Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Bị gài thế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Bị gài thế


- Thật không? Hay anh sợ phải trả tiền cho tụi em, yên tâm đi, tụi em là bạn Dung, không tới mức đó đâu.

- Tội nghiệp thanh niên, vô duyên vô cớ dính vào xã hội đen.

Lúc nãy khi nói chuyện, Viễn có nhắc tới thời buổi hiện nay an ninh xã hội tốt hơn, xã hội đen không còn mạnh như hồi trước do công an quản lý chặt hơn, văn minh hơn. Chẳng hiểu sao lại bị đám người này nghe được. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đường kẹt xe, đông người quá. Anh nghe Dung gọi là đi liền.

Nghe những người xung quanh bàn tán, Dung và nhóm bạn sợ run chân, làm cho tên giang hồ kia càng thêm khoái chí, thấy Dung xinh đẹp, đưa tay ra định kéo cô lại gần nhưng chưa kịp hành động thì đã bị một bàn tay khác bóp chặt.

Không khí xung quanh trở nên rất vi diệu. các cô gái đều không hài lòng với đáp án của Viễn, Thảo tuy nghi ngờ nhưng thấy tình hình căng thẳng quá nên giúp giải vây:

Viễn đến muộn bởi kẹt xe, nếu ngày thường thì Dung sẽ hiểu và thông cảm nhưng không hiểu sao lần này lại gắt gỏng trách cứ.

- Bữa khác là bữa nào, hay hôm nay luôn đi, sẵn tiện có bill đây này.

Gã giang hồ định xài lại trò cũ, dùng tay còn lại vả vào mặt Viễn nhưng anh né dễ dàng, tiện thể đẩy gã giang hồ ra sau, ngã chổng vó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái tên “Cầu Treo” được đặt theo đặc thù địa lý, một khu đất nhỏ biệt lập, kết nối với bên ngoài thông qua một chiếc cầu làm bằng gỗ, treo ngang trên một dòng sông.

Viễn nói, ngồi xuống bên cạnh Dung muốn nắm tay cô, nhưng cô giận không cho Viễn chạm vào người mình, cũng chẳng nói tiếng nào.

Dung liên tục tỏ thái độ không vui, tuy không tới mức công khai rõ ràng nhưng mọi người ở đây đều biết. Ít ai ngờ người nói đỡ cho Viễn nhiều nhất hôm nay lại là Thảo, cô ấy hầu như cứu cánh Viễn khỏi những tình thế ngặt nghèo nhất trong cuộc trò chuyện.

Tên giang hồ giơ tay lên, tát vào mặt Viễn một cái thật mạnh, tiếng vang giòn giã bay xa khiến tất cả những người xung quanh giật mình nhìn lại.

Đánh nhau một hồi, Viễn khỏe như trâu, trong khi đám giang hồ đánh sưng cả tay. Gã đại ca thấy thế hô đàn em cầm v·ũ k·hí mà đập, cả đám lúc này mới bắt đầu lấy ghế, gậy, bàn, mà đập Viễn, làm anh ta chỉ đành ôm đầu, co người nằm rạp xuống đất để bảo vệ những vị trí nguy hiểm.

- Công an? Ha ha ha ha….

- Vậy anh gọi thêm món đi, menu này!

- Ai chẳng biết danh Long Đen, g·iết người không chớp mắt, phen này chàng trai kia gặp xui rồi, không biết còn lành lặn về nhà hay không.

Nếu có thể, Viễn chắc chắn sẽ không tiếc vài triệu đồng vì Dung, nhưng hôm nay anh thực sự không có tiền, anh đành gượng cười giải thích:

- Á à! Thằng này láo!

Dung tuy đang giận dỗi, nhưng thấy cảnh này không nhịn được nữa, chạy tới ôm tay của Viễn:

Đi qua chiếc cầu gập ghềnh với tiếng nước chảy réo rắt bên tai, Viễn đậu xe ở cạnh một khu rừng thông, ở đây chất đầy những chiếc ô tô có mức giá tầm thấp và trung, xen kẽ với hàng xe phân khối lớn được nẹt bô của dân đua.

- Dừng tay, tụi bay đang làm gì trong nhà của tao thế?

- Anh thấy rồi, tới ngay đây!

Lúc này, cả nhóm đã ăn uống no nê, trên bàn chỉ còn lại nồi lẩu gần cạn đáy và những lon bia rỗng.

Viễn nói rồi nhanh chóng đi vào trong khu du lịch. Anh lượn quanh những bậc đá dốc vài vòng mới tới được chỗ của Dung.

- Xin hỏi anh là ai vậy ạ? Em hình như không nói gì đụng chạm đến anh.

Gã ta cất tiếng cười khả ố thật dài, hù dọa những người xung quanh rồi tuyên bố:

- Ô kìa, anh Dương! Hóa ra là anh. – Nói xong, lão quát đàn em:

Họ không chú ý tới đất đá ở xung quanh Viễn thường xuyên rung lắc dữ đội như muốn bay lên không trung.

Đây là lần đầu tiên cô nhắc anh về ngoại hình. Mấy bữa nay tâm trạng của Dung không tốt như trước, hay giận hờn vu vơ, oán trách nhiều điều. Thường thấy ở các cô gái khi gặp phải áp lực từ xung quanh.

- Tụi em chào anh ạ!

- Anh làm gì vậy? Ở đây bao nhiêu người, không sợ báo công an à?

- Yên tâm! Lần sau anh sẽ mời!

- Alo, anh tới rồi đây, em đang ở chỗ nào?

Nhưng từ xưa tới nay, xã hội đen không bao giờ đi gây gổ một mình. Thấy đại ca của mình b·ị đ·ánh ngã, cả đám đàn em lao lên vây đánh lấy Viễn.

- Thôi không cần đâu! Anh không đói. Mọi người không cần để ý tới anh đâu.

Ngay lúc tình hình căng thẳng, một giọng đàn ông vang lên:

- Xin chào mọi người, mình là người yêu của Dung. Xin lỗi vì tới muộn. – Viễn cố gắng thân thiện chào hỏi, nhưng chỉ có Thảo chào đáp lại, những người khác không mấy quan tâm tới sự có mặt của anh.

- Anh định làm gì đấy? Viễn lạnh lùng chất vấn. Đúng là anh không muốn gây chuyện thị phi với xã hội đen, dù có b·ị đ·ánh anh cũng nhịn, nhưng muốn đụng vào người yêu của anh thì đừng hòng.

Nhìn đám giang hồ đập bôm bốp vào người Viễn như muốn đ·ánh c·hết, nhiều người sợ có án mạng xảy ra nên co giò chạy trước. Dung muốn lao ra can nhưng bị mấy cô bạn giữ lại.

- Anh mặc đồ đẹp một chút nhé, bạn em hay để ý ngoại hình.

Viễn đang lúc hết tiền nên nghe nói như vậy rất khó xử, anh không ki bo, nhưng tài chính có hạn, không đủ để chi trả toàn bộ một bữa thế này. Dung tuy biết nhưng lúc này lại không muốn giúp đỡ, cô nghe Thùy nói đàn ông đặt trái tim vào đâu thì sẽ để tiền chỗ đó, thử cái biết liền.

Anh vừa cất xe xong thì điện thoại vang lên, mở ra có hai cuộc gọi nhỡ của Dung, nhanh chóng bấm nghe và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này đám người xôn xao bàn tán:

Đám người giang hồ này vì tin tức kém, chưa biết rõ nên vô tình vào đây làm loạn, may sao gã đại ca biết mặt Công Dương nên vội vàng xin lỗi, nếu không đánh nhầm một trận là cả đám vào tù mọt gông.

- Tao hỏi mày, mày có nói hay không? Có hay không, đơn giản vậy thôi, mày nói lung tung nữa tao đập vỡ mồm mày giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Dạ! Em là người của anh Long Đen, biệt danh Hải C·h·ó Dại, nãy có thằng oắt con này dám chửi rủa lung tung nên tụi em giận quá, đập một trận cho chừa. Tụi em không biết đây là nhà của anh chứ nếu không có ăn gan hùm, gan báo em cũng chả dám làm thế. Anh yên tâm, em sẽ bồi thường cho anh đầy đủ không thiếu một đồng.

- Các chú là ai? Sao phá phách trong nhà của anh?

- Sao anh đến muộn thế, nửa tiếng rồi đấy, tụi em ở chòi số ba, cạnh bờ hồ ấy.

Dung gọi điện nói với Viễn rằng cô đang vui chơi với bạn bè ở khu du lịch Cầu Treo, nhờ anh tới đón về, tiện thể giới thiệu với bạn bè. Đặc biệt lần này cô nhắc thêm:

- Là Long Đen, giang hồ khét tiếng đất Sài Gòn.

Sau một tiếng đi xe, Viễn đến khu du lịch Cầu Treo.

- Anh đi lâu quá, tụi em cứ gọi đồ ăn ra trước, tính chờ anh đến là vừa kịp luôn, ai dè… Anh có ăn vụng với em nào trên đường không đấy.

- Mày lúc nãy dám nói linh tinh là giang hồ tụi tao hết thời rồi. Đúng không?

Không biết vì sao mà dạo này Viễn ngày càng trở nên khỏe khoắn, lanh lẹ dị thường. Nếu đánh 1 vs 1, anh dư sức xử lý gọn gã giang hồ cơ bắp kia.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau và chuyện trò một lúc, nhóm bạn của Dung quyết định sẽ đi karaoke hát cho thoải mái, không ai thực sự định gọi thêm món ăn nào dành cho Viễn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người chủ khu du lịch chính là Công Dương, anh ta được Công Tiến giao cho quản lý khu này. Với uy thế em ruột của chủ tịch thành phố, không ai dám tới đây phá phách.

Cả đám giang hồ dừng lại, nhìn xem thằng ngu nào dám nhảy ra kiếm chuyện với băng Long Đen, gã đại ca còn tính lôi vào đập chung cho bõ tức nhưng khi vừa nhìn rõ người đến, gã liền vội vàng bỏ gậy xuống, chạy lại vẫy đuôi ninh nọt:

Viễn cũng không thèm để ý, anh chỉ mong hôm nay kết thúc êm đẹp là được, nhưng sự cố đột nhiên xảy ra, một nhóm người xăm trổ đi tới túm cổ áo của Viễn:

Viễn thở phào nhẹ nhõm vì tạm thời thoát thế bí. Thùy mỉm cười nhìn Dung với ánh mắt đầy thâm ý, làm cô ngại và giận lây sang Viễn.

- Em thử hỏi xem khắp cái đất Sài Gòn này, thằng nào dám động vào người của Long Đen. Anh nói cho em biết, Long Đen là đại ca của anh đấy.

Bởi vì nhóm người của Dung đã ở ngoài hành lang, chuẩn bị đi về nên xung quanh có nhiều người qua đường đứng hóng hớt. Gã giang hồ nghe vậy, không những không giận mà còn phá lên cười:

Mai lấy từ dưới bàn một hóa đơn, trên đó ghi tổng cộng hết hơn hai triệu đồng. Thực tế hóa đơn đã sớm đưa tới, nhưng bọn họ cố chờ Viễn tới để thử lòng.

Nhìn thấy đối phương xăm kín người, cái đầu trọc lóc, trên tay xách theo chai rượu, Viễn cố gắng tránh xung đột.

Thấy đám người này tỏ ra biết điều, Công Dương nhẹ giọng xuống:

Thùy nói với giọng dịu dàng, nghe như đang giải thích cho Viễn Nghe nhưng thực tế ẩn ý chất vấn vì sao anh đến muộn.

- Anh hứa rồi đấy nhé, bữa sau tụi em sẽ móc sạch ví của anh!

Chương 27: Bị gài thế

- Em cứ đùa, để bữa khác anh mời tụi em đền bù.

- Thật ngại quá, hôm nay anh không mang theo tiền, để bữa khác đi, chắc chắn anh sẽ mời.

Dung không nói đỡ cho Viễn, Thùy được nước làm tới đẩy Viễn vào thế khó, miệng thì nói anh yên tâm nhưng ngầm thì ám chỉ anh keo kiệt, tính toán với con gái.

- Còn không mau bỏ gậy xuống, mau lại chào anh Dương, nhanh lên!

Một mình Viễn đương nhiên không thể chống lại gần chục người bao tứ phía được. Nhưng những cú đấm của họ đập vào người Viễn như đụng phải đá, trong khi bản thân Viễn thì không hề hấn gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Bị gài thế