Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Khu Vui chơi “Thiên Thượng Nhân Gian”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Khu Vui chơi “Thiên Thượng Nhân Gian”


Hni trước kia thường xuyên lén mua vật tư cho đám người Hnen nên là khách quen của ông Boran. Nhưng lần này cô đến vì lý do khác.

Đập vào mắt là cánh cổng thép cao lớn hùng vĩ treo giấy đỏ viết chữ hán. Bên dưới, các cô gái xinh đẹp mặc sườn xám giơ tay chào khách. Ngay phía sau, một casino rộng lớn ở trung tâm nườm nượp người ra người vào, cả tây lẫn tàu. Xung quanh có các khu vui chơi khác, quán ăn, máy điện tử, khu thiếu nhi, xích đu...

- Hừ! Gái Việt không phải thứ để chúng nó khinh rẻ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cái này chú cũng không rõ, hình như do báo chí Trung Quốc tuyên truyền về vụ môi giới hôn nhân bán gái Việt sang Trung Quốc để làm vợ nên khiến nhiều người hiểu nhầm. Với cả ngoại hình của người Trung và Việt gần giống nhau, người tàu rất thích gái xinh kiểu Việt nên chi tiền mạnh tay để lấy về nhà.

Nguyên là tay chơi, nhưng anh chơi theo kiểu đa tình lãng tử chứ không có khinh rẻ phụ nữ như đám người kia.

- Được rồi, để chú dẫn vào làm khách chơi. Hni cũng có thể đi cùng nhưng giá vé vẫn trả đủ đấy.

- Đúng vậy, chúng cháu không thiếu tiền, quan trọng là hàng phải tươi!

Trong góc có khu cung cấp t·huốc p·hiện và m·a t·úy các loại, giá cả phải chăng niêm yết rõ ràng. Nhiều vị khách nhận hàng ở đây rồi ra chỗ khác “chơi” cũng có kẻ vừa hít đá bú cần, vừa tất tay đen đỏ.

Chúng tổ chức đ·ánh b·ạc, m·ại d·âm, b·ắt c·óc, buôn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, trồng t·huốc p·hiện… không việc ác gì không dám làm. Bất kể người Cam, người Việt, người Trung hay cả tây đều có thể là khách chơi hoặc n·ạn n·hân ở đây.

Ông Boran vừa giải thích, vừa dẫn nhóm người Hni vòng sang một nhánh khác, đi xuyên qua phòng xem bói chiêm tinh.

Ông ta nghĩ nhóm người Hni chẳng biết tiếng Trung, không tức giận vì lời nói xúc phạm của khách làng chơi. Nhưng sao ngờ được có Nguyên từng đi học ở Trung Quốc nên nghe hiểu những gì người khách kia nói.

Chờ ông Boran rời khỏi, Nguyên nói thầm với An: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Boran là một đầu lĩnh không nhỏ trong lĩnh vực b·uôn l·ậu xăng dầu.

Thông thường, khách tới lần đầu muốn thử những thứ này cần phải mua vé và có người dẫn đường như ông Boran. Ông ấy sẽ được trả công hậu hĩnh từ sòng bạc, tiền đề là khách hàng phải sộp.

- Lúc nãy người kia nói gì vậy? Tại sao lại mua vợ người Việt, khi nào Lạc Việt cho phép buôn người?

Người dân ở đây thường gọi bằng cái tên khu tự trị người Hoa bởi vì không có cảnh sát nào của Campuchia dám quản chuyện bên trong. Những người can đảm làm vậy đều bốc hơi ngay sáng hôm sau.

Sau mười phút đi bộ, họ đã tới được Thiên Thượng Nhân Gian, nơi nổi tiếng xa hoa trụy lạc ở khu biên giới.

Ở bên Lạc Việt, với vẻ ngoài này có khi trở thành hot girl học đường, được nhiều người theo đuổi, xinh đẹp và kiêu kỳ. Nhưng ở chốn này, họ chỉ giống như những món hàng, bị lột t·rần t·ruồng treo bán giống gia s·ú·c.

