Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Giải cứu Văn Nguyên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Giải cứu Văn Nguyên


Xã Ia Kreng nổi tiếng nghèo khó với thành phần dân cư chủ yếu là người đồng bào thiểu số Jarai. Khung cảnh núi rừng bao la hùng vĩ được xen lẫn bởi con đường nhựa ngoằn ngoèo, khúc khủy tạo ra trong nỗ lực mở rộng mạng lưới giao thông vùng sâu, vùng xa hàng chục năm trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cái thằng khốn, người ta lo đi cứu nó, nó chạy đi tán gái.

Một anh công an đứng ra chặn lại, đằng sau nguyên đội đang ngồi gần đó quan sát, chỉ cần hành động khả nghi là có chuyện.

An dẫn nhóm người đi dọc theo dòng nước, nói với họ rằng:

Nhưng ngay khi anh định hôn Hni thì một giọng nói từ đằng sau vang lên:

Tiếng gió vắt ngang qua từng bông hoa, hòa vào tiếng hót ríu rít trên cao như đàn tấu một khúc nhạc thơ mộng mà hùng vĩ.

- Chào bác ạ!

Quả nhiên, đi được một lát, đám người bắt gặp khói bốc lên từ căn chòi xa xa. Họ lại gần thì bắt gặp một cụ ông người địa phương lớn tuổi, làn da nhăn nheo thô ráp, trên người mặc bộ quần áo cũ rích rách mướp.

Trải qua nửa tiếng, cuối cùng họ cũng đến được một doanh trại đơn giản với những túp lều nhỏ đơn sơ giữa bãi đất trống, cách đó không xa là biên giới giữa Lạc Việt và Campuchia.

Được ông lão chỉ đường, họ nhanh chóng có mục tiêu chạy băng băng vượt sông vượt núi. Suốt quãng đường đi, mấy lần họ suýt bị sập bẫy của thợ săn nhưng may mà An thông thạo núi rừng nên tránh được.

- Người sống trên núi sẽ chọn chỗ gần nước để ở. Nơi đây không có máy bơm tiện lợi như ở thành phố nên sông, suối là cực kì quan trọng.

- Các cậu là ai thế - Ông lão ngồi trên chòi uống rượu, động tác chậm chạp lờ đờ, chứng tỏ đã ngà ngà say, bên cạnh ông là lò nướng cá khô làm mồi, tàn tro bay lung tung trông khá nguy hiểm.

Mặc cho các con đường mới bên ngoài hư hoại sửa chữa liên tục, ở đây vẫn bền vững mặc gió mặc mưa suốt hàng chục năm trời. Hai bên đường vắng vẻ hoang sơ với những cánh rừng thông phủ trống đồi trọc.

- Bây giờ chúng ta đi đâu? – Tuân hỏi

- Chào em! Anh là Hồ Tấn Minh, đội trưởng đội điều tra.

Anh chào ông già rồi dẫn nhóm người Nguyễn Tuân đi tiếp lên phía bắc.

An đang mở đường ở tuốt đằng trước, nghe họ nói vậy thì nhắc nhở: (đọc tại Qidian-VP.com)

Vào lúc này, kinh nghiệm của Tuân được thể hiện ra, anh dễ dàng chọn được một vị trí tốt trên cao, dùng ống nhòm để thám thính.

Nếu An mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chửi :

Sau thêm nửa tiếng đi ô tô, nhóm người Văn An dừng lại, bỏ xe ở nhà thôn trưởng rồi đi bộ lên núi, đặt chân vào lá phổi xanh của đất nước.

- Dạ! Đã thử đủ mọi cách nhưng chưa tìm được ạ! (tiếng Jarai). (đọc tại Qidian-VP.com)

Xã hội thời nay ngày càng phát triển, bọn b·ắt c·óc nếu muốn lẩn tránh chính quyền thì chỉ có thể lợi dụng rừng thiêng nước độc.

An cảm ơn rồi dẫn đoàn người Nguyễn Tuân đi tiếp bằng xe ô tô.

Trên con đường dốc đá cheo leo, những ngọn cỏ tươi mới được che chở bởi cổ thụ chọc trời. Xung quanh bốn phía đều là màu xanh tươi mát, thanh lọc tâm hồn.

Sau khi nghe kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, An mới thấy vấn đề mịt mờ thế nào. Dựa theo hai cô nhân viên y tế kể lại, một nhóm người b·ắt c·óc Nguyên để uy h·iếp chính quyền thả vài người nào đó. Nhưng khi công an tra lại những cái tên do hai người kể thì không thấy trong dữ liệu b·ị b·ắt giữ gần đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân Đào thấy sự việc phức tạp bèn nhờ Nguyễn Tuân dẫn người cùng đi để giải quyết, tiện thể xử lý công việc liên quan đến thu mua các nhà máy phát điện bỏ không. Tuân sắp xếp công việc rồi gấp rút dẫn người cùng An tới sân bay.

- Đó là vì mặt trời ghen ghét tình yêu của đôi ta nên cho nắng làm chói mắt em đấy.

- Cái gì? Văn Nguyên đã b·ị b·ắt cóc! Sống hay c·hết vẫn chưa rõ ràng.

Là người từng lang thang trên núi nên An biết rõ ở sâu trong những cánh rừng, có nhiều nơi ẩn nấp kín kẽ không ai biết được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên nói rồi xoay người đứng ra che nắng, khuôn mặt kề sát Hni, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

- Đi tới làng Dip, nơi xa xôi nhất và dễ lẩn trốn nhất.

