Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Cậu lấy gì nuôi con tui?
Trần Vĩnh Tân là một đại gia bất động sản giàu lên nhờ trúng mánh ở Long Khánh, Đồng Nai. Ông tận dụng thời gian "sốt đất" kiếm lấy được số tiền cả trăm tỉ đồng và may mắn chuồn êm khi thị trường đi xuống.
Bản thân ông sở hữu nhiều ngôi nhà khác nhau, nhưng thường ở tại căn biệt thự quận nhất, được xây với lối kiến trúc lai tạo giữa tây và tàu.
Đầu tiên, chiếc cổng lớn làm bằng sắt mạ đồng đặt chình ình đằng sau hai con sư tử đá giữ nhà.
Bên trong, một vòi phun nước kiểu tây nằm giữa hòn non bộ, xung quanh được bao phủ bởi hoa hồng và khóm trúc. Chúng che khuất đi những hoa văn rồng phượng trên cột nhà và bức tượng nữ thần tự do cỡ nhỏ.
Sàn nhà được lát đá trong suốt, phản chiếu ánh sáng luồn qua khe mái ngói, làm chói mắt gay gắt.
Trên bức tường bê tông, một số sản vật quý hiếm như sừng trâu rừng, da hổ… được trưng bày công khai ở nơi bắt mắt nhất, hai bên đặt tượng bồ tát quán âm và bể cá phóng sinh. Nghe nói mỗi khi bán được đất, ông đều đem toàn bộ cá trong bể đi phóng sinh, rồi lại mua những con mới, chờ đợt tiếp theo.
- Tôi làm thế để tạo phúc cho hai đứa con gái! – Đấy là điều mà ông Tân hay nói.
Ông Tân có nhiều gái theo vì giàu có, ngoài một cô vợ chính thức được pháp luật thừa nhận, ông còn có cô vợ bé giữ chức thư ký, mỗi người sinh cho ông một cô con gái. Ngoài ra còn cả tá tình nhân các kiểu nhưng ông không quen lâu dài, chỉ chơi qua đường.
Hôm nay, ông Tân nghe nói con gái cả, Trần Tuyết Dung dẫn người yêu về ra mắt, một thanh niên trẻ, nghèo hèn.
Ngay từ đầu, ông tân đã chẳng ưa nổi nhưng vì không muốn tranh cãi với con gái nên ậm ừ qua chuyện, chờ cơ hội thích hợp mới xử lý.
Ông nhìn ra ngoài cửa, tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, Dung đã về, dắt theo Lý Viễn đang chậm rãi đi vào nhà.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông đã thấy đối phương hèn kém, thiếu ý chí vì mặc một bộ đồ rẻ tiền tới nhà bạn gái, chẳng lẽ không cố gắng kiếm nổi một bộ tử tế hay sao? Có bao nhiêu tiền đâu?
Tiếp đó, ông lại thêm phần khó chịu vì anh ta xách theo hộp sữa rẻ tiền ngoài siêu thị làm quà. Ông không cần đồ vật gì quý giá nhưng việc để tâm chọn loại sữa tốt khó lắm sao? Chứng tỏ không đặt trái tim vào món quà, giả dối.
Còn sữa tốt giá bao nhiêu, Viễn mua được hay không thì ông Tân không muốn biết.
Ông Tân suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường như không.
- Con về rồi đấy à! Còn đây là ai, giới thiệu cho ba nào!
- Dạ! Ba. Đây là Lý Viễn, người yêu của con.
- Dạ! Cháu chào bác! Cháu tên Lý Viễn ạ!
- À, ra là Viễn! Cháu ngồi xuống đi, để Dung lấy ly nước uống.
Viễn nghe lời ngồi ở ghế sofa, anh cẩn thận quan sát và đánh giá bố vợ tương lai. Ông ấy luôn cười nói có vẻ rất xởi lởi, cơ thể mập mạp thừa cân do thiếu vận động, trên tay đeo đầy vòng vàng như trọc phú mới nổi. Không có một điểm nào giống Dung. chắc có lẽ gen vợ mạnh quá lên lấn át hết cả.
Tiếp đó, Dung mang nước trở lại, ba người nói chuyện luyên thuyên một chốc rồi đi dạo ngoài vườn.
Trong lúc đi dạo, mẹ của Dung có việc gọi cô vào nhà hỗ trợ, chỉ còn Viễn và ông Tân đi với nhau.
Mặc dù thắc mắc vì sao mẹ Dung từ đầu tới cuối không được ló mặt ra nhưng Viễn không hỏi vì đây là điều tế nhị.
- Nhà cháu ở đâu nhỉ?
- Dạ! Nhà cháu ở quận 9, nhưng cháu thuê trọ ở quận 4 để tiện đi làm.
- Ồ! Xa vậy, chắc khó khăn lắm nhỉ?
- Cũng tạm được bác ạ! Còn đủ sống qua ngày.
- Mà nghe Dung kể cháu đang làm bất động sản? – Đang nói chuyện vu vơ, ông Tân đột nhiên hỏi một cách tùy ý. Viễn không suy nghĩ nhiều, trả lời đúng sự thật.
- Dạ! Cháu chỉ làm môi giới nhỏ thôi, kiếm cơm sống qua ngày.
- Chắc cũng được tầm 50 triệu một tháng nhỉ? Lúc bình thường, Dung tiêu khoảng chừng ấy tiền, lâu lâu có dịp lễ nào đó thì xài nhiều hơn một chút. - Ông Tân thừa hiểu thu nhập bình thường khoảng bao nhiêu nhưng muốn làm khó Viễn nên cố ý giả vờ không biết.
- Dạ! Không được đâu bác ơi! Nhân viên quèn như cháu thu nhập bấp bênh lắm, còn xa mới có mức đó.