Ông Boran bật cười:

Ở đây, ông ta nói với người canh gác cái gì đó, họ mở cửa cho vào, tới khu nhà biệt lập khác mà ở bên ngoài không thể nào biết được.

- Hni! Dạo này đi đâu không thấy tới mua xăng nữa?

Đồ chơi sẽ bị vứt đi khi đã chán.

Thiên Thượng Nhân Gian, một cái tên sặc mùi Trung Quốc chễm chệ trên đất Campuchia, trung tâm phố người hoa ở sát biên giới Việt – Cam.

Nói xong, ông ta nhìn vào Nguyên và An, nở một nụ cười mà chỉ đàn ông mới hiểu với nhau.

Nguyên nghe nói vậy liền khen:

- Chú Boran, gần đây việc mua bán khó khăn nên cháu tạm thời muốn tìm đường khác để kiếm tiền, đây là Nguyên và An, hai du khách giàu có đến từ Lạc Việt đang muốn “thăm thú” cảnh đẹp nơi đây.

Nguyên tỏ ra cực kì giàu có và hào phóng, ông Boran hài lòng đồng ý ngay:

- Anh xin lỗi, anh không biết. – Nguyên áy náy.

Tất nhiên, chúng làm nhiều chuyện thất đức như thế nên tiền kiếm được như nước sông đà, khiến bao người thèm muốn. Nhưng bất kì ai dám tơ tưởng đến miếng bánh kem thơm ngon này đều được tiễn lên thiên đường để bàn chuyện làm ăn với chúa.

- Mẹ của em thật là giỏi, tính trước được chuyện sau này.

- Thăm thú cánh đồng trồng lá đu đủ và trại gà 50kg ấy hả?

Nguyên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận, bởi anh thấy đối xử với phụ nữ theo kiểu thô bỉ là sự sỉ nhục với người đàn ông chân chính đầy nghệ thuật như mình. Nhưng Nguyên cũng biết mình hiện tại không nên thể hiện ra, anh quay sang chỗ khác, vờ như không thấy.

Sau đó, ông Boran tiếp tục dẫn họ đến một sòng bạc lớn ở bên trái, trong này không có nhiều như ở casino bên ngoài, nhưng mỗi người đều là đại gia xách theo cả túi tiền.

- Các anh phải cẩn thận, những người gốc Việt ở đây đều bị coi như người hạ đẳng, không hộ khẩu, không giấy tờ. Nếu bị bọn chúng phát hiện đi lẻ sẽ bắt về làm g·ái đ·iếm hoặc mổ lấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Từng dãy phòng dài sơn màu vàng treo đầy đèn lồng đằng trước, những phòng có ngọn đèn được đốt tức đã có người, phòng chưa đốt thì vẫn còn trống.

- Mẹ em thương tụi em lắm, một mình mẹ tần tảo nuôi cả ba khôn lớn, vì thế phải làm lụng vất vả, sinh bệnh và mất sớm.

Boran là một người đàn ông to béo, mặt tròn với làn da ngăm đen, trước ngực xăm hình đại bàng, cổ đeo dây chuyền vàng, miệng phì phèo xì gà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía trên đài cao, những cô gái màu sắc đủ loại khoe thân khoe dáng hấp dẫn các vị khách ghé thăm, trên cổ mỗi người đều dán tên và mức giá, giống như bán gà ngoài chợ. Mỗi con gà ở đây đều xinh đẹp, dễ thương.

Chương 42: Khu Vui chơi “Thiên Thượng Nhân Gian”

Ngay gần đó, có những người đàn ông xì xồ chỉ chỏ đầy thô tục, nhưng "gà" không dám hé răng nửa lời, gắng gượng mỉm cười chịu đựng.

Ông Boran gọi tới một cô phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám, những chuyện còn lại sẽ do cô ấy xử lý, còn việc của ông đã xong.

