Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109: Lựa chọn
- Cho hỏi! Bạn là ai và làm cách nào mình có thể trở lại chỗ cũ?
- Không cần anh lo! Xem chiêu!
- Từ bỏ đi! Lạc lối đi!
Thiên Nguyệt không thể chống lại cơn đau nhói trong tim, buộc phải từ bỏ đòn t·ấn c·ông vào Lý Viễn.
Choàng tỉnh sau cơn mê!
Nắm đấm của cô mang theo sức mạnh cuồng bạo gào thét, làm không gian nứt vỡ chi chít trên đường quyền. Mỗi lần đánh trúng Viễn là rung chuyển như trời sụp đất nứt.
- Nhưng dù là cách nào thì tâm trí của bạn cũng sẽ bị hư không xâm lấn và đồng hóa, ít nhiều từng mức độ tùy hoàn cảnh.
- Còn cách nào khác không? Mình không muốn trở thành quái vật tàn sát người khác.
- Tâm trí bạn thực ra chỉ bị Hư Không ảnh hưởng một phần thôi, bản thân bạn vẫn là chính mình.
Quả cầu phát ra giọng nói vô tính: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Nguyệt chửi thầm trong lòng, muốn tận dụng cơ hội g·iết c·hết Viễn.
Viễn nhắm mắt lại, giang hai tay ra, không tránh không né:
Thiên Nguyệt cố gắng đánh tiếp, nhưng lần này đã không còn đủ nhanh để chạm vào người Lý Viễn nữa. Anh né tránh nhẹ nhàng nhưng khóe miệng Thiên Nguyệt đã bắt đầu rỉ máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ bắt đầu kể về một số chuyện kỳ thú đã từng xảy ra cho nhau nghe để che lấp đi khoảng trống cô độc.
Cứ mỗi nhát chém của Thiên Nguyệt đánh ra, lại có một hành tinh tương đương với Trái Đất bị phá hủy. May là các hành tinh đó chưa tồn tại sự sống, nếu không thì biết bao nhiêu tỉ tỉ sinh mạng sẽ b·ị c·ướp đi.
- Cách thứ hai là Hắc Hóa, kế thừa ý chí hủy diệt thế giới của Hư Không, bạn sẽ trở thành chúa tể hư không và hàng lâm thế giới thực với sức mạnh áp đảo.
Thiên Nguyệt không trả lời mà tiếp tục t·ấn c·ông, nhưng ẩn sâu trong tim, có thứ gì đó đang dâng trào như sóng biển gầm thét.
Hệ thống im lặng một lúc rồi đáp lời:
Thiên Nguyệt mở phong ấn của Thánh Luân, đưa bản thân vào trạng thái nhiệt huyết, tăng gấp mười lần sức mạnh trong thời gian ngắn để đánh với Lý Viễn nhưng sẽ bị thiêu đốt tính mạng nếu sử dụng quá thời hạn.
Sau nửa tiếng, Viễn b·ị đ·ánh đến mặt mũi bầm dập, quần áo rách mướp, nhìn cứ như mới b·ị b·ạo h·ành gia đình. Thảm không nỡ nhìn.
- Đúng vậy! Thậm chí là còn điên cuồng hơn gấp nhiều lần. - Hệ thống đáp.
Nhìn vào cơ thể đang bị thiêu đốt của Hạnh Duyên. Viễn đã có lựa chọn.
Thứ được gọi là Hệ Thống diễn tả về hai cách thoát khỏi Hư Không, nhưng đường nào cũng sẽ đánh mất lý trí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa Vũ Trụ tinh không đông đảo ánh sao, Thiên Nguyệt lẩm bẩm trong miệng, nhưng nước mắt chảy dài trên má lúc nào chẳng biết.
- Hư không là một nơi tồn tại nhưng không tồn tại. Muốn trở về thế giới thực, có hai cách để thực hiện.
- Mình không hiểu lắm, c·hết là hết chứ?
Khắp Vũ Trụ hoảng sợ co đầu rút cổ không biết t·hảm h·ọa gì sắp diễn ra, vì sao lại kinh khủng như tận thế.
- Đã từng có hai cha con lần lượt từ cõi ngụy hư không đi lạc vào đây, sau khi có được sức mạnh Hư Không, họ dần đánh mất ký ức và không thể nhận lại nhau, dù mặt đối mặt.
- Đúng vậy, họ sẽ ôm ấp hôn hít nhau. Chung sống hạnh phúc với những người khác.
- Nếu họ hạnh phúc, vậy tại sao mình lại tức giận.
