Thị trấn Rakon nằm ở ngoại ô vương quốc Alecia, cách biên cương phía tây chỉ chừng hai trăm dặm. Có hơn tám trăm hộ dân sinh sống tại đây, cho nên quy mô thực tế đã tương đương một thị trấn sầm uất gần vương đô rồi.
Khó ai mà tin được hơn hai mươi năm trước, Rakon chỉ là một ngôi làng hẻo lánh có vỏn vẹn vài chục ngôi nhà lụp xụp, nghèo nàn. Người dân ngày đó vừa nơm nớp lo lắng vương quốc Frank hiếu chiến phía tây xua quân xâm lược, vừa e ngại những toán c·ướp hoành hành.
Nắm bắt nhu cầu tiếp tế của q·uân đ·ội tiền tuyến, thương hội Hygon do Graham sáng lập và điều hành đã đem toàn bộ nguồn lực để mở một con đường thông thương từ vương đô tới biên cương. Làng Rakon do nằm ngay trên tuyến đường đó nên được thương hội đặt trạm trung chuyển tại đây.
Cũng nhờ con đường tiếp tế thông suốt mà q·uân đ·ội tiền tuyến của vương quốc Alecia luôn chiếm ưu thế hậu cần vượt trội hơn so với quân Frank, từ đó thành công ngăn chặn được âm mưu xâm lược của Frank, buộc hoàng gia Frank phải nghị hoà. Kết thúc c·hiến t·ranh, con đường tiếp tế năm xưa lập tức trở thành tuyến đường giao thương giữa hai vương quốc.
Những chuyến hàng qua lại đã dần biến làng Rakon trở thành điểm dừng chân lý tưởng. Cư dân kéo tới định cư ngày một đông đúc và có thể nói, ngôi làng đã phát triển như hiện nay đều nhờ công của Graham.
Vì thế, không thể phủ nhận rằng Graham như một vị thủ lĩnh tinh thần trong lòng cư dân nơi đây vậy. Tuy trên danh nghĩa, Camila Branweis mới là lãnh chúa của vùng này, nhưng ai cũng biết nhờ có Graham mới có một Rakon giàu có như ngày hôm nay.
“Với tư cách là người thừa kế trong tương lai, con nên chú ý nhiều hơn đi, Bard.”
Camila lên tiếng quở trách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mỗi một từ đều ẩn chứa năng lượng kỳ lạ tác động vào tâm trí của Bard. Những người bình thường chỉ đơn giản coi thứ uy thế kỳ lạ này là “khí chất quý tộc”. Còn Bard thì khác. Hắn hiểu rõ sự tồn tại của pháp thuật. Và trong xã hội loài người, chỉ tầng lớp quý tộc mới sở hữu pháp thuật.
Nắm giữ kiến thức đi trước cả tám thế kỷ là một lợi thế vô cùng to lớn, song hắn chưa một giây phút nào buông lỏng cảnh giác. Nhờ đó, tuy không còn cảm nhận được dòng chảy năng lượng ma pháp nữa nhưng dựa vào kinh nghiệm có thể phán đoán, mẹ hắn đang sử dụng pháp thuật, loại pháp thuật có tác dụng thôi miên. Mặc dù đây không phải thủ đoạn cao siêu gì, nhưng người bị thôi miên nếu không lưu tâm sẽ rất dễ bị thao túng mà không hề hay biết.
Camila gia tăng ảnh hưởng pháp thuật lên từng tiếng nói, khiến cho mỗi lần Bard có suy nghĩ phản kháng trong đầu, thì chỉ một cái chớp mắt ý nghĩ đó đã như thể bị tan biến. Nhưng Camila không hề biết, trước mặt nàng không phải một thiếu niên bồng bột với suy nghĩ non nớt, mà là một kẻ có ý chí phản kháng điên cuồng đạp lên hết thảy mọi thứ.
“Vậy con cần chú ý điều gì?” Bard mỉm cười lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt màu ngọc bích của mẹ mình và đáp: “Điều đầu tiên con chú ý là mẹ đang muốn can thiệp vào tinh thần của con đấy.”
