0
Đồng cỏ xanh bát ngát kéo dài tới tận chân trời. Vòm trời cao vời vợi không một gợn mây. Mặt trời tỏa sáng, chiếu rọi lên hết thảy mọi thứ. Ánh nắng bị tán lá sồi đón lấy, len lỏi qua những kẽ hở và chảy tràn dưới gốc cây, nơi Bard đang ôm lấy Anna để an ủi, động viên. Khi nỗi sợ đã hoàn toàn bị xua đi, Anna chủ động rời khỏi vòng tay của cậu chủ, đoạn cúi đầu e lệ và lau nước mắt. Bard mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô và nói:
“Không phải ai cũng mở được cõi thành công ngay trong lần đầu tiên đâu. Cô không cần phải tự trách bản thân yếu kém ở đâu hết.”
“Vâng.” Anna nhẹ nhàng đáp.
Bard nhìn cảnh vật thơ mộng xung quanh rồi bắt đầu giải thích:
“Cảnh vật trong cõi tâm linh phản ánh nhận thức của chủ nhân. Tạm thời có thể khẳng định cõi của cô tương đối hoàn chỉnh rồi. Sự hiện diện của đất chiếm phần lớn, tiếp đến là bầu trời,...” Bard chỉ tay lên mặt trời. “Sau nữa là lửa, chỉ có sự hiện diện của nước là gần như không có.”
“Vậy là em đã làm sai…” Anna liền hỏi.
“Không.” Bard lập tức ngắt lời “Cảnh vật do cõi tâm linh tạo ra cũng phản ánh sự hồi đáp của các vị Thần nữa. Đất Mẹ Taeros đón nhận cô nhiều nhất đấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô bắt buộc phải lựa chọn thức tỉnh pháp lực của đất.”
“Tại sao Đất Mẹ Taeros đón nhận em như vậy?” Anna vừa hỏi vừa dùng đôi chân mơn trớn mặt cỏ.
“Vì cô đã tìm kiếm sự bảo vệ, sự an toàn.”
“Em hiểu rồi.” Anna liền nhớ lại khoảnh khắc con quái vật b·ốc k·hói đen lao vào mình, đúng là cô đã sợ hãi và cầu cứu trong lòng.
Lúc này, Bard chậm rãi ngồi xuống thảm cỏ, đưa mắt nhìn xa xăm. Anna liền tìm thấy cảm giác quen thuộc ở hắn. Hắn thường ngồi như vậy trên ngọn đồi cây sồi ba trăm tuổi và nhìn ngắm thị trấn Rakon một cách suy tư. Cô bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng cho lựa chọn của mình. Cô muốn đồng hành cùng Bard. Để được vậy, cô phải có đủ sức mạnh để tương trợ hắn. Cô sẽ phải bảo vệ được thị trấn Rakon.
Sức mạnh đó sẽ không phải thứ gì trừu tượng như lòng quyết tâm hay sự dũng cảm. Nó phải có sức uy h·iếp mạnh mẽ, áp đảo. Trong một thoáng, Anna như thức tỉnh khi nhớ lại hình ảnh cậu chủ Bard giương súng và ngắm bắn mục tiêu cách xa cả trăm mét. Lửa! Khoảnh khắc Anna đưa ra lựa chọn, cảnh vật bất chợt có sự biến đổi kịch liệt.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, những khe nứt xé toạc đồng cỏ xanh thành từng mảng to nhỏ, lộ ra ngay phía dưới vực sâu là những dòng dung nham đỏ rực như sắt nung. Nhiệt lượng từ lòng đất tuôn trào mãnh liệt khiến cỏ cây cháy rụi trong chớp mắt. Bầu trời đang quang đãng bỗng nhuốm màu hoàng hôn. Duy chỉ có ngọn đồi cây sồi dưới chân Anna là không bị ảnh hưởng bởi cơn địa chấn, còn giữ được nguyên vẹn lớp cỏ xanh tươi.
“Anna.” Bard gọi, đoạn chìa tay về phía cô gái.
