Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Cuộc sống khó khăn của Lý Viễn
Dung nghe mọi người nói như thế, nghĩ đến Lý Viễn, đột nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác khó chịu, không thoải mái. Đây là bản năng tranh giành hơn thua của phụ nữ.
- Tuyệt vời! Vỗ tay cho bạn Dung nào! Mọi người lên ly, 2-3 zô, 2-3 zô, 2-3 uống. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trời! Sướng quá vậy! Chỉ biết ước. Còn Dung thì sao, có chấm anh nào chưa? Đẹp như Dung chắc phải đẹp trai, nhà giàu mới có cơ hội.
Bầu trời vẫn đầy nắng, nhưng không có tia nào dành cho khu trọ u ám này cả.
Bà chủ nhà mập mạp tuổi trung niên nổi giận đùng đùng giống như kiểu bị tiền mãn kinh. Bà ta ra tối hậu thư xong thì quay người bỏ đi, trong miệng lầm bầm:
Dung tới nơi, bạn cô đẩy cùi chỏ vào hông, biểu cảm hâm mộ:
- Thùy cứ trêu Dung, tụi con Lan có đến không?
- Phải biết lựa người có chí, biết tiến thủ con ạ! Không thì khổ lắm.
- Mình và người yêu mới quen nhau đây thôi, nhưng anh ấy không đẹp trai hay giàu có gì cả, chỉ là người bình thường.
Từ đằng xa, cô bạn đứng ở hành lang vẫy tay khi thấy Dung bị nhiều anh chàng làm phiền xin số.
- Người yêu mình không thích ồn ào trên mạng nên không tiện kể với mọi người, nhưng anh ấy thương mình lắm, Mấy ngày trước vừa cho mình đi du lịch châu âu hết gần trăm triệu! - Thùy cười nói, cô là chúa thảo mai ở nhóm.
Trong đó Mai, Thảo, Lan đều đã có chồng, Trúc vừa mới đính hôn, dự tính hai tháng nữa về chung một nhà.
Mỗi lần như thế, Dung chỉ có thể lấy cớ đi ngủ để tránh né, nhưng trong lòng cảm thấy bực bội và áp lực, muốn giải tỏa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dung mặc một bộ quần đùi áo thun nhẹ nhàng, năng động, đội mũ lưỡi trai, tóc cột đuôi gà, rõ ràng là không chăm chút nhiều về ngoại hình nhưng vẫn hút hồn những chàng trai khác nhờ nét thanh xuân và dáng người nóng bỏng.
Viễn bật cười khi nghĩ tới những sự trùng hợp mà không biết rằng những gì nói giỡn đôi khi lại thành thật.
- Mà hai bạn có mối nào chưa, sao kín tiếng vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thùy đưa ra đề nghị:
- Tao nói lại lần cuối! Lo cho cái thân mày trước đi, hết tháng này mà còn không bán được cái nhà nào thì cút cho tao.
Thảo cũng học theo than vãn, nhưng bị Mai chê sướng mà không biết hưởng:
Viễn bất lực, anh đã đoán trước kết quả này, anh chỉ muốn thử cố gắng chút nào hay chút đó thôi.
Cảnh đổ nát t·ang t·hương sau v·ụ c·háy khiến một người có lòng trắc ẩn như Viễn thề rằng sau khi ra trường, sẽ giúp cho mọi người không phải nơm nớp lo sợ trong những ngôi nhà kém an toàn như vậy nữa. Nhưng chính những nguyện vọng muốn giúp người khác này hại bản thân anh khốn khó.
- Đến sớm rồi, chờ mỗi bà thôi đấy, lâu lắm rồi mới có dịp tụ tập đông đủ thế này, đi thôi!
- Trời, nghe mấy bà kể mà sao ngán không muốn lấy chồng luôn. Cứ nói thế sao Dung với Thùy dám cưới.
Ông Tân lúc nào cũng nói bóng gió về những chàng trai nhà nghèo, ham tiền của nhà gái nên lừa cưới, sau khi đã chiếm đoạt tài sản thì đối xử tệ bạc với vợ giàu, ra ngoài tìm bồ nhí chơi.
