Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Những người bị bỏ rơi.
Hni ghé vào tai thủ lĩnh nói gì đó, anh ta nghe xong gật gù ra lệnh cho mọi người lùi lại cho Nguyên giải thích.
Sau khi ngây ngốc bị vứt lại thì cuối cùng cũng hiểu gặp lũ buôn người, Mỹ Lệ cầu xin cho về lại bị yêu cầu nộp phạt 1 tỉ. Nếu có 1 tỷ thì Lệ đâu có ngu mà bị lừa bán sang Campuchia, nên cô đành lắc đầu.
Sau khi loại bỏ mọi trường hợp không thể xảy ra, cái cuối cùng chính là đáp án, bất kể vô lý đến mức nào.
- Đã rõ! Thưa thủ lĩnh!
Người tới chính là Văn An. Anh khinh thường (ghen tị) với việc Nguyên lúc nào cũng được gái bu bám nên nhảy ra phá đám.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi, được cứu ra xong sẽ làm gì?
Hni chợt nảy ra ý nghĩ:
Hóa ra nhóm người này có nguồn gốc ở Lạc Việt, thời loạn lạc từng chạy sang Campuchia tị nạn. Bởi vì nguồn gốc ngoại lai nên hay bị kì thị, xua đuổi, đặc biệt là gần đây xuất hiện vài băng đảng thường xuyên đ·ánh đ·ập, o ép.
“Giá như những gì người đàn ông này nói là thật” - Cô nghĩ thầm trong một giây phút lơ đãng.
Trông số đó có Mỹ Lệ, một cô gái gốc Việt được môi giới lừa gạt bán sang đây với những lời ngon ngọt “việc nhẹ lương cao”.
Một tia sáng lóe lên, An bỗng nghĩ tới vấn đề về địa hình.
Bầu trời bỗng trở nên âm u, mây đen kéo đến, báo hiệu mưa gió sắp tới.
Dần dần, một chút hi vọng nảy mầm trong lòng Mỹ Lệ, giống như tia sáng le lói chiếu qua lỗ hổng nhỏ ở trên mái. Tuy nhỏ bé mong manh nhưng chưa bao giờ vụt tắt.
Hnen đi vào phòng, thông qua một cuộc điện thoại đặc biệt và xác nhận Hying đúng là đã b·ị b·ắt về Xứ Sở Thiên Đường của người Hoa ở Campuchia.
Trải qua nửa tiếng múa vẹo cả lưỡi, cuối cùng Nguyên cũng khiến cho mọi người ở đây tin mình vô hại.
Suốt một tuần liền, ngày nào cô cũng bị lũ côn đồ đè ra hãm h·iếp bất kể ngày đêm. Đây là trừng phạt “sương sương” mà ông chủ nơi này đặt ra cho những kẻ “cứng đầu”.
Cũng may, hôm nay họ không có hứng h·ành h·ạ cô nên chỉ quăng vào phòng một người mới, treo lên cột sắt rồi bỏ đi.
Anh ta thấy Lệ nhìn sang, cố nở nụ cười thân thiện nhưng càng gớm ghiếc hơn.
Cuối cùng gió đông đã đến. Khi Văn An đồng ý bước chân ra khỏi Sài Gòn thì Tuân đã sớm liên lạc với cấp dưới của mình, huy động toàn bộ sức mạnh tối đa có thể để tiến hành kế hoạch săn g·iết. Tuân biết Văn An đã thành siêu nhân nên không dám chủ quan.
Chờ khi cánh cửa đóng hẳn, cô mới dám lén nhìn vào người mới tới.
Nguyên và An phát hiện vấn đề cốt lõi dẫn đến xung đột. Đó là Hying bị ai đó bắt đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người ở đây không lập tức hạ s·ú·n·g xuống, chứng tỏ không hoàn toàn tin Nguyên.
Nguyễn Tuân không hề xuất hiện giúp đỡ An và bản thân An cũng không hề nhắc đến anh ta. Giữa hai người có một sự ăn ý lạ lùng.
Mỹ Lệ vẫn không trả lời, cô cúi gằm mặt xuống sàn, cảm giác không muốn nói thêm hay làm gì nữa. Cô thậm chí đã nghĩ tới việc ngày mai sẽ chấp nhận đi làm đĩ, cô s·ợ c·hết.