Viễn xấu hổ giải thích, ông Tân không vội nói tiếp mà đi thêm một đoạn, tới trước bức tượng nữ thần tự do nói:
- Cháu biết bức tượng này tên gì không?
- Cháu biết chứ, biểu tượng của nước Mỹ, nữ thần tự do.
- Vậy cháu có biết nước Mỹ làm thế nào để được tự do không?
- Họ giành lấy tự do bằng đôi tay của mình, thoát khỏi sự kiểm soát của đế quốc Anh.
- Ha ha! Sai rồi! Bác nghe Dung kể cháu giỏi lịch sử lắm, sao lại không biết nước Mỹ độc lập nhờ có tiền, dùng tiền để mua đất.
Ông Tân cười khoái trá khi thể hiện được sự ưu việt về tri thức, hôm qua ông nghe trên mạng kể về việc Mỹ dùng tiền mua đất, cho thấy chỉ cần có tiền là có tự do.
Viễn nghe ông ấy nói vậy liền ngay lập tức muốn phản bác, chỉ cần tiết học lịch sử không được dạy bởi giáo viên thể d·ụ·c thì chắc chắn phải biết c·hiến t·ranh giành độc lập của Mỹ.
Nếu không có c·hiến t·ranh thắng lợi, nước Mỹ đã sớm bị bóp c·hết từ trong trứng nước.
- Nhưng còn c·hiến t·ranh…
Viễn còn chưa kịp nói hết câu thì ông Tân cắt ngang qua điều mà anh muốn nói.
- Được rồi, cháu nhỏ không biết là bình thường. Nói đến tiền và tự do, thời nay cũng thế, không có tiền lấy gì ăn, không có tiền sao chữa bệnh, không có tiền sẽ bị trói buộc đủ điều. Bác không tham lam giàu sang quyền quý gì, nhưng bác muốn con gái bác tự do, cháu hiểu ý bác chứ?
- Dạ! Cháu hiểu. Cháu sẽ cố gắng để lo cho Dung?
- Lo cho Dung? Cháu định làm công việc môi giới ba cọc ba đồng để lo sao? Hả?
- Cháu còn trẻ, không có tiền cũng được! Nhưng tại sao không phấn đấu lên cao, không làm trưởng phòng, trưởng nhóm, có tệ lắm cũng cố gắng vào công ty lớn, phấn đấu vì sự nghiệp. Cháu như thế này, mê muội, không có ý chí phấn đấu là không được. Cứ mãi quanh quẩn như thế này, rồi cậu định lấy gì để nuôi con gái tui?
- Cậu lấy gì nuôi con gái tui? Hả?
Ông Tân nhắc lại với giọng chất vấn, thay đổi cả xưng hô từ cháu sang cậu. Ông hoàn toàn không hài lòng với Lý Viễn, vừa không giàu có, không tài năng, không biết phấn đấu, chỉ được cái dẻo miệng dụ dỗ con gái nhà lành (ông ta tự suy diễn). Đứa nào mà theo chắc khổ cả đời.
Đúng vậy! Từ đầu tới cuối ông ta không cảm thấy mình hám giàu, chê nghèo. Giống như vô số người khác sống trong xã hội này, luôn cảm thấy mình khác biệt, không ham hố tiền bạc vật chất nhưng sự thật thì một lời khó nói.
Ông Tân không cần biết Viễn, cũng chẳng hiểu làm việc thế nào nhưng “khẳng định” viễn không biết phấn đấu.
Thực ra, về bản chất, ông ta chỉ đang cố gượng ép gán ghép lý do chính đáng để thể hiện sự không hài lòng. Ngay khi biết Viễn nghèo khó, thiếu thốn là ông ta đã đánh rớt rồi, những câu “không quan tâm đến tiền” chỉ dùng để lừa con nít.
Viễn im lặng không nói một lời. Đây là điều mà anh đã đoán trước, những câu chuyện cũ rích hám giàu chê nghèo đã luôn lặp đi lặp lại từ ngàn đời nay, không có gì bất thường và chẳng ai thay đổi được cả.
Một lúc lâu sau, Viễn tự tin nhìn thẳng vào mắt ông Tân, anh nói:
- Cháu sẽ chăm lo hạnh phúc cho người cháu yêu, luôn có cách để thực hiện, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên.
Ông Tân khinh thường nghĩ Viễn ngây thơ, nhưng cũng không thèm nói gì nữa, nếu nhắm không thông qua cách này để làm anh chùn bước được thì ông ta đổi cách khác.
Tiếp đó, hai người không nói thêm gì nữa, cũng chẳng cho Dung biết chuyện xảy ra ở đây. Sau khi Viễn ra về, Dung vội vàng hỏi ông Tân:
- Ba! Ba thấy anh ấy thế nào?
Ông Tân không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
- Con thấy nó ra sao?
- Con thấy anh ấy rất tốt và tài giỏi.
Biết con gái mình đang trong men say tình yêu nên ông không khuyên ngay mà lập lờ nhắc chuyện khác:
- Ba thấy cũng ổn, nhưng nó lại làm nghề môi giới, chuyên dùng lời nói để lừa gạt người khác, chắc xung quanh nhiều ong bướm lắm.
Dung nghĩ tới Duyên, trong lòng đột nhiên lo lắng.
- Nhưng… nhưng anh ấy chỉ thương con thôi.
Ông Tân nghe cách trả lời ngập ngừng thì vui mừng vì đã tìm ra điểm yếu trong tình cảm của Dung và Viễn. Một âm mưu bí mật dùng để chia rẽ đôi lứa dần dần được hình thành trong đầu ông ta.
- Để rồi xem! Con gái tui không phải dễ dụ vậy đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.