Chương 26: Cuộc sống khó khăn của Lý Viễn
Chẳng trách con cháu thời nay sao lại dễ dàng quên đi sự tích anh hùng của cha ông, cuộc sống mưu sinh đâu cho phép họ nhớ đến những điều “thừa thải” không kiếm được tiền như vậy.
- Hay gọi người yêu đến đây đi Dung, để tụi mình kiểm tra cho. Chị em dày dạn kinh nghiệm, chắc chắn biết anh ta có tốt với bạn hay không.
Thảo chào đón Dung một cách thoải mái, cô ấy làm bên truyền thông nên rất hòa đồng. Những người khác nghe vậy, hưởng ứng theo làm Dung khó lòng từ chối:
Dung ậm ừ từ chối không được, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý gọi Viễn tới để “giới thiệu” với đám bạn.
Trò chuyện một lúc, mọi người bắt đầu nói xấu chồng, có vẻ như đây là sở thích muôn thuở khó bỏ của chị em.
Chuyện này phải kể tới hồi đi học, từng có lần quán karaoke đối diện trường học bị cháy, nhà xây chục tầng không có thoát hiểm. Dụng cụ chữa cháy thì toàn hàng đểu, hàng giả. Cả trăm người bị nhốt lại ở các tầng trên cao c·hết c·háy trong tuyệt vọng trước khi đội c·ứu h·ỏa kịp có mặt.
Người thì tắt máy, người thì nói bận, thậm chí chửi thẳng mặt Viễn, không có ai muốn nghiêm túc mua nhà vào thời điểm này.
- Câm ngay cho tao. Ăn gì mà ngu thế hả, thiếu cái gì kệ nó, nó c·hết chứ mày có c·hết đâu mà lo. Việc của mày là lừa cho nó mua để kiếm tiền, hiểu chưa thằng ngu, nguyên cả cái sở, cả thành phố, cả cái ngành xây dựng này chẳng lẽ c·hết hết rồi hay sao mà để thằng ngu như mày lo?
- Có chồng công an ngon thế còn gì, ra đường ai cũng nể. Như chồng mình làm nông, đi ra ngoài không dám mang theo luôn. Cả ngày chỉ biết rượu chè, c·ờ· ·b·ạ·c, làm ăn thì không lo. Mình không vì thằng cu có khi bỏ quách cho rồi.
Viễn im lặng thở dài nhìn bà chủ nhà đi xa. Dù sao mình nợ tiền nên dù có nói nặng nhẹ thế nào cũng chỉ đành câm họng. Đấy là thực tại. Không có tiền đến ngay cả làm người cũng khó.
- Nhưng ngôi nhà đó thiếu thông gió, hệ thống chữa cháy, tường…
Thảo lập tức nghi ngờ:
Kể từ ngày dẫn Lý Viễn về gặp bố, thế giới xung quanh Dung bỗng nhiên thay đổi.
- Dung ơi! Ở đây này.
- Uầy! Thật không đấy, hay lại giấu giếm gian gian díu díu mập mờ. Khai thật đi, anh người yêu thế nào mà giấu.
Nhóm sáu cô gái chơi chung với nhau từ hồi còn học cơ sở nên tình cảm rất khắng khít và trong sáng. Có thể lúc ra xã hội, bị bão táp mưa sa làm biến dạng nhưng khi gặp nhau lại trở về thời thiếu nữ ngây thơ.
Dung đoán được phần nào lý do họ làm thế, nhưng cô không thể nói gì được vì họ là bố mẹ mình. Bởi vậy, hôm nay cô rủ nhóm bạn thân đi chơi ở một khu du lịch ngoại ô để xả stress.
Cũng không trách đám người của Thảo nghĩ như vậy, thời nay người đẹp cặp đại gia là quan niệm thường thấy. Dung được bầu làm hot girl của lớp, xinh đẹp như thế quen một anh đẹp trai nhà giàu nào đó quá đỗi bình thường.
Điện thoại của Viễn vang lên, người gọi tới là Dung.
- Cái thể loại rác rưởi, cơm không có mà ăn bày đặt nói chuyện lịch sử với chả chính trị, đáng đời nghèo mãn kiếp.