Cô liền ngoan ngoãn nắm lấy tay cậu chủ. Rồi bỗng một lực lượng vô hình nào đó nhấc bổng hai người họ bay lên không trung. Anna hồi hộp cảm nhận những luồng gió thổi tạt qua tai. Hai người bay càng lúc càng cao. Anna nhìn xuống cảnh tượng dung nham cuộn chảy khắp nơi, cảm giác lần đầu tiên được chứng kiến một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ như vậy quả thực khá ly kỳ. Khi mọi thứ không còn nhìn rõ được nữa cũng là lúc Anna mở mắt trở về hiện thực.
Điều đầu tiên cô cảm nhận được là gương mặt ướt nhòa bởi những giọt nước mắt trong mơ, đúng ra là trong cõi. Cô vẫn nhớ mình đang ở trên giường của cậu chủ, nên nhanh chóng gượng dậy và đưa tay lau nước mắt.
“Không ngờ cô sẽ chọn lửa đấy.”
Anna ngước lên, trông thấy Bard đang ngồi bên cạnh. Cô giơ hai bàn tay lên trước mặt nhìn một cách không chủ đích, rồi hỏi:
“Em thực sự thức tỉnh pháp lực rồi sao cậu chủ?”
“Phải.” Bard đáp và ánh mắt nhìn Anna rất nghiêm nghị. “Từ bây giờ cô sẽ đối mặt với nguy hiểm ở khắp nơi.”
“Vâng.” Anna hiểu ý cậu chủ.
Thức tỉnh pháp lực không thông qua Giáo Hội sẽ bị quy vào tội phù thuỷ nếu chẳng may bị phát giác. Cô tự nhủ bản thân sẽ luôn phải thận trọng để bản thân không trở thành gánh nặng cho cậu chủ và gia đình Branweis.
“Đi thôi.” Bard đứng dậy.
Anna liền bước xuống giường, xỏ giày và đi theo sau cậu chủ. Bard lấy ra một chiếc áo choàng màu đen, đem phủ lên đầu Anna, nói:
“Chúng ta sẽ ra ngoài.”
Lúc này là gần nửa đêm, trong dinh thự đã tắt hết đèn nến. Hành lang tối mịt như hũ nút, nhưng Bard vẫn thản nhiên cất bước. Hắn có thể nhìn được trong bóng tối, nếu đôi mắt bị che mờ thì tâm trí hắn vẫn ghi nhớ từng bức tường, từng bậc thang, từng ô gạch một cách chính xác tuyệt đối. Anna dò dẫm đi theo sau hắn. May sao những ánh đuốc ở bên ngoài hắt vào trong phần nào giúp cho không bị vấp ngã hoặc va phải chướng ngại vật.
Ra đến sân, Bard mới nhặt lấy một bó đuốc nằm trong góc cất giữ dụng cụ của lính gác rồi hơ nó vào một ngọn đuốc đang cháy treo trên cột. Vì mỡ tẩm trên đầu đuốc chưa khô nên nó bắt lửa ngay lập tức. Thấy có tiếng động, hai người lính canh cửa lập tức cảnh giác và quay lại quan sát. Nhờ ánh đuốc, họ trông thấy rõ gương mặt của Bard, bèn cung kính cúi đầu chào. Bard nói:
“Ta với Anna ra ngoài đi dạo.”
Nhìn bóng lưng Bard rời đi cùng Anna đang bẽn lẽn theo sau, một người lính gác vội lên tiếng:
“Cậu chủ đi như vậy liệu có an toàn…” Nhưng khi thấy khẩu súng trường đeo sau lưng Bard, anh ta lập tức sửa lại lời. “Cậu chủ chú ý an toàn và về sớm nhé!”
Bard không đáp, lặng lẽ bước đi. Chỉ có Anna quay đầu lại vẫy tay với bọn họ, đem lại chút ấm áp trong lòng họ. Bard dẫn đường đi một mạch, rời khỏi tư gia vào thị trấn. Nhà nhà đều đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng từ lò sưởi bập bùng rọi qua từng khe cửa. Thi thoảng có con chó săn cất tiếng sủa vì có động, rồi chợt ngưng bặt và nằm im trong cũi khi thấy Bard đi ngang qua.