Cuối cùng, họ đành phải để cho người duy nhất có giấy tờ ở Campuchia là Hni trở về cùng Nguyên và An.

Ban đầu Hnen muốn về Campuchia để cứu Hying, nhưng họ không có giấy tờ, hộ khẩu, có khi chưa kịp làm gì đã b·ị b·ắt.

- Đây là bề nổi của khu vui chơi, nếu các cháu đơn thuần muốn giải trí cho vui thì vào sòng bạc ở đó cũng được. Nhưng nếu chơi lớn thì phải đi nơi khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Họ đốt đèn để tính tiền đối với những người không bao trọn ngày, đến khi đèn tắt mà vẫn muốn chơi tiếp thì phải thêm tiền.

- Hồi nhỏ, may mắn mẹ em tính trước biết người Jarai gốc Việt sau này dễ bị kỳ thi nên lợi dụng cơ hội khai láo em là người Khmer, nhờ đó mà có giấy tờ đàng hoàng và không bị người ta ăn h·iếp.

Anh ta vừa vào trong, liền có người chạy ra đốt đèn lồng, ông Boran nói nhỏ:

Nhắc tới chuyện buồn, Hni cúi đầu xuống, trong lòng bùi ngùi mãi.

- Gái mấy nước nghèo này rẻ thật, bỏ tí tiền lẻ là muốn chơi kiểu gì cũng có. Chả bù cho ở trong nước, đứa nào đứa nấy hét giá như nạm kim cương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mức sống ở Campuchia không khác nhiều với Lạc Việt, nhưng có điểm đặc biệt là chính phủ không hề quy định giá xăng dầu mà do tư nhân kiểm soát.

Cánh đồng lá đu đủ mà ông Boran nhắc đến ám chỉ vườn t·huốc p·hiện, gà 50kg dùng để ám chỉ gái m·ại d·âm.

- Cứ bình tĩnh, chờ mình xử lý.

- Không sao! Chuyện qua rồi! Bây giờ em sẽ dẫn anh tới chỗ ông Boran, một người chuyên buôn xăng dầu nhập lậu từ Lạc Việt.

Phía xa xa có một người Trung Quốc dẫn ba cô gái người Việt vào phòng, vừa đi vừa nói:

Ông Boran thì từ chối nói thêm vấn đề này. Chuyện này chẳng liên quan gì tới ông, hơn nữa cũng không thiếu cô gái người Việt ông từng thấy sẵn sàng vượt biên, lao vào vòng tay của những người Trung Quốc lắm tiền.

Nếu những người hay kêu ca “xăng tăng, điện tăng” bị vứt sang Campuchia chắc phải ôm bom vào cây xăng để phản đối bởi vì giá xăng ở đây nhảy múa còn nhiệt hơn cả Black Pink. Không khó hiểu khi có hẳn một đường dây chuyên tuồn xăng giá rẻ từ Lạc Việt sang Campuchia để bán

Những cô gái ấy đều nghĩ đơn giản rằng Trung Quốc thiếu gái, lại giàu, mình gả qua đó làm vợ sẽ được đổi đời mà không nghĩ tới một sự thật, đàn ông Trung Quốc chưa bao giờ xem họ là “người”.

- Chúc hai anh chơi vui vẻ, gặp nhiều may mắn! – Ông Boran nói xong rồi đi về trước.

- Chắc khi nào sang Lạc Việt mua vài đứa về làm vợ cho sướng, hàng đẹp giá rẻ.

Không rõ ông chủ thực sự của Thiên Thượng Nhân Gian là ai, người ta chỉ biết nơi đây được quản lý bởi những người Trung Quốc với tay chân côn đồ người Cam.

Anh giận dữ hỏi:

Hni dẫn đường cho An và Nguyên, vừa đi vừa giải thích cho họ những việc cần phải chú ý khi xâm nhập vào khu tự trị người Hoa ở trong đất Campuchia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Khu Vui chơi “Thiên Thượng Nhân Gian”