- Mọi vết tích bị xóa mất, sẽ chẳng còn ai nhớ đến bạn nữa, cho dù có là mẹ ruột, vợ chồng.
Trong đầu anh cứ liên hồi vang lên một giọng nói đầy mê hoặc:
- Bạn sẽ phải đối mặt với sự cô độc vĩnh hằng và phân rã nhân cách của Hư Không. Nó kinh khủng tới mức mà không ngôn ngữ nào diễn tả được, vượt xa mọi cực hình tàn ác nhất có thể tưởng tượng ra.
- Mình khuyên bạn hãy gia nhập vào Hư Không, vì nếu không, thân thể bạn sẽ bị phân rã bởi cõi Hư Không vô tận còn trước khi kịp phát điên trong sự cô độc.
- Yêu là phải biết hi sinh vì hạnh phúc của đối phương.
Hệ Thống tuy không hiểu lắm logic hành động của Viễn, nhưng tôn trọng quyết định của anh và không nhắc lại chuyện gia nhập vào Hư Không nữa.
- Có thể mình sẽ c·hết, sẽ biến mất. Nhưng ít nhất những người mình quan tâm sẽ được sống yên vui. Như thế đã đủ rồi.
- Mình thà rằng hi sinh bản thân cũng không muốn trở thành quái vật.
- Bạn là Hệ Thống, không có tình cảm nên vậy. Tuy mình biết rằng có thể trở lại thế giới thực để gặp lại người yêu, nhưng đồng thời cũng sẽ biến thành con rối Hư Không hủy diệt thế giới.
Anh bị mất đi khả năng suy nghĩ rõ ràng. Đầu óc hỗn loạn như đang ngủ mê, cơ thể mệt mỏi, yếu đuối đang chìm dần trong thứ gì đó như biển sâu vô tận. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực lan tràn khắp toàn thân.
Giữa tính mạng của bản thân và người yêu, anh chọn cái sau.
- Dám ra tay thì hai chúng ta cũng c·hết!
- Duyên! Em thực sự muốn hi sinh bản thân để g·iết anh sao?
- Hư không là nơi không tồn tại, bạn ở đây cũng sẽ trở thành một thứ không tồn tại.
- Thế nào, muốn thử không, kế thừa ý chí Hư Không thì có nhiều nguy hiểm. Chứ đơn thuần đắm chìm vào nó rất đơn giản.
Đây là chiêu thức quyết tử, không thành thì vong.
- Vì mình đã thấy quá nhiều người phát điên, cuồng loạn sau khi từ chối Hư Không rồi, thảm lắm!
Anh tham lam hít lấy không khí sau thời gian dài nghẹt thở, đến khi thỏa mãn mới bình tĩnh quan sát xung quanh.
- Mau mau tới đây, gia nhập vào chúng tôi rồi trở lại với một hình hài mới.
Thiên Nguyệt trở nên hốt hoảng, vì phần “Hạnh Duyên” trong người cô đang trỗi dậy mạnh mẽ, muốn chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể.
- Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc của chính mình.
Suy nghĩ của Viễn trở nên cuồng loạn, anh không thể bình tĩnh trước những việc liên quan tới người thương. Cơ thể toát ra khói đen, giống như muốn hắc hóa.
Thấy tâm trí Viễn không lung lay bởi cám dỗ, giọng nói đó tiếp tục kích thích sự tức giận:
“Nếu để tên lẻo mép này tiếp tục nói lời đường mật nữa, mình sẽ thua mất” Thiên Nguyệt nghĩ như thế, đánh liều sử dụng chiêu thức cấm kỵ “Nỗ Lực Cuối Cùng”.
Viễn trở nên cực kì kích động, hai tay co giật. Giọng nói kia càng nói thêm vào:
- Bạn chỉ có hai con đường, hoặc gia nhập vào Hư Không, hoặc bị nhốt và c·hết ở đây.
Thiên Nguyệt cũng kinh ngạc với hành động của Lý Viễn, nhưng cô không có ý định bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
Cái c·hết đáng sợ nhất là c·hết trong tâm trí, trong lòng của tất cả mọi người.
- Tại sao cảm giác anh bạn cứ muốn mình sa đọa vào Hư Không vậy nhỉ? Có lý do gì chăng?
- Giành lại người yêu đi chứ! Họ sẽ theo người khác mất thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Từ bỏ lương thiện, từ bỏ trái tim, từ bỏ tình cảm.
Nơi đây chỉ có bóng đêm tĩnh mịch vô tận, đến hạt bụi cũng chẳng có chứ đừng nói thứ gì khác.