Nhưng dù có tính toán kỹ thế nào, Tuân cũng không biết được siêu năng lực của Văn An bá đạo ra sao vì tất cả những người nhìn thấy nó đều đ·ã c·hết.
- Chào em!
Xung quanh Lệ đã từng có nhiều người b·ị b·ắt đi bỏ bao, cả nam lẫn nữ, người Việt và người Cam. Thậm chí đến tây cũng bị xử tử.
Họ trầm tư suy nghĩ mãi không rõ ai đã bắt Hying. Ngoài công an Lạc Việt thì ai sẽ làm được việc này?
An nhẹ nhàng gật đầu, nhiều khi vấn đề bản chất rất đơn giản, không phải âm mưu hay bí mật gì sâu xa mà chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên và trùng hợp.
Sau đó, Nguyên kể hết câu chuyện rõ ràng thì An mới biết được đầu đuôi ra sao.
- Em tin tôi đi, Hying này chưa bao giờ lừa một ai cả. Tôi sẽ sống, cô cũng thế, đừng buông xuôi.
Suốt cả tháng nay, cứ mỗi lần Tuân nghĩ đến nữ thần của mình bị An làm vấy bẩn liền như muốn nổi điên. Nhưng Tuân biết nữ thần của mình thích An nên giả vờ bình tĩnh chờ thời.
- Đứng im! Giơ tay lên!
Đặc biệt là Nguyên, anh ta đang tìm cách thể hiện trước mặt Hni để tiếp tục sự nghiệp cách mạng còn dang dở.
Bất chấp Mỹ Lệ không trả lời, Hying vẫn cứ tiếp tục xả liên tục như người bị tâm thần, nhưng Mỹ Lệ biết, người bị tâm thần là cô.
Hni nghe được có người đến, vội vàng chạy vào trong nói gì đó, chỉ một lát sau, cả nhóm người Jarai cầm s·ú·n·g chạy ra bao vây An và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vậy nếu anh ta không đi về phía Lạc Việt, mà chạy ngược về Campuchia thì sao?
Mọi thứ chứng tỏ, anh cũng vừa trải qua cuộc đ·ánh đ·ập tàn bạo.
Mỹ Lệ không trả lời! Đàn ông được đưa xuống phòng này thông thường sẽ bị đem đi mổ lấy thận bán ngay sau đó. Cô không muốn nói chuyện nhiều với người sắp c·hết.
Mỗi người sát thủ đều nắm trong tay một bức ảnh của Văn An, ở trên đó đánh dấu một chữ “dead” đỏ tươi như máu. Đây là quy ước g·iết c·hết không cần người sống của tổ chức.
Cánh cửa sắt đóng kín cọt kẹt mở ra từ từ, Lệ vội vàng nằm sấp xuống, nín hơi, không dám thở mạnh. Mặc dù Lệ biết chả có tác dụng gì, c·hết rồi họ cũng quất xác đã rồi tính sau.
- Tốt! Vậy hãy chuẩn bị, vào vị trí, tuyệt đối không thể để anh ta còn sống trở lại Sài Gòn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tất cả mọi người đã biết mục tiêu lần này là gì chưa?
Campuchia, một sòng bạc ngầm.
Lúc này, Tuân đang lạnh quay lưng lại với bốn người bảo vệ của Xuân Đào đã nằm ngất dưới đất. Xung quanh anh ta là hàng trăm lính đánh thuê tinh nhuệ, trang bị s·ú·n·g ống đầy đủ được nhập lậu từ Campuchia.
Sau khi trốn qua bên này, do không có giấy tờ hợp pháp, họ sợ bị công an Lạc Việt bắt nên lẩn tránh trong rừng sâu, đồng thời để Hying dẫn một vài người biết tiếng Việt liên hệ với họ hàng thời xưa ở Lạc Việt nhờ giúp đỡ. Nhưng không hiểu sao cả đám người Hying đều b·ị b·ắt, không trở về. Hnen mới nảy ra ý định muốn b·ắt c·óc Nguyên để cứu em trai.
Mỹ Lệ cắn răng, ngước mặt lên trời thầm cầu xin thánh thần có ai đến cứu cô với, cô không muốn làm đĩ tới già rồi bị vứt vào thùng rác khi đã hết hạn sử dụng.
Tính tới hôm nay, Lệ đã bị nhốt ở đây tới ngày thứ sáu, chỉ cần một ngày nữa mà cô vẫn chưa "ngoan" thì kết quả là bỏ bao thả sông.