Lời này khiến cho Camila sửng sốt, vội ngừng thi triển pháp thuật. Bard liền cảm thấy đầu óc được thả lỏng như thể ban nãy có bàn tay nào đó túm lấy tóc rồi giờ buông ra vậy. Camila không biết mở lời ra sao, trong lòng nàng dâng lên rất nhiều câu hỏi. Bard đành lên tiếng:
“Thực ra tình hình của gia đình ta con cũng hiểu. Rakon ngày càng giàu có mà gia tộc Branweis ở vương đô đang rơi vào tình cảnh suy thoái. Sớm muộn gì chúng ta ở đây cũng sẽ bị gia tộc nuốt chửng. Nếu mẹ vẫn nuôi hi vọng tìm cách cứu vãn kết cục đó, thì con khuyên mẹ nên từ bỏ đi. Của cải gia đình ta tích luỹ, lãnh địa mà gia đình ta gây dựng, con đường giao thương huyết mạch với vương quốc Frank, tất cả đều sẽ bị gia tộc c·ướp trắng. Gia đình ta chẳng qua chỉ là mấy hòn đá chắn trước kho báu mà thôi.”
Ánh mắt của Camila từ sửng sốt dần chuyển sang kinh ngạc rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Dẫu xe ngựa có rung lắc thì thân người của nàng vẫn ngồi vững vàng trên ghế. Nàng gật đầu:
“Con đã hiểu tường tận như vậy, quả nhiên là đứa con trai mà ta tự hào nhất.”
Bard lắc đầu cười:
“Nếu để Clerik nghe được thì thằng bé sẽ không vui đâu.”
Bard thừa biết mẹ đang muốn thăm dò thái độ của mình đối với em trai. Hắn vốn không để ý tâm trạng của mẹ, nhưng Clerik là một biến số rất lớn ở kiếp này nên hắn không thể bỏ qua.
Camila không có ý định tiếp tục bàn đến Clerik mà dò hỏi:
“Con biết được những chuyện này từ bao giờ?”
“Thương hội Hygon dựa vào mạng lưới giao thương mà nắm được rất nhiều tin tức. Con có thể ngẫu nhiên điều tra ra được.” Bard bình thản đáp.
“Bằng cách nào?” Camila không chịu từ bỏ, quyết tìm ra câu trả lời bằng được.
Bard thở dài tỏ vẻ nhượng bộ, nói:
“Lãnh địa của gia tộc Branweis đang chịu mất mùa liên miên. Đối với một gia tộc trỗi dậy nhờ vào cung ứng nông sản thì đây là đòn chí mạng. Con đoán cuộc hôn nhân của cha mẹ là bước đệm để gia tộc nắm lấy mạng lưới giao thương của thương hội Hygon. Chỉ có cách này mới giúp gia tộc thoát khỏi nguy cơ sụp đổ.”
Mặc dù câu trả lời của Bard rất đúng với suy nghĩ của Camila, nhưng nàng không có tâm trạng để tự hào về đứa con trai chín chắn và trưởng thành quá nhanh chóng. Những năm trở lại đây, gia tộc Branweis ở vương đô quả thực đang có ý đồ dòm ngó lãnh địa Rakon của nàng. Nàng vẫn còn do dự, vì tin rằng chỉ cần dâng lãnh địa này cho gia tộc và giữ lại thương hội Hygon thì còn có thể cùng chồng vực dậy được. Những lời con trai vừa nói đã thức tỉnh nàng.
Về phần Bard, hắn cũng không phải chỉ dựa vào những tin tức đó mà suy đoán gãy gọn như vậy được. Đây là những gì hắn đã trải qua. Kiếp trước, tám trăm năm huy hoàng của hắn bắt đầu từ sự kiện của ba năm sau, khi hắn mười lăm tuổi. Thị trấn Rakon bị một đạo quân hùng hậu t·ấn c·ông bất ngờ và c·ướp b·óc. Cha mẹ hắn bị g·iết hại, chỉ còn một mình hắn sống sót. Đạo quân đó do tử tước Britzga, một lãnh chúa của vương quốc Alecia cầm đầu. Ngay sau cuộc t·ấn c·ông này, gia tộc Branweis từ vương đô đã xuất quân tới cứu viện, đánh đuổi Britzga chạy sang vương quốc Frank và giành lại Rakon. Bard được giải cứu và đưa về vương đô sống dưới sự bảo hộ của gia tộc.
