Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Hoàng Đế Giá Lâm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Hoàng Đế Giá Lâm


Hành tinh Rakan.

Bất chấp tình thế ngoài Vũ Trụ biến ảo khó lường, toàn bộ hành tinh đều đang đắm chìm trong sự sung sướng khi “Thánh Ước” đã đến đúng hẹn. Nguồn sức mạnh thần bí của tộc Rakan sắp trở về.

Toàn bộ người Rakan, hơn một tỉ người, bất kể đang ở đâu, làm gì đều lập tức từ bỏ và trở về Tháp Thánh Ước để triều bái Thánh Thần.

Ở trung tâm là ngọn tháp cao ba nghìn mét, hình bát giác, được xây bằng đá rắn chắc và xổ dốc xuống mặt đất bằng bậc thang.

Trên đỉnh tháp, một cô gái che mặt, đeo vương miện ngồi trên ngai vàng khắc đầy ngọc thạch, đá quý. Xung quanh cô, một vài thành viên cao quý của tộc Rakan quỳ lạy thành kính, luôn miệng ca ngợi.

Mỗi khi họ nói xong một câu, thì cả tỉ người Rakan ở bên ngoài lại quỳ lạy một lần. Mức độ thành kính và cuồng nhiệt còn hơn xa cả cuồng tín đồ, giống như họ thực sự nhìn thấy được Thần Linh trước mặt vậy.

- Hỡi Thánh Thần tại thượng!

- Hãy lắng nghe những bầy tôi trung thành nhất của người!

- Người là ánh sáng tinh khiết nhất của ngày mai.

- Người là bóng tối vĩnh hằng của quá khứ.

- Người là đấng toàn năng hoàn hảo.

- Người là mọi thứ mà tín đồ hèn mọn kính ngưỡng

- Bây giờ! Hẹn ước triệu năm đã qua, thời khắc thần thánh đã điểm.

- Xin người! Hãy hàng lâm nơi đây, cho con dân trung thành nhất của người được hầu hạ bên cạnh.

Theo lời cuối cùng mà vị tộc trưởng Rakan nói ra. Toàn bộ hành tinh Rakan trở nên rung chuyển dữ dội.

Một ánh sáng trắng từ cõi xa xăm chiếu tới, biến tất cả quy về một màu trắng tĩnh mịch. Không ai nhìn thấy gì cả ngoài ánh sáng chói mắt vượt xa mọi định luật vật lý.

- Ta! Thiên Nguyệt, phục sinh!

Một giọng nói trong trẻo ngân lên khắp hành tình, ngay sau đó, màn sáng trắng biến mất và trả lại thế giới màu sắc vốn có.

Mọi thứ vẫn như cũ, Tộc Rakan vẫn quỳ, Tháp vẫn còn đó.

Nhưng cô gái ngồi trên ngai vàng lúc nào đã hoàn toàn biến dạng.

Đôi mắt chớp lóe ánh sáng không có tròng đen, giữa trán khắc chữ thập màu đỏ, cơ thể bay lơ lửng trên không, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất bá đạo ai cũng nhận ra.

- Thiên Nguyệt Thánh, toàn bộ con dân phủ phục dưới chân người. Chúc mừng ngài phục sinh, hàng lâm nhân gian.

Tộc trưởng Rakan dẫn dắt toàn tộc quỳ lạy trước mặt Thiên Nguyệt Thánh.

- Đứng dậy đi!

Thiên Nguyệt lạnh lùng ra lệnh cho tộc Rakan đứng dậy, sau đó chỉ một ngón tay ra ngoài, lập tức, vô số bọc kén ánh sáng từ không trung xuất hiện, bao bọc toàn bộ người Rakan, phập phồng theo nhịp thở của họ.

Thiên Nguyệt chờ năm phút, sau đó phá nát tất cả các kén, và ra lệnh:

- Ra đi, những chiến binh dũng mãnh nhất của ta.

Những người Rakan cởi bỏ lớp kén bên ngoài, để lộ ra sức mạnh hoàn toàn mới ẩn chứa trong cơ thể.

Nhìn từ bên ngoài, họ không có gì thay đổi, nhưng thánh lực tuôn chảy trong người khiến họ trở thành những chiến binh hùng mạnh nhất, lý tưởng nhất. Đôi mắt thứ ba giữa trán tỏa sáng đánh dấu sức mạnh thần thánh đã trở lại với người Rakan.