- Được lắm đấy, đi tới đâu cũng có các anh theo, đứng thêm một lúc nữa chắc kẹt đường luôn quá. Đúng là tâm hồn đẹp có khác.
Viễn đóng cửa, lục lại danh sách những khách hàng cũ để liên hệ.
Người mua nhà đa số đều không có trình độ, môi giới chỉ cần giấu giếm vài tin là đủ để khiến họ bị hớ, thông qua đó mới dễ thu được hoa hồng.
Trúc nói xong quay sang hỏi Thùy và Dung:
- Xin lỗi! Bạn tôi đang chờ! – Dung nói xong vội vàng đi nhanh về phía bạn mình, cô đến đây để thư giãn, không muốn chịu thêm áp lực từ ruồi bu.
Hai người vừa đi vừa ôn chuyện xưa, chẳng mấy chốc đã tới một căn chòi rộng rãi cạnh hồ sen. Ngoài Dung và Thùy, ở đây còn có bốn cô bạn thân chơi cùng: Mai, Lan, Thảo, Trúc hồi xưa còn có biệt danh tổ thực vật vì những cái tên.
- Còn chồng mình đi suốt ngày, làm công an nhìn vậy chứ lương chẳng được mấy đồng, cứ đi biền biệt suốt, nửa đêm nghe điện thoại là phải bật dậy làm nhiệm vụ. Nhiều khi cũng tủi thân lắm. Được cái chồng thương, hay dẫn đi chơi bù nên còn chấp nhận được.
- Ôi, lâu lắm mới được gặp lại Dung, hôm nay chúng mình không say không về nhé.
Viễn có biết hay không? Anh biết, nhưng vẫn làm thế.
Đây là Lan, chồng cô làm công việc bảo vệ nên chẳng mấy dư dả. Cô thường hay than phiền biết trước hồi xưa kiếm ông đại gia cưới cho rồi.
Còn như Viễn, quan tâm từng chi tiết, từng vấn đề giúp người khác thường bị chửi lắm chuyện, người bán ghét vì không được giá, người mua ghét vì nói nhiều lằng nhằng những thứ họ không hiểu, sếp thì tức vì không có tiền môi giới cho công ty, bên quản lý ghét vì như thế trông họ như những thằng đần vô tích sự khi để một thằng môi giới đi rà soát căn hộ.
- Dạ con biết rồi, giờ con đi ngủ đây, má ngủ ngon!
Nói chung cách làm này hoàn toàn sai nếu xét về đạo lý đối nhân xử thế.
- Tôi nói cho cậu biết, nể tình người thuê lâu năm, tôi đã du di cho cậu ba tháng nay rồi, bây giờ vẫn chưa có. Tôi cho cậu hạn chót ba ngày sau, nếu không có tiền thì lo cuốn xéo đi.
Trong lúc đó, Viễn bị bà chủ trọ hạch sách vì chậm trả tiền nhà. Cái ví tiền đáng thương của anh ta chưa từng được ngửi thấy mùi polymer kể từ khi quen Dung, công việc thì không kiếm được tiền, dẫn đến cuộc sống rất túng quẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, không chờ Viễn trả lời, sếp của cậu ta đã cúp máy. Đây chính là vấn đề lớn nhất khiến cuộc sống Viễn khốn khó thế này.
- Được thôi, hôm nay hết mình.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Viễn bấm nghe, nhận ngay một tràng chửi liên tục:
- Bị dọa đuổi khỏi phòng, nguy cơ mất việc, còn thiếu người yêu đòi chia tay nữa là mình thành “nhân vật chính trong tiểu thuyết trung quốc nhỉ”
- Viễn! Mày bị điên đấy hả, nói lung tung làm gì để người mua bỏ mất, chủ nhà đang kiện ầm lên kia kìa. Sao mày cố chấp, bảo thủ, không biết tiếp thu thế hả? (đọc tại Qidian-VP.com)
Buổi tối, mẹ cô vào thủ thỉ tỉ tê, kể ngày xưa khổ sở ra sao, may mà quen được bố có bản lĩnh nên mới được sống tốt. Bà ấy thường hay khuyên nhủ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.