Hơi lạnh ban đêm len lỏi khiến Anna hơi rùng mình. Cô kéo hai vạt áo choàng sát vào nhau cho đỡ bị ngấm lạnh. Trong khi đó Bard vẫn chỉ mặc phong phanh một chiếc áo cộc. Nếu không phải thường xuyên thấy Bard ăn mặc như vậy khi đi săn mỗi sáng sớm hay đi ra ngoài ban đêm thì cô đã cuống cả lên rồi.
Hắn dẫn Anna đi qua quảng trường, xuyên qua khu chợ vắng ngắt rồi tới bãi rác của thị trấn. Anna lập tức chun mũi khi cái mùi xú uế xộc vào hơi thở.
“Cậu chủ, chúng ta làm gì ở đây vậy?”
“Gặp Leia.” Bard đáp ngắn gọn.
Anna tròn xoe mắt ngạc nhiên, đáp án mà cô luôn tìm kiếm lại ở một nơi như thế này ư? Trên cả khu đất toàn rác và chất thải, ngoại trừ một số nhà xí công cộng còn có một ngôi nhà gỗ khá đỗi khang trang. Người bình thường sao có thể sống giữa bãi rác như vậy được? Anna càng thêm tò mò muốn biết cái cô học trò tên Leia kia là người như thế nào.
Tới trước thềm ngôi nhà, Bard dập tắt cây đuốc đi rồi gõ cửa. Không có ai đáp lại. Bard gõ thêm một lần nữa. Anna nhìn ngó xung quanh xem liệu có ai tình cờ đi qua không. Ban nãy họ có gặp hai tốp lính tuần, dường như đã quen với việc đi lại trong đêm của Bard nên họ chỉ chào hỏi rồi tiếp tục công việc của mình. Có vẻ họ không bám theo Bard và Anna để theo dõi. Dù sao thì không ai có gan lén lút làm việc khuất tất sau lưng một quý tộc cả.
Chờ một lúc mà vẫn không có động tĩnh gì, Anna liền hỏi:
“Hình như người đó ngủ rồi cậu chủ.”
“Không sao, cứ chờ chút nữa.”
Bard vừa định gõ cửa lần thứ ba thì cánh cửa đã mở ra. Đằng sau không ai khác chính là Leia. Mái tóc màu hạt dẻ thường ngày được thắt bím hai bên giờ đang buông rủ xuống đôi vai.
“Cậu chủ?” Cô gái vui mừng khi trông thấy Bard, rồi ngó sang Anna hỏi. “Còn đây là ai vậy?”
“Em là Anna ạ.” Cô hầu gái hạ mũ trùm trên đầu xuống và tự giới thiệu. “Em là người hầu của nhà Branweis.”
“Người hầu ư?” Leia nghiêng đầu tỏ ra thích thú rồi hỏi Bard. “Nếu như cậu chủ đã quan tâm đặc biệt thì em không phải một người hầu bình thường đâu.”
Không để hai vị khách chờ lâu, Leia niềm nở chào đón họ vào nhà. Leia thả thêm củi vào lò sưởi cho lửa cháy to thêm. Ánh lửa soi rõ cả gian phòng khách. Anna cũng không ngồi chờ mà đi phụ giúp Leia chuẩn bị trà nóng. Sau cùng cả ba cùng ngồi trước lò sưởi trò chuyện.
“Cậu chủ tới tìm em có việc quan trọng gì sao?” Leia hỏi, ánh mắt đầy vẻ háo hức.
“Anna vừa thức tỉnh pháp lực.” Bard nói.
“Hả?” Leia và Anna đồng thanh kêu lên nhìn hắn.
Leia ngạc nhiên vì có người thức tỉnh pháp lực mà không thông qua Giáo Hội. Còn Anna ngạc nhiên vì không ngờ cậu chủ lại tiết lộ trực tiếp như thế. Bard nói tiếp:
“Hai tháng nữa tôi sẽ lên phương bắc tham chiến. Tôi sẽ ở lại phương bắc khoảng ba năm. Tôi hi vọng sẽ có sự đồng hành của cả hai cô.”
“Cậu chủ đi đâu em cũng sẽ theo đó.” Leia lập tức hưởng ứng.
“Em muốn giúp sức cho cậu chủ.” Anna cũng lên tiếng.