Tộc trưởng tộc Rakan cảm thán:

- Tộc Rakan chúng ta là tín đồ trung thành nhất của Thiên Nguyệt Thánh, mang trong mình thánh lực c·hiến t·ranh, càng đánh càng mạnh, có thể tay đấm hành tinh, chân đá thiên hà.

- Nhưng một triệu năm trước, Thiên Nguyệt Thánh biến mất trong hỗn loạn hắc ám, dẫn tới thánh lực bị phong ấn, cả tộc như rắn mất đầu.

- Chỉ để lại một chương thánh ước về việc Thiên Nguyệt Thánh sẽ hàng lâm trở lại cùng Tháp Thánh Ước để thức tỉnh sức mạnh ngủ say.

- Bây giờ Thiên Nguyệt Thánh ngài đã thức tỉnh, chúng ta phải đi ra ngoài, để cả Vũ Trụ ca tụng sự vĩ đại của Thiên Nguyệt.

Theo lời dẫn đầu của tộc trưởng Rakan, tất cả giơ tay lên trời, hô vang cái tên:

Thiên Nguyệt!

Thiên Nguyệt!

Thiên Nguyệt!

Tiếng hô đồng thanh rung trời, khí thế cuồn cuộn của hơn tỉ người khiến cảm xúc được đẩy lên cao trào. Họ thậm chí cảm thấy có thể đạp cả Vũ Trụ ở dưới chân.

Đứng trước khung cảnh hùng vĩ như thế, Thiên Nguyệt Thánh bình tĩnh đưa hai tay ra để mọi người ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên trời:

- Nếu đã tới rồi thì sao không xuất hiện đi?

- Hi hi! Thấy mọi người đang bận nên anh không tiện xuất hiện ấy mà.

Từ trên bầu trời, vô số tiểu hành tinh nhỏ xoay tròn quanh một ngai vàng bằng đá ở không trung.

Bóng đen che khuất cả bầu trời, đặt hành tinh Rakan nằm dưới sự uy h·iếp của mưa thiên thạch.

Ở trên ngai vàng, một người đàn ông bắt chéo chân, tay chống cằm, phong thái tùy tiện như đi dạo ngoài chợ. Anh chính là Lý Viễn, Lục Địa Hoàng Đế mà nay có thể đổi tên thành Vũ Trụ Hoàng Đế sau khi trở thành người Siêu Việt.

Sự xuất hiện hoành tráng của anh khiến người Rakan căng thẳng tập trung lại, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

- Sao vậy? Hoàng Đế giá lâm mà không ai chào đón chăng.

Lý Viễn đứng dậy, vươn hai tay ra như thể hành tinh Rakan đều là con dân của mình, đôi mắt nhìn thẳng về phía Thiên Nguyệt.

Thiên Nguyệt lạnh nhạt đáp lời:

- Nơi đây chỉ có con dân của Thiên Nguyệt, không có Hoàng Đế nào cả.

- Thì em cưới anh, vậy họ cũng sẽ là con dân của anh, đâu có sai.

Lý Viễn cười đùa thoải mái, điều này khiến người dân Rakan nổi giận.

- Thần thánh là bất khả x·âm p·hạm!

Họ lao tới từ bốn phương tám hướng, đánh nát các tiểu hành tinh dễ dàng và tung nắm đấm về phía Lý Viễn.

Hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu người vây quanh tầng tầng lớp lớp nhằm bảo vệ cho thần thánh trong lòng.

Cho dù có là Võ Thần hay siêu nhân cấp năm cũng sẽ bị bọn họ đ·ánh c·hết ngay, nhưng Viễn đã vượt trên đẳng cấp đó.

Những nắm đấm của người Rakan khi tới gần Lý Viễn tự động bị đẩy chệch hướng sang người bên cạnh, thậm chí là tự mình đánh mình. Tình hình trở nên hỗn loạn với vô số người Rakan b·ị t·hương nhưng bản thân Viễn thì chẳng bị mất dù chỉ sợi lông, cọng tóc.

- Lùi lại, tung chưởng.

Người Rakan không ngu, họ mang theo đồng bạn, lùi lại, tung chưởng từ xa.

Từ đôi tay người Rakan, một luồng năng lượng hủy diệt không thua gì pháo hạm diệt tinh được tích tụ và xuất hiện, sau đó bay thẳng về phía Viễn.