Viễn ngả ngửa ra sau, chống tay xuống đất và nói:
Nhưng đúng này! Tim cô đau nhói quặn thắt lại.
- Đắm chìm vào Hư Không, giống như cảm nhận lúc nãy của mình sao? Nó rất điên cuồng và tàn ác.
- Mình là Hệ Thống đã hư hại, bị chủ nhân vứt bỏ trong chốn Hư Không vô tận.
- Này! Dừng lại đi! Cứ thế nữa em sẽ c·hết đấy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Viễn hồi tưởng lại dòng suy nghĩ hỗn loạn lúc nãy. Điên cuồng, tàn ác, muốn phá hủy hết thảy mọi thứ trước mắt.
Nhưng rồi, một suy nghĩ lóe qua đầu anh:
Nhân cách Hạnh Duyên gào thét trong đầu:
- Lạc lối trong bến bờ vô cảm, đón nhận sức mạnh vĩnh hằng.
Trong khi đó, thời gian Nỗ Lực Cuối Cùng đã dần đến giới hạn. Cơ thể của Thiên Nguyệt chuyển sang thiêu đốt tính mạng, nhưng cô không chịu từ bỏ.
- Một là sa đọa và đắm chìm vào Hư Không, trở thành một phần của nó rồi trở về thông qua cõi ngụy Hư Không.
Còn Lý Viễn?
Đúng hay sai đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Được rồi! Ta không g·iết anh ấy, chỉ giam lại thôi, đừng làm loạn nữa.
Viễn ngẩng đầu lên, cười nhạt:
Viễn mong rằng sẽ có con đường khác nhưng Hệ Thống cho đáp án là không.
Theo những suy nghĩ tích cực dâng trào ra, Viễn dần trở nên tỉnh táo lại, cảm giác toàn thân đang nổi lên phía trên, tới gần mặt biển có ánh sáng mờ nhạt.
Chương 109: Lựa chọn
- Những người thân yêu, Duyên, Dung, Tuệ Tuệ cũng sẽ không đồng ý để mình làm vậy.
- Đau! Đau quá! Tại sao lại đau thế này! Cảm giác cứ như sắp tự tay hủy diệt cuộc sống của chính mình vậy.
Viễn đột nhiên tỉnh giấc giật mình bật dậy, thở hổn hển như vừa trải qua điều gì đó kinh khủng.
- Chào anh bạn, người xui xẻo thứ 1.969.898.921. Chúc mừng đã đến được Hư Không vĩnh hằng vô tận.
Hai người đánh nhau bay ra ngoài Vũ Trụ, đập phá liên miên từ nơi này sang nơi khác, hủy diệt hàng trăm hành tinh, làm rung chuyển cả không gian.
Nhưng người Siêu Việt cũng không phải dễ đối phó, tuy Viễn bị áp chế nhưng Thiên Nguyệt muốn g·iết anh thì chỉ có nằm mơ mới thành hiện thực được. Sức mạnh dù nhân lên mười lần của Thiên Nguyệt vẫn chưa vượt qua được đẳng cấp Siêu Việt.
Khuôn mặt Lý Viễn tỏ ra buồn khổ khó tả, giằng xé giữa hai lựa chọn. Đánh tiếp anh sẽ chiến thắng, nhưng cái giá phải trả là tính mạng của Duyên. Còn nếu từ bỏ chống cự, anh có thể phải c·hết.
Hệ Thống kể ra cảnh tượng đáng sợ làm Viễn cúi đầu trầm mặc.
Trong đầu Viễn huyễn hóa ra cảnh Duyên, Tuyết Dung, Tuệ Tuệ ôm ấp bên những người đàn ông khác ngay trước mắt trong khi mình đ·ã c·hết.
Viễn lơ lửng giữa hư không, đối diện anh là một quả cầu tỏa sáng nhỏ bé.
- Nếu phải c·hết để em được sống, anh c·hết cũng được!
Thiên Nguyệt không muốn c·hết, cũng chẳng cam lòng bỏ lỡ cơ hội. Cô quyết định sử dụng Thánh Luân hút Lý Viễn vào bên trong lãnh địa hư vô, tuy rằng không g·iết anh nhưng có thể giam giữ bên trong.
Viễn bị bất ngờ với chiêu thức đập nồi dìm thuyền này, bị đẩy ra và t·ấn c·ông liên tục, áp chế không thở được.
- Trả thù đi nào, quay về thế giới thực tại, g·iết sạch kẻ thù!
- Ngu xuẩn, ủy mị!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.