Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Nhan sắc vạn người mê

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Nhan sắc vạn người mê


Sau khi đã làm hết những chuyện cảm thấy cần thiết, Duyên cất điện thoại và lên giường ngủ.

Một tối đặc biệt cứ thế trôi qua, đón lấy ánh nắng bình minh như hi vọng cuối đường hầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đấy! Cuộc sống của một cô gái có nhan sắc vạn người mê cũng đâu có sung sướng gì đâu, khổ sở lắm đấy chứ.

Bất chấp đại dịch toàn cầu, thị trường bất động sản đóng băng, tập đoàn Xuân Đào vẫn phát triển đều đặn, đóng vai liều thuốc an thần cho ngành bất động sản, xây dựng nói riêng và toàn bộ nền kinh tế nói chung.

Đào bước xuống xe, nhìn lại trụ sở tập đoàn Xuân Đào, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Nhưng dù vậy, đôi lúc Duyên cũng cảm thấy khó chịu trong lòng khi người khác áp đặt liên tục lên mình như vậy.

- Anh Tuân, gọi giám đốc tài vụ và kế toán trưởng tới phòng làm việc giúp em, em đi trước!

Mặc dù con Gà Sáu Bơ khiến nhiều người bạn của Duyên hâm mộ, nhưng cô thẳng thừng từ chối món quà "đơn giản" ấy, bất chấp người giao xe tội nghiệp năn nỉ.

Đằng sau cô là Tuân, lúc này, anh ấy đang dặn dò một số chuyện với thư ký trước khi vào công ty.

Duyên là một cô gái thích suy diễn vẩn vơ.

Ở kiếp trước, Đào đã từng bị đuổi ra khỏi đây, nơi cô dùng cả tuổi thanh xuân để xây dựng lên.

Những tin nhắn tán tỉnh nhiều vô số kể, ngày nào cũng khiến Duyên phiền não vì nhắn lại thì lười mà không nhắn thì giống như làm kiêu, chảnh chọe.

Những nhân viên của tập đoàn Xuân Đào luôn được đánh giá cao hơn ở ngoài xã hội, họ nhận được mức thu nhập cao so những người khác trong ngành nên luôn quý trọng, sợ bị thế chỗ.

Chỉ riêng khuôn mặt mộc non tơ hoàn hảo này đã đủ để ăn đứt chín mươi chín phần trăm các hot girl trên mạng được chỉnh sửa đủ kiểu rồi, cộng thêm vóc người thon thả hấp dẫn khiến từ lúc dậy thì tới giờ, Duyên chưa bao giờ phải bỏ tiền mua đồ ăn vặt.

Các nhân viên sợ hãi núp đằng xa, không ai dám lại gần, ngoài đường thì đầy những người xa lạ xum xoe chỉ chỏ.

- Mình sẽ không bao giờ để những chuyện đó lặp lại một lần nữa.

"Anh chỉ tặng cho em ít đồ đơn giản thôi, sao em không nhận cho anh vui"

"Nghe nói em sắp khai trương cửa hàng, chắc chắn anh sẽ đến ủng hộ"

Không, về bản chất, Duyên hờ hững với tất cả những chuyện nhỏ đó, đối với cô, kể cả cửa hàng, vào nam, ra bắc hay lối sống nề nếp gia giáo đều là việc nhỏ mà cô không có động lực gì để quan tâm tới.

- Vào đi!

- Cố lên, không thể để chị Đào thất vọng được.

Đôi môi anh đào chúm chím, mũi nhỏ dọc dừa dinh xinh, khuôn mặt ngọt ngào, lông mày toát ra khí chất đoan trang, quý phái, đôi mắt rạng ngời như những vì tinh tú.

Dù nhiều người theo đuổi, nhưng tới bây giờ, Duyên vẫn chỉ là gái tơ chưa chính thức yêu bất kỳ ai, ngay cả Lê Tấn, người có cơ hội nhất cũng chỉ mới được nói chuyện với cô nhiều hơn một chút do quen biết lâu chứ cũng chưa tiến triển nhiều.

Ngày thường bà luôn kênh kiệu với đôi mắt sắc lạnh như diều hâu, phong cách đầy quyền lực, hiếm khi gặp phải tình cảnh chịu áp lực từ người khác thế này.

Hai người quay sang nhìn nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương sự lo lắng.

Hàng chữ mạ vàng Xuân Đào được treo trên cao kia sẽ bị dỡ xuống và vứt bỏ như một món phế liệu cho những kẻ ăn xin nhặt mót.

Đập vào mắt là bóng lưng toát lên khí chất nữ hoàng đang chầm chậm quay người lại, đôi mắt thậm chí còn không thèm liếc sang hai người bọn họ.

Phố xá vẫn đông đúc, ồn ào và náo nhiệt.

Tiến Trần:

Duyên chỉ cố gắng trả lời lịch sự theo cách ngắn gọn nhất, đối với những người thân thiết nhiều hơn đôi câu chuyện trò.

Nhân viên đi qua cũng chỉ dám cúi đầu chứ ít người mở miệng nói chuyện.

Duyên tự nhủ khi nghĩ lại mọi chuyện mà Đào làm, cô không muốn bản thân hiểu lầm tình thương của chị gái.

Bình thường cô rất trầm tính, không phải vì không có gì để nói mà bởi nghĩ quá nhiều, không tiện biểu hiện thành lời.

Duyên nhìn vào bản thân mình trong gương.

Bà Phận cũng không khá hơn chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay, đột nhiên được chị gái dẫn vào cố đô Sài Gòn không hề báo trước, sau đó dồn dập đến một loạt những công việc khác để chuẩn bị mở cửa hàng, dù phần lớn đều do người khác xử lý nhưng nếu Duyên bảo không mệt mỏi thì đó là nói dối.

Trong số đó có Trường, một đàn ông trung niên bụng bự, năm nay đã 53 tuổi, độ tuổi không quá lớn nhưng cũng không phù hợp để giữ chức vụ giám đốc tài chính của tập đoàn.

- Ngồi!

Hôm nay, cô mặc một bộ váy kín đáo và thanh lịch, phối hợp với cặp kính sang chảnh khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác chẳng dám đối mặt vì không xứng.

Và nhiều tin nhắn khác trải dài như sớ thầy chùa.

Dưới áp lực của Đào, ông Trường nhanh chóng đổ mồ hôi và cảm thấy quặn đau trong bụng.

"Em mới tới Sài Gòn, vẫn khỏe chứ, ít ngày nữa anh ra nam công tác, mong là sẽ được gặp em"

Cả hai người bọn họ giống như học sinh hư đang chờ bị giáo viên gọi tên kiểm điểm vậy, tuy đứng ngồi không yên nhưng chẳng dám hó hé nửa lời.

Sau đó, Đào đi liền một mạch vào thang máy, bỏ lại đằng sau đám nhân viên xì xầm bàn tán về sự khác lạ của mình.

Thật lòng mà nói, có rất nhiều người tử tế nhưng vấn đề không yêu thích thì sao chấp nhận được.

Đặc biệt nhất là làn da mịn màng trắng sáng như sữa bò tươi khiến ai cũng muốn cắn vào một miếng.

Đầu tiên là Lê Tấn, tuy không rõ lắm lịch trình công việc của anh thế nào nhưng Duyên biết một ủy viên bộ chính trị rời khỏi Đại La không hề đơn giản, khả năng cao đang tranh thủ việc công tác để lấy cớ thăm cô.

Đào vừa đọc tài liệu vừa nói, trong mắt vẫn không có hình ảnh của hai người đứng trước mặt mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã có kinh nghiệm làm việc nhiều năm nên hai người biết rõ vấn đề có vẻ rất nghiêm trọng, vị nữ chủ tịch trước mắt này đang cố ý gây áp lực mà họ chỉ có thể chịu đựng.

Tấn Lê:

Riêng hôm nay, Duyên nghe lời khuyên của Đào và mời những người bạn của mình ngày mai tới dùng thử những chiếc bánh.

Lúc này, điện thoại của Duyên liên tục có tin nhắn báo:

Cô hiểu đây là tình thương của bố và chị gái, những người yêu thương mình vô điều kiện nên không muốn có khúc mắc với họ.

Sống trong gia đình có truyền thống gia giáo và nề nếp từ nhỏ nên Đào vẫn giữ phép lịch sự, xưng hô đúng mực với tất cả mọi người dù là sếp của họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 4: Nhan sắc vạn người mê

Hôm nay, đột nhiên được gọi lên Phòng chủ tịch mà không rõ lý do, ông Trường có linh cảm chẳng lành, đặc biệt khi ông thấy sự có mặt của kế toán trưởng Trịnh Thị Phận, hai người bắt tay nhau "đớp" của tập đoàn không ít lần.

Thành ra những kẻ yếu kém trong tập đoàn luôn phải tìm mọi cách để giữ ghế, bao gồm cả những người có chức vụ cao như giám đốc, trưởng phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đứng trước tiền sảnh, Đào hơi khựng lại, một số ký ức không hay ùa về.

Người khác nhìn thấy cứ nghĩ rằng cô không có khả năng tự quyết định điều gì cả, ở Đại La thì nghe bố, ở Sài Gòn thì nghe chị, hoàn toàn không tự chủ.

Tập đoàn Xuân Đào là ông lớn số một ở Lạc Việt trong lĩnh vực bất động sản, tổng tài sản của tập đoàn biểu hiện bằng con số khổng lồ hơn một triệu tỉ đồng.

Cơ thể của ông không còn khỏe nữa, thời gian dài ăn chơi sa đọa cùng một số biến chứng, bệnh tật khi khi về già đang h·ành h·ạ ông từng ngày.

Tuy vậy, cô vẫn dành thời gian thẩn thờ ngồi trước bàn trang điểm suy nghĩ lung tung chứ chưa đi ngủ sớm dù trời đã tối muộn.

Quang Vũ:

Duyên nhỏ giọng cổ vũ cho bản thân.

- Chị ấy có vẻ hơi áp đặt nhưng thực sự chỉ muốn tốt cho mình!

Vậy nên tâm lý của bà Phận đang hoảng loạn không biết làm gì vì chẳng có kinh nghiệm ứng xử.

Hai người thấp thỏm gõ cửa.

Sâu trong tim, Duyên hiểu rằng mình không có ý kiến chỉ đơn giản vì bản thân không ghét, chứ không phải không dám.

Còn người có tài khoản là Tiến Trần kia tên Trần Tiến, suốt ngày tặng quà cho Duyên nhưng từ trước tới giờ cô không nhận bất cứ món quà có giá trị nào cả, rõ ràng, chiến lược của đối phương đã thất bại.

Nghĩ đến vô số chuyện mình đã trải qua, Đào nắm chặt tay và thề rằng:

Đào cố ý chờ Tuân nói chuyện xong mới dặn dò anh rồi đi vào trước, hôm nay, cô tới trụ sở tập đoàn làm việc quan trọng.

Ông Trường và bà Phận chỉ có thể ngồi xuống chờ đợi trong im lặng, nhưng sau đó Đào không hề có ý định miệng, bầu không khí dần trở nên bối rối, căng thẳng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Nhan sắc vạn người mê