Cứ mỗi người là một đòn t·ấn c·ông, hàng triệu luồng năng lượng hủy diệt tụ tập cực kì đáng sợ, đủ để rung chuyển cả Vũ Trụ.

Lý Viễn sẽ làm gì?

Đáp án là chẳng làm gì cả. Tất cả những đòn t·ấn c·ông đều tự biến mất khi chạm vào người Lý Viễn. Người Siêu Việt sẽ không bao giờ b·ị t·hương bởi những đòn t·ấn c·ông đơn giản thế này.

Nhìn thấy người Rakan bất lực trước Lý Viễn, Thiên Nguyệt hừ lạnh, ra lệnh cho người Rakan lùi lại, sau đó tự mình bay tới trước mặt Lý Viễn.

- Cút!

Không có nói nhiều lòng vòng, Thiên Nguyệt dùng một chữ để thể hiện tất cả những gì cô muốn.

- Sao hôm nay em nóng tính thế? Tới tháng à?

Lý Viễn không để ý đến việc Thiên Nguyệt xua đuổi, còn nói chuyện như thể quen rất lâu.

Nhưng Thiên Nguyệt có vẻ đang không vui, rút Thánh Luân ra, chém thẳng vào người Viễn.

Thánh Luân và v·ũ k·hí thần thánh đặc thù của Thiên Nguyệt, kết hợp với quyền năng Chiến Tranh của cô có thể tổn thương đến bất kì ai, cho dù là người mạnh hơn.

Đối mặt Thánh Luân, Lý viễn không dám chủ quan như trước mà lách người né tránh.

- Em yêu, Thế này được tính tội m·ưu s·át chồng đó, coi chừng anh báo cảnh sát.

Đáp trả anh là một cút quét ngang của Thánh Luân. Thiên Nguyệt không muốn mở miệng nói chuyện với Lý Viễn.

- Vợ yêu, có giận thì từ từ chứ đừng như vậy, tổn hại tình cảm hai đứa mình.

- Nhớ ngày nào còn ôm anh hứa yêu cả đời, nay lại cầm hung khí đuổi g·iết, đúng là đàn bà.

- Thôi nào, có gì tí anh bồi thường cho mấy nháy, gì căng vậy em.

Lý Viễn liên mồm trêu đùa làm Thiên Nguyệt nổi giận. Cô hét lên:

- Câm miệng!

Vừa nói, cô vừa dùng Thánh Luân t·ấn c·ông, nhưng lần này do bị trêu tức, không chú ý để lộ sơ hở. Lý Viễn lập tức khóa chặt tay, ôm eo cô ở giữa không trung.

- Thôi nào! Anh sai rồi! Có được không?

- Ta không biết anh là ai! Bỏ ra!

Thiên Nguyệt không giãy ra được, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cả đời cô chưa từng bị người đàn ông nào chạm như thế này.

Nhưng Viễn nói một câu làm cô đơ người:

- Thôi nào Duyên! Em có biến thành quái thú đi nữa thì anh vẫn nhận ra em. Tưởng đổi tên, thay màu tóc, vẽ một ít hiệu ứng lên người là được sao?

- Anh nói gì, ta không biết anh!

Thiên Nguyệt thấy hoảng trong lòng nhưng cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Trên thực tế, Thiên Nguyệt thật sự đ·ã c·hết trong biến cố một triệu năm trước. Cô chỉ là những chấp niệm, sức mạnh, thần tính còn sót lại được truyền tải vào cơ thể Hạnh Duyên, đánh thức chân linh chuyển thế tiềm ẩn bên trong.

Về bản chất, cơ thể này là Hạnh Duyên, chuyển thế của Thiên Nguyệt và được thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể.

Tuy nhiên, có thể vì ký ức và sự ảnh hưởng của Thiên Nguyệt quá lớn nên cô không thừa nhận mình là Hạnh Duyên, muốn cắt đứt tình cảm với Lý Viễn.

- Thôi đi! Anh nói rồi, từng sợi lông, từng lọn tóc trên người em anh đều biết rõ, làm sao mà nhầm được.

- Đừng tưởng rằng chiếm được trái tim của anh rồi có thể bỏ đi dễ dàng, không có cửa đâu, anh nhất định sẽ cưới em! Sẽ trao nhẫn vào tay em trong lễ đường.

Viễn vừa nói vừa đưa chiếc nhẫn cưới tinh xảo có khắc tên Duyên và Viễn ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Hoàng Đế Giá Lâm