“Về tinh thần của hai cô thì tôi rất hoan nghênh.” Bard nhìn thẳng vào ngọn lửa trong lò sưởi, ánh mắt sâu hoắm như vực thẳm, cảnh báo những nguy cơ trong tương lai. “Nhưng ba năm tới là quãng thời gian vô cùng gian nan. Ngay cả tôi cũng không đảm bảo bản thân sẽ sống sót trở về. Các cô thực sự muốn đi cùng sao?”
“Mạng sống của em thuộc về cậu chủ. Xin hãy để em đi đi.” Leia khảng khái nói.
“Cậu chủ đã cho em học nhiều điều.” Anna dùng ánh mắt đầy chờ mong mà nói. “Em muốn được học thêm nhiều nữa để có thể giúp ích cho cậu chủ. Ít nhất thì hãy để em trở thành người có thể bảo vệ cho an nguy của cậu chủ.”
Bard nghiêng đầu sang trái nhìn Leia, rồi nghiêng đầu sang phải nhìn Anna. Hắn không cần thăm dò tâm ý của họ thế nào mà thừa biết câu trả lời sẽ ra sao. Không có sự dẫn dắt của hắn, Anna vừa mới thức tỉnh pháp lực rất dễ bị Giáo Hội phát hiện. Leia cũng như vậy, nếu không đi theo hắn, cô sẽ lạc lõng một thân một mình ở thị trấn mà không biết phải làm gì hay bầu bạn với ai.
Bard đặt cốc trà xuống rồi trải lên bàn một tấm bản đồ. Hai cô gái liền chuyển sự chú ý lên đó. Tấm bản đồ được vẽ bằng tay, nét vẽ lại chi tiết hơn bất cứ tấm bản đồ nào khác mà họ từng nhìn thấy. Đọc qua vài tên địa danh, Anna liền nói:
“Đây là vùng đất nằm giữa thị trấn Rakon với phương bắc phải không cậu chủ.”
“Đúng.” Bard trả lời. “Trước khi tham chiến ở phương bắc, chúng ta phải kiểm soát được vùng đất này đã. Đây là tuyến đường quan trọng giúp hàng hoá từ Rakon tới được phương bắc. Dọc theo sông Serville có nhiều ngôi làng rải rác, cũng có nhiều sào huyệt ẩn náu của bọn đạo tặc. Vấn đề là tại sao bị đạo tặc đe dọa thường trực như vậy mà dân cư vẫn không chịu rời đi? Các cô có suy đoán gì không?”
“Không lẽ ở đó có mỏ khoáng hay tàn tích của đế chế Zamecia cổ xưa?” Leia vừa đọc bản đồ vừa hỏi.
“Nếu vậy thì các quý tộc đã khai quật và chiếm cứ rồi.” Anna nhẹ nhàng phản bác. “Rất có thể bọn họ đang âm thầm thăm dò nơi này xem có tìm ra tài nguyên gì hay không. Một mặt họ cho người dựng làng mạc, tập hợp dân cư để lén lút tìm kiếm kho báu. Mặt khác, họ cử bọn đạo tặc đi c·ướp b·óc và p·há h·oại những ngôi làng do quý tộc khác đứng đằng sau.”
“Phải ha!” Leia sáng bừng hai mắt, nhìn Anna với một sự ngưỡng mộ. “Các quý tộc không dám tiếp quản vùng đất này, nhưng lại bí mật khai phá nó. Đây quả là một cuộc chiến cam go.”
“Các cô đã hiểu rõ như vậy thì tôi không cần giải thích nhiều rồi.” Bard cười nói và dùng ngón tay khoanh vùng một khu vực trên bản đồ. “Ngoài ba đại gia tộc công tước của Alecia đang tranh giành, các quý tộc khác cũng dòm ngó nơi này. Để đảm bảo hàng hóa tiếp tế cho phương bắc không bị đứt đoạn, bắt buộc phải giải quyết sạch sẽ khu vực này mà không đánh động tới nhà vua.”
Tới đây, Anna và Leia cùng lúc đặt cốc trà trong tay xuống một bên, chăm chú lắng nghe những gì Bard chuẩn bị truyền đạt.