Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Bị chuốc say
Duyên mơ màng thấy mình được bế lên thì vô ý thức gọi tên Viễn:
- Đúng vậy, ai mới đầu cũng sẽ như vậy, uống được rồi mới thích – Tiến hùa theo.
- Anh dám ở lại chứng kiến tiếp? Muốn c·hết trong tù hay sao?
Ông Quang nghe vậy liền hiểu, lãnh đạo lớn đang làm việc, tốt nhất nên giả vờ không biết gì cả. Dám hó hé một lời thì coi chừng.
Thật trùng hợp, hai người bọn họ ngồi dùng bữa ở cách đó không xa, ông Quang suy nghĩ một hồi cảm thấy Lê Tấn rất có thể là lãnh đạo lớn ở trung ương, không xin lỗi cẩn thận lỡ sau này chỉ cần ngoắc ngón tay đủ ông ta phá sản hàng trăm lần.
Cô hốt hoảng cầu cứu theo bản năng mà chưa kịp nhận ra người đến là Đại Quang và Ái Lan, hai người xa lạ mới gặp lúc nãy.
Anh ta nói rất khéo léo, không có trực tiếp mời Duyên uống rượu nhưng lại thông qua lời khen để khơi dậy trí tò mò. Con gái thường rất dễ có hứng thú với những thứ mình chưa biết.
- Em làm sao vậy? Có gì bình tĩnh, đừng có khóc! Có anh ở đây rồi.
Rất nhiều câu hỏi hỗn loạn trong đầu khiến Duyên không thể tỉnh táo. Cô bỗng dưng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
- Duyên này, theo anh nghĩ, xinh đẹp như em chắc ngày xưa phải là quý phi, công chúa, cũng thử rượu này rồi.
- Xin lỗi, chúng em đi nhầm phòng, không nghe thấy gì cả.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Tiến nảy ra ý định để cho Duyên uống say rồi mình kiếm cớ chuồn về trước. Duyên không biết uống rượu, chỉ cần để cho cô ấy uống một ly thì say là chuyện đương nhiên.
- Anh Tấn, thả em xuống đi! - Duyên vội vàng.
Công tiến thì lẳng lặng ngồi, vừa ăn vừa suy tính làm sao đẩy thuyền cho Duyên đến với Tấn. Anh muốn rời đi để không làm bóng đèn nhưng dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm thì anh biết bây giờ bỏ đi, Duyên cũng sẽ về.
- Em chưa uống rượu bao giờ, lại là con gái thì làm sao mà uống được. Phải uống nhiều mới quen
Tấn im lặng không muốn nói chuyện, từng lời nói của Duyên lúc này như xát muối lên trái tim tổn thương đầy đau đớn của anh.
- Anh có chỗ nào không bằng người đó sao?
Hơn nữa Duyên còn la lên cầu cứu như thế, ngay lập tức, hai người đã suy nghĩ đủ 108 kịch bản đại gia nhà giàu chuốc say thiếu nữ ngây thơ rồi abc, xyz …
- Đúng vậy, anh Tấn quả thật uyên bác, cái gì cũng biết. Như ngày xưa, rượu Mao Đài chỉ có thể dành cho vua chúa, quý tộc. Tính ra chúng ta cũng đang tận hưởng sơn hào, hải vị, rượu ngon như ông vua, bà hoàng.
Trong đầu cô lúc này hiện ra hình ảnh Lý Viễn lấy xe chở cô vòng vòng khắp quận nhất, nhớ cảnh anh ta che chắn cho cô lúc sang đường, nhớ cảnh anh ta bối rối móc ra vài chục nghìn lẻ mua nước lúc đi dạo...
Được tầm chục phút thì Tiến mượn cớ đi vệ sinh rồi chạy thẳng một mạch ra chỗ thanh toán, trả tiền xong liền đi ngay và không quay đầu lại.
- Anh Viễn, phải anh đấy không.
Ông Quang đứng đơ người chẳng biết làm gì. Tấn thì giật mình không rõ giải thích làm sao.
Nhìn thấy mình đang dần tiếp cận với giường, nhớ tới những cảnh che che lấp lấp trong phim Việt, Duyên càng ngày càng hoảng loạn, cô không hiểu vì sao một người tốt như Tấn lại có m·ưu đ·ồ với mình.
Trái lại, Tiến mừng thầm trong lòng, anh vốn định sử dụng thêm vài thủ thuật nữa để cho Duyên uống thêm, nhưng không ngờ cô đột nhiên uống rượu như vậy, càng đỡ tốn sức.
Duyên thấy vậy, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng sức lực yếu ớt của một cô gái đang say làm sao lay động được một người đàn ông cơ bắp, mạnh mẽ như Tấn.
“Dạo này Duyên hơi mệt rồi, để em ấy thả lỏng một chút” Tấn suy nghĩ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đã bắt đầu hối hận, nếu có cơ hội làm lại, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ Viễn cho người khác một cách đơn giản như vậy, cho dù là bố cô, chị cô có phản đối thì cô vẫn sẽ cố gắng đến cùng để không còn tiếc nuối.
Bởi vậy nên ông Quang dắt Ái Lan theo tới tận cửa phòng để xin lỗi, muốn bỏ tiền thanh toán giúp lãnh đạo để cầu an tâm, thậm chí nếu Tấn muốn sẽ để Ái Lan “phục vụ” tận tình chu đáo. Nhưng họ vừa mở cửa ra liền thấy cảnh tượng như sau:
Đúng lúc này, cánh cửa phòng vốn được Tiến đóng kín mở ra, Duyên lập tức la lên:
- Em ăn nhiều lên, hải sản có nhiều chất dinh dưỡng, rất bổ.
- Em mất cái gì, để anh tìm lại cho.
Nhà hàng Tự Nhiên thiết kế rất chu đáo, đặt sẵn nhiều phòng ngủ tiện nghi cho khách nhậu say và có nhu cầu “đặc thù”.
Căn phòng trong nhà hàng Tự Nhiên có lối kiến trúc cổ phương đông, được làm hoàn toàn từ gỗ cao cấp, chạm khắc tinh xảo bởi những nghệ nhân lành nghề nhất.
- Anh không tìm được… không phải anh.
- Anh là ủy viên bộ chính trị trẻ tuổi nhất Lạc Việt. Anh tốt nghiệp đại học nổi tiếng ở Nga. Anh chăm lo làm việc, cống hiến đất nước.
- Anh Tấn! Anh định làm gì đấy, em chỉ xem anh như anh trai thôi.
- Không! Em không cần xin lỗi! – Giọng nói của Tấn trở nên lạnh lùng. Anh cúi người lại gần Duyên:
Còn Duyên, ông ta nghĩ chắc một cô gái hám tiền nào đó, địa vị thua xa lãnh đạo như Tấn. Không dám xía vào nên ông chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng:
- Anh… anh định làm gì. - Duyên run rẩy hỏi.
Ngay khi bọn họ còn đang lúng túng thì Ái Lan đã ngay lập tức kéo ông Quang ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận và không quên nói với vào:
Tấn đặt Duyên lên giường. Vốn ban đầu anh chỉ để cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài, nhưng sau khi bị hiểu nhầm, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ mình nên hóa cầm thú sẽ tốt hơn. Tất cả những người trong khu vực này đều là người thông minh, họ sẽ không tới làm phiền anh, dù cho có làm gì đi nữa.
- Anh nghĩ xem, em có ngốc lắm không? Đồ của mình không giữ, lại nhường cho người khác, rồi giờ lại hối hận.
Cô lướt vào xem thì thấy ảnh của Dung và Lý Viễn đang cụng ly uống rượu với nhau ở một chỗ riêng tư nào đó với tựa là “mừng một tuần chính thức yêu nhau”.
“Nhưng cô gái kia thật tội nghiệp, trông xinh như thế mà bị… Lan cũng là con gái, nhưng quay đi không một chút chần chừ, độc ác nhất vẫn là phụ nữ.”
- Anh thích em, từ lâu rồi, em biết chứ?
Duyên múc vài muỗng ăn cho có lệ rồi thôi, bát súp trị giá chục triệu đồng trong miệng cô trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
- Cái này anh hỏi đúng người rồi. Em từng đi công tác ở Trung Quốc, được người ở đó giải thích rằng rượu Mao Đài có yêu cầu cực kì khắt khe về vị trí địa lý, nguyên liệu, kỹ thuật, thời gian. Trên thế giới chỉ có duy nhất một thôn đủ điều kiện, chỉ có thể làm thuần thủ công, thời gian ủ rượu cực lâu, bởi thế nên mới đắt đỏ như vậy.
Duyên nghe vậy liền đỏ mặt, không trả lời. Tấn ngồi lên giường, nhẹ nhàng nói:
- Dở ẹc à, đắng nghét!
- Cứu tôi với! Mau gọi người giúp tôi với!
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ đưa Duyên vào giường nằm nghỉ, bản thân ra ngoài ngồi canh cho cô. Tấn không muốn tận dụng lúc Duyên say nhưng cũng không yên tâm để cô một mình.
Tấn im lặng một lúc rồi nói:
Còn ở trong phòng, góc nhìn của Duyên, ánh sáng từ khe cửa dần dần khép lại, giống như sự vụt tắt của cái gọi là hi vọng, trong lòng cô chỉ còn hai chữ tuyệt vọng.
Tấn vốn là người thích rượu nên không lạ gì về nguồn gốc loại rượu Mao Đài này, ở trung quốc người ta còn gọi với cái tên quốc tửu, đại diện cho vinh dự của quốc gia.
- Em xin lỗi!
Nhưng dù không gian tươi đẹp, yên bình như thế. Lòng Duyên vẫn không cảm thấy được sự bình yên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên, Duyên cũng tò mò cầm ly rượu lên, cô nhìn chăm chú một lát, ngửi ngửi rồi nhấp môi vào ly, ngay sau đó, cô nhăn mặt đặt ly xuống và chê:
Công Tiến vừa nói vừa uống một hơi cạn sạch ly rượu nồng. Anh ta quay sang nói với Duyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Duyên không biết được ý của Tấn, khi thấy mình đang được bế lại giường thì hốt hoảng la lên:
Ở trong phòng, Duyên vì có men trong người, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc lâng lâng như bước trên mây. Ngồi được một lúc liền bắt đầu nói rất nhiều thứ linh tinh.
Lê Tấn muốn lại gần nhưng Duyên lại đẩy ra:
- Anh có học thức, có địa vị, có quyền lực, có tiền bạc, có lý tưởng, biết phấn đấu, vì sao em lại không chọn anh?
Trong lòng của Duyên bỗng bốc lên cơn lửa ghen tị khó tả.
Tấn nghe Duyên nói nhưng không muốn buông tay. Phần vì lo, phần vì cảm thấy khó chịu vì cô gái mình yêu lại thì thầm tên người khác khi đang ở cạnh. Đối với đàn ông, không có điều gì khó chịu bằng.
- Không phải anh, anh tránh ra!
Nghĩ tới đó, Tiến bèn chủ động cầm chai rượu Mao Đài lên:
Duyên nói xong câu này liền đột nhiên bật khóc, một tay chống xuống bàn, nước mắt rơi lã chã xuống sàn tí tách như từng nhát cứa vào tim Tấn. Anh ta luống cuống đỡ Duyên:
- Anh Tấn! Anh có biết rượu Mao Đài vì sao lại nổi tiếng như vậy ở Trung Quốc không?
- Người em thích tên là Viễn?
- Nhưng em không thích anh, em chỉ xem anh là anh trai thôi.
Trên mái là các khối điêu khắc rồng phượng thường thấy ở cung điện trong các phim cổ trang Trung Quốc. Không gian xung quanh có xây thêm những hòn non bộ xinh đẹp, xen kẽ là dòng nước trong vắt chảy tí tách, thổi hơi mát vào cơn gió nhẹ nhàng len lỏi qua công viên cây xanh.
Cô sai rồi sao? Sai từ bao giờ? Và tại sao?
Lê Tấn, một người đàn ông khỏe mạnh, cơ bắp đang bế Hạnh Duyên say rượu yếu đuối lên giường.
Đẩy Tấn ra, Duyên cũng bắt đầu ngấm rượu, cô loạng choạng ngã xuống sàn, tay quơ lung tung.
Duyên thấy rượu chẳng ngon, trong đầu vốn không có ý định uống tiếp. Nhưng chợt trong điện thoại của cô hiện lên thông báo mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 20: Bị chuốc say
Vô vàn kỷ niệm vui vẻ ùa về, Duyên buộc phải thừa nhận, lúc ở cạnh Viễn là lúc vui nhất.
- Tất nhiên trong đó có thể có phần nói quá, nhưng lý do chính thì chắc không sai.
Tấn thở dài:
Không được đáp lời, cô mở mắt ra thì thấy khuôn mặt chất chứa đau đớn và ghen tuông của Tấn.
Duyên cực kì khó chịu bởi người ngồi đó với Viễn không phải mình. Người gặp Viễn trước, người thân với Viễn Hơn, người nói chuyện hợp với viễn hơn, tất cả đều là cô nhưng tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Tấn tận tình múc cho Duyên một bát súp yến sào vi cá thơm ngon. Còn bản thân thì rót một ly rượu để uống. Anh không bao giờ ép Duyên uống rượu vì biết cô không thích.
Tấn nghe vậy liền bật cười, anh nói:
Sau đó, ba người tiếp tục ăn uống nói chuyện.
Nói xong, Tấn đè Duyên xuống và bắt đầu cởi áo, bất chấp sự phản kháng trong vô vọng của Duyên.
- Anh mới là người xin lỗi! Dù biết em không thích anh, biết rằng làm như thế này không đúng. Nhưng anh không thể chấp nhận việc đứng nhìn em ngã vào vòng tay của một người đàn ông khác. Anh không bao giờ từ bỏ.
Làm xong xuôi mọi việc, Ái Lan kéo ông Quang đi xa, không để ông có thời gian nấn ná ở lại. Chẳng chờ ông ta hỏi, cô liền trả lời trước:
Tấn thấy vậy, định ngăn cản, nhưng nghĩ lại có anh ở đây, Duyên có say thì cũng chăm sóc chu đáo được nên thôi.
Lê Tấn tuy bị đẩy ra, nhưng thấy Duyên nằm dưới sàn thì không thể chịu được, vội chạy lại bế cô lên, đem vào giường ở phòng trong để nghỉ ngơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.