thân. Cô đứng vững vàng trên đôi chân mình, nhìn bóng đen hung ác kia đang tiến tới ngày một gần hơn, cũng trông thấy hình thù của nó ngày một rõ hơn. Nó không khác gì một con quái vật có thân hình to lớn, bao bọc trong lớp than rực cháy, đôi mắt đỏ rực như hai ngụm máu đang sục sôi. Nó đang điên cuồng xông đến như chực xé xác cô. Trong khoảnh khắc, cô run rẩy kêu lên:
“Em xin lỗi… cậu chủ Bard… Nhưng em tin cậu chủ… Bard Branweis.”
Anna quỳ phục xuống, nhắm nghiền mắt và nức nở kêu lên. Trong giây phút cô không thể mở mắt vì sợ hãi, con quái vật kia đã dừng bước. Lớp than đen bao phủ quanh thân thể nó rạn nứt và tan vỡ vào hư vô, kéo theo làn khói đen trên người nó cùng màn sương trắng xóa bị một thế lực vô hình nào đó thổi bạt đi bốn phương tám hướng. Đồng cỏ hiện ra với nguyên vẹn cảnh sắc xinh đẹp của nó, ánh mặt trời chạm được xuống mặt đất, sưởi ấm mọi thứ.
Chỗ Anna đang ngồi gọi tên cậu chủ của mình không ngừng, con quái vật đã biến thành Bard Branweis. Hắn tiến lại gần cô học trò, ánh mắt không có biểu cảm. Hắn chậm rãi đưa tay về phía cô, không rõ là muốn xoa đầu hay kéo cô dậy, nhưng hắn vội thu tay lại rồi nói:
“Tốt lắm Anna. Cô đã kiểm soát được cõi của mình.”
Giọng nói của Bard như một sợi dây cứu sinh, Anna lập tức ngẩng đầu lên. Trông thấy cậu chủ, cô vô cùng hạnh phúc. Không muốn để hắn trông thấy bộ dạng khổ sở của mình thêm nữa, cô vội đứng dậy rồi cúi đầu, vẻ hối lỗi vì lo rằng biểu hiện vừa nãy không làm cậu chủ hài lòng.
Thế nhưng, điều diễn ra tiếp theo khiến cho Anna rất đỗi bất ngờ. Bard đã tiến tới và ôm chầm lấy cô. Anna bối rối không sao cất lên lời, chỉ đành ngoan ngoãn ở im trong vòng tay của cậu chủ, đầu áp trên ngực hắn, sự ấm áp này khiến cô xúc động, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi trên gò má đang ửng hồng.
0