Vô cớ dẫn quân gây chiến trong lãnh thổ vương quốc sẽ bị trừng phạt rất nặng, kẻ khơi mào sẽ phải đối mặt với án tử. Đây rõ ràng là âm mưu do gia tộc Branweis bày ra nhằm có danh chính ngôn thuận đoạt lấy lãnh địa Rakon. Kiếp này, hắn đương nhiên không cho phép việc này xảy ra. Hắn nói:
“Mẹ yên tâm, gia tộc muốn chiếm đoạt sẽ không thể trực tiếp đem quân tới uy h·iếp chúng ta được. Gia tộc sẽ cần một lý do chính đáng để nhà vua cho phép dẫn quân tới thảo phạt Rakon.”
“Ý con là, họ sẽ vu oan giá hoạ cho chúng ta ư?” Camila hỏi.
“Nếu làm vậy, gia đình ta đã kịp tẩu tán tài sản trước khi q·uân đ·ội của gia tộc kịp đặt chân tới đây rồi.”
“Vậy thì…”
“Tất nhiên là cử một đội quân khác t·ấn c·ông chúng ta, vừa khiến chúng ta không kịp trở tay, lại tạo ra cái cớ hoàn hảo để nhà vua cho phép gia tộc điều động q·uân đ·ội.”
“Thì ra là vậy!” Camila thốt lên, ánh mắt trở nên sắc bén như thể đã nhìn thấu sự thật.
Nhìn biểu hiện của mẹ, Bard liền hài lòng. Chỉ cần Camila có lòng phòng bị trong vòng ba năm tới, âm mưu của gia tộc ắt khó thành. Hắn nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những ngọn cỏ ven đường lặng lẽ lướt qua tầm mắt. Hắn rắp tâm tàn sát mọi sinh linh, bất chấp việc trở thành kẻ thù của cả thế giới chính là để xoay chuyển vận mệnh của mình. Nhưng khi hắn quay về thân xác của tám trăm năm trước, linh hồn và ý chí của hắn sớm đã chìm sâu trong bóng tối.
Từ ngày chứng kiến cha mẹ bị gia tộc hãm hại, chịu đựng cảnh bị chèn ép rồi trục xuất, hắn đã nuôi một bể hận thù sôi sục. Hắn lao đầu vào nghiên cứu tà thuật, tìm mọi cách gia tăng quyền lực để báo thù. Thành quả lớn nhất hắn đạt được chính là thành công khám phá ra cách đảo ngược thời gian. Khi mục đích đã thành, hắn liền nhận ra, động cơ báo thù đã không còn nữa. Dựa vào những trải nghiệm quý báu cùng lợi thế của việc quay ngược thời gian, kẻ thù của hắn chẳng khác nào ngọn cỏ ven đường cả.
Chợt hắn trừng mắt cảnh giác, tay chộp lấy con dao găm dưới hông. Tuy nhiên hắn dừng tay ngay vì nhận ra mình đã phản ứng thái quá. Là Camila, nàng bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy hắn. Mùi hương hoa nhài thoảng đưa vào mũi xoa dịu phần nào tâm trí đang căng như dây thừng của hắn.
“Đã lâu rồi mẹ không ở bên con như thế này.” Camila dịu dàng nói vào tai Bard: “Cả con và Clerik đều là con trai của mẹ. Cho dù có phải từ bỏ cái tên Branweis, mẹ cũng mong cả hai con được an toàn.”
“Có vẻ mẹ hiểu nhầm ý con.” Bard thở dài nói.
“Con nói sao?” Camila chậm rãi buông tay rồi ngồi lắng nghe.