Không chịu nổi, họ quyết vượt biên trốn qua Lạc Việt dưới sự lãnh đạo của Hnen, anh trai Hni và Hying.
Tiếng rên rỉ ỉ ôi của những n·ạn n·hân sau những cuộc t·ra t·ấn tàn bạo lan tràn khắp nhà kho u tối, mục nát. Không gian xung quanh nồng nặc mùi thối rữa và ẩm mốc do thiếu ánh sáng, những chiếc cũi sắt còn vương v·ết m·áu tanh nồng lâu ngày chưa cọ rửa.
Sau khi hiểu lầm được giải quyết, An và Nguyên cùng với mọi người tìm cách cứu viện Hying. Họ làm với tinh thần lá lành đùm lá rách truyền thống của cư dân Lạc Việt.
Họ không biết vì sao Hying lạc quan như thế, cũng chưa hẳn là tin bao nhiêu, nhưng sẵn sàng mượn chút lạc quan đó để còn một chút hi vọng mà sống tiếp.
- Ý anh nói là… lạc đường! (đọc tại Qidian-VP.com)
Và thế là ác mộng của cô ập tới.
Mỹ Lệ cũng không phải là cô gái duy nhất ở đây, những phụ nữ khác cũng giống cô, vốn đã đắm chìm trong tuyệt vọng nhưng nay lại đột nhiên mơ mộng gì đó ở Hying, một kẻ b·ị b·ắt trói trên cột. Điều mà nếu có suy nghĩ logic bình thường thì chẳng ai làm cả.
- Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đây là bạn em vô tình lạc vào đây thôi.
Họng s·ú·n·g nhắm cả vào An lẫn Nguyên. Nguyên vội vàng giải thích:
Một người đàn ông cơ bắp có làn da màu đồng, toàn thân đầy những v·ết t·hương, khuôn mặt bầm tím tái mét, máu chảy từ miệng, mũi nhỏ tong tong trên sàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp sau, cô vẫn van xin đòi trở về nên bị chuyển xuống trừng phạt bậc hai, giam trong cũi sắt như một con c·h·ó và bỏ đói, mỗi ngày đều có người xuống đ·ánh đ·ập, h·ành h·ạ. May mắn vì ở đây hôi thúi bốc mùi nên chúng không thèm hãm h·iếp nữa, chỉ đánh rồi thôi.
- Khoan đã, công an Lạc Việt không hề bắt Hying.
Những người đáng thương!
Rất rõ ràng, Tuân muốn nhân cơ hội ngàn năm một thuở này khử Văn An mà không để bất kì ai hay biết.
Ở bên trong cũi, những cô gái thoi thóp nằm ngất bên cạnh thau thức ăn cho c·h·ó bốc mùi, tất nhiên trong thau đã không còn gì nữa. Không có mấy người được lành lặn, khỏe khoắn.
- Em yên tâm! Em gái tôi sẽ đến cứu tôi, khi đó em cũng sẽ an toàn.
- Nếu anh đoán không nhầm, Hying chưa từng sống lâu trong rừng đúng không?
- Vậy rốt cuộc là ai?
- Anh thì định dẫn người tới công an Lạc Việt, xin được cấp hộ khẩu ở đó, Campuchia loạn quá, không sống được.
- Có lẽ nào Hying b·ị b·ắt bởi đám côn đồ Campuchia? Nhưng cũng không đúng, ở đây là biên giới Lạc Việt, đám côn đồ đó chỉ cần vừa nhìn thấy bộ đội đã sợ vỡ mật rồi, lấy đâu ra can đảm đòi bắt người bên này.
Két két!!
Càng nghĩ, mọi người càng cảm thấy suy luận hợp lý.
- Hying từ nhỏ đi kiếm ăn ở chợ, đúng là không quen sống nơi núi rừng, có khả năng đi ngược về Campuchia và bị đám côn đồ bắt về.
Ở trong lãnh thổ Lạc Việt, v·ũ k·hí nóng khó lấy chứ ở nước ngoài quá dễ dàng.
Họ là những người cứng đầu, đang được dạy dỗ để tuân thủ quy tắc cuộc chơi mà ông chủ nơi này đề ra. Chỉ cần chấp nhận làm g·ái đ·iếm, họ sẽ được thả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.