Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi


- Được là tốt rồi, em ráng nghỉ ngơi cho lại sức, em còn trẻ, tương lai của em còn dài lắm.

An không trả lời mà chỉ hỏi thăm:

- Như đã nói, chúng tôi đã thuê tư vấn giá·m s·át nước ngoài và ký kết hợp đồng ràng buộc rõ ràng, tất cả công việc đúng quy trình, đúng quy định. Hơn nữa ở những lúc như thế này, chúng ta không nên quy trách nhiệm cho ai, cho cá nhân, đơn vị nào mà hãy chung tay góp sức với tinh thần trách nhiệm của toàn dân, bất kì ai cũng có trách nhiệm xây dựng tổ quốc. – Đây là Đỗ Trọng Lỗ giải thích về trách nhiệm của bản thân trong việc chậm tiến độ.

- Đúng vậy! Là em mắt mù đấy, là em ngu, em bỏ rơi anh, em hám giàu, em ăn chơi đấy. Bây giờ thân tàn ma dại còn anh thì cao sang quyền quý rồi.

- Có sao đâu! Hai chúng ta liên hợp lại thì ở đất Sài Gòn này có sợ ai, trừ khi đích thân Xuân Đào ra tay!

- Việc dự án bị chậm là chuyện bất khả kháng, do thời tiết và khí hậu không phù hợp, m·ưa b·ão kéo dài. Ngoài ra còn vướng mắc những vấn đề về thủ tục nhập khẩu đối với nhiều loại nguyên vật liệu quan trọng cho dự án. Chúng tôi sẽ cố gắng vượt qua, khắc phục khó khăn để bắt kịp tiến độ - Lương Bá Dê.

Lời anh vừa nói có ý gì thì đố ai rõ được ngoài chính bản thân anh ta.

- Thế nào! Đã thỏa mãn ước muốn biến thái trong lòng chưa. Đã thấy vui sướng vì trả thù được con ngu này chưa? Có muốn em hối hận khóc lóc quỳ xuống van xin không?

- Mấy ông Trung Quốc này chơi gian thật, mua cả vỏ công ty Lạc Việt và Thổ Nhĩ Kỳ để ngầm nhận thầu. Chả trách sao hồi đó công ty chính bên Trung Quốc trượt thầu mà mừng như trẩy hội.

- Rồi! Anh cứ yên tâm!

Trọng Lỗ có văn mẫu nên nói hay hơn hẳn so với Lương Bá Dê.

- Anh đến đây làm gì? Đến để chê cười em sao? – Ái Lan gượng dậy chất vấn.

- Anh là cựu giám đốc dự án mà, phải rõ ràng chứ?

- Anh đừng có lừa con nít. Đừng có đưa cái bản mặt giả tạo đó ra. Đừng tưởng rằng em không biết anh nghĩ gì.

- Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi!

Lúc này, Ái Lan đã được chuyển tới phòng VIP của bệnh viện một cách đơn giản. Vì cả bệnh viện này là quà sinh nhật năm mười tám tuổi bố mẹ Nguyên tặng cho anh ta.

- Dự án “Xứ Sở Thiên Đường” lại chậm tiến độ rồi! Rõ ràng đã cam kết đủ điều mà đâu lại hoàn đấy.

Chờ người đó rời đi hẳn, Công Tiến liền nói thầm:

- Quá được luôn chứ! Đúng là giám đốc rồi có khác, tiền xài thả ga không phải nghĩ nhỉ!

Trên thế giới này, người Ái Lan không muốn gặp lại