“Con đã gợi ý rõ ràng như vậy, cuối cùng mẹ chọn đầu hàng gia tộc ư? Mẹ có đoán được gia tộc sẽ mượn tay kẻ nào để đánh úp chúng ta không?”
Camila lắc đầu. Bard liền nói tiếp:
“Lãnh địa của tử tước Britzga chỉ cách chúng ta ba dặm. Dòng dõi Britzga vốn là cựu thần của vương triều cũ, sau bị lép vế trước ba đại gia tộc công tước của Alecia. Chỉ cần một thỏa thuận nho nhỏ do gia tộc đưa ra, Britzga sẵn sàng đem quân đánh úp Rakon rồi đào tẩu sang vương quốc Frank. Chỉ cần ngăn chặn được mũi tiến công của Britzga, chúng ta sẽ giữ được Rakon. Hơn nữa, chiến thắng của chúng ta sẽ nhận được sự chú ý của hoàng tộc.”
“Con có thể nghĩ được đến vậy ư?” Camila vừa tỏ ra sửng sốt, vừa cảm thấy tự hào.
“Con không chỉ nghĩ được có vậy đâu.” Bard để lộ ra một chút ngạo mạn.
Thái độ này đã gieo cho Camila một niềm hi vọng tươi sáng. Nhưng chỉ dựa vào tinh thần và suy tính thì chưa đủ ứng phó cục diện ngặt nghèo này. Nàng liền hỏi:
“Quân lực của Rakon nếu so sánh với tổng lực của nhà Britzga thì không khác nào trứng chọi đá cả. Trừ những hiệp sĩ trung thành với mẹ thì chúng ta không có q·uân đ·ội chính quy. Nếu con muốn dùng lính đánh thuê thì càng không có tác dụng.”
“Lính đánh thuê không đáng tin.” Bard nói: “Tuy chúng sẵn sàng chiến đấu vì tiền, nhưng chúng sẽ trở mặt ngay nếu phải đối đầu với q·uân đ·ội nhà Britzga.”
Chưa đợi Camila đưa ra phán đoán tiếp theo, Bard đã giải đáp:
“Con sẽ tận dụng lợi thế về v·ũ k·hí.”
“Vũ khí?”
“Con đã thử nghiệm v·ũ k·hí mới và kết quả rất khả quan. Một người dân thường chỉ cần học qua cách sử dụng cũng có thể g·iết c·hết một kỵ sĩ từ khoảng cách rất xa rồi. Nếu sản xuất với số lượng lớn thì Rakon sẽ thừa sức đánh bại bất cứ kẻ xâm lược nào.”
Thứ v·ũ k·hí mà Bard nhắc đến chính là khẩu súng trường hắn đang đeo sau lưng. Ở thời kỳ trung cổ lạc hậu này, nó có sức uy h·iếp vô cùng khủng kh·iếp đối với bất cứ binh sĩ nào dù được trang bị kỹ lưỡng đến đâu. Chỉ cần phe địch không có các pháp sư ra trận thì chiến thắng đã nắm chắc trong tay rồi.
Dựa vào kinh nghiệm từ kiếp trước, Bard có thể biết trước kẻ thù mình phải đối mặt là ai. Trước mắt, nếu không có gì thay đổi thì ba năm nữa cuộc chiến với nhà Britzga sẽ nổ ra. Ba năm là quá đủ để hắn xoay chuyển cục diện.
Tất nhiên, một khi tương lai bị thay đổi, lợi thế nắm bắt trước diễn biến từ kiếp trước sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng giữ lại được gia sản là tiền đề để hắn ứng phó với mọi biến cố sau này. Dù là pháp sư hay hiệp sĩ, muốn phát triển và tăng cường thực lực ở thế giới này cần rất nhiều tài nguyên. Một khi nhà Britzga thất bại, gia tộc Branweis sẽ bày ra mưu kế âm hiểm hơn. Nhưng mạo hiểm càng lớn, thu hoạch càng xứng đáng. Hắn đã sống như vậy gần tám trăm năm, chẳng có lý do gì phải chùn bước cả.
0