Lúc đi qua cửa chòi, họ liếc vào thấy bên trong treo hàng chục cái huân chương nặng trĩu, bên cạnh có chiếc mũ bộ đội cũ. Đây có lẽ là một cụ già từng tham gia kháng chiến chống giặc ngoại xâm. Cả nhóm người quay lại nhìn ông cụ già yếu đuối, hơi cúi đầu tỏ vẻ kính trọng. Tất cả những anh hùng từng đổ máu vì đất nước này đều xứng đáng được như vậy.

- Chúng cháu có một người bạn đi lạc ở gần đây, muốn đi tìm nhưng không biết đường ạ! (tiếng Jarai).

- Cảnh đẹp nhưng không phải muốn tận hưởng là tận hưởng đâu, đi sát nhau vào, lạc như chơi đấy. Từ ngoài đi vào rừng thì đơn giản, nhưng từ trong rừng đi ra ngoài không dễ với tay mơ đâu.

- À! Là anh An phải không, thấy ảnh của anh trong hồ sơ rồi nên cứ có cảm giác ngờ ngợ. Để em gọi đội trưởng.

- Căng nhỉ, khu này có nhiều heo rừng lắm, không biết có bị húc không. Cháu đi lên phía bắc xem, ở đó có một nhóm người ở sâu trong rừng, có thể họ biết tin. (tiếng Jarai).

- Nơi đây thật là đẹp, sống ở thành phố nhiều năm, tôi chưa bao giờ có cảm giác được hòa mình với thiên nhiên như thế này.

Chỉ thấy bên trong đang chia ra từng nhóm nói chuyện với nhau, một nhóm nam, một nhóm nữ và vài cặp đôi lẻ tẻ. Trong đó có cặp đôi cực kì bắt mắt với nam đẹp trai, lãng tử, nữ xinh đẹp cao ráo như người mẫu.

An kinh ngạc thốt lên khi nghe được tin bạn thân mình b·ị b·ắt cóc, vội vàng đặt vé máy bay trở về Gia Lai để xem thế nào.

Nguyễn Tuân và những bảo vệ trầm trồ khen lấy khen để, người thành phố rất kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy núi rừng bạt ngàn.

Trên tay An cầm một cái rựa mở đường, chặt dọn các lùm cây thấp sang bên cạnh. Bởi vì anh đã trở thành siêu nhân nên những chuyện này khá đơn giản.

- Em là giám đốc của tập đoàn Xuân Đào, bạn thân của Nguyên, nghe bảo bạn ấy có chuyện nên đến xem giúp gì được không?

Tại sao người đang b·ị b·ắt cóc như Nguyên lại đi dạo với gái giữa doanh trại địch như thế này? Không lẽ tù binh còn được đáp ứng nhu cầu tình yêu đôi lứa?

Ở phía bên kia, Nguyên nhẹ nhàng nắm tay cô gái, giơ lên cao dưới ánh mặt trời và nói.

Hơn nữa, đám b·ắt c·óc không gọi điện hay liên lạc gì kể từ tối hôm đó nên bây giờ đội điều tra cũng bất lực, chỉ có thể mày mò từ từ.

- Bị lạc ở đâu vậy, thử hô lên chưa? (tiếng Jarai).

- Chào anh, anh có thể cho em biết sơ về tình hình của Nguyên hiện tại được không.

Nhưng điều đặc biệt là vừa đi anh vừa làm dấu để biết đường quay lại. Đối với một người đi rừng chuyên nghiệp, ngoài việc biết mang theo trừng phạt thì còn buộc phải học cách tìm đường về, thứ mà tay mơ thường không để ý đến.

- Em có thấy gì không, Hni?

- Chuyện nói ra thì dài dòng lắm, chúng ta vào quán nước bên kia đi.

An không nói rõ là đang tìm người b·ị b·ắt cóc vì anh hiểu tính những người ở đây, họ thật thà nhưng không kín miệng.

- Anh sẽ bảo vệ em cả một đời, không bao giờ thay đổi. Giống như những gốc đại thụ che chở cho từng ngọn cỏ vậy.

Một lát sau, đội trưởng đội điều tra tới gặp An, một người đàn ông trung niên già giặn.

- Nhưng không sao, anh sẽ luôn ở đây bảo vệ em.

Tuân tuy không phản ứng quá kịch liệt nhưng đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu.

Sau nhiều giờ bay và đi xe. An, Tuân cùng bốn người bảo vệ đi tới xã Ia Kreng, một xã vùng núi tiếp giáp với tỉnh Kon Tum và Campuchia. Văn Nguyên xuất hiện lần cuối ở đây trước khi m·ất t·ích.

- Uhm, em thấy bàn tay mình, thấy ánh nắng, thấy chói mắt.

Chương 40: Giải cứu Văn Nguyên

- Nguyên! Đừng sợ! Mình tới cứu bạn đây.

Đến tận đây, An không vội vàng tiếp cận đám người trước mặt mà cẩn thận ẩn núp, đồng thời bí mật quan sát từ xa.

Hni đỏ mặt nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng yêu hình trái xoan của cô kề cận trước mắt làm Nguyên đắc ý, muốn chớp thời cơ tiến quân thần tốc, tranh thủ c·hiếm đ·óng thủ đô.

Phải đi qua hàng chục km, An mới tới được chỗ có người dân cư trú, nơi đang trở nên náo nhiệt, ồn ào sau khi đoàn công an tới đóng quân để điều tra về vụ m·ất t·ích của chủ tịch huyện.

Ông ấy chỉ vào một quán nước ở đối diện bên kia đường, gọi quán nước cho sang mồm chứ cũng chỉ là một tủ nhỏ đựng dăm vài loại nước, mấy cái ghế nhựa rẻ tiền.

- Dừng lại! đây là khu vực đang bị kiểm soát, người không phận sự miễn vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Giải cứu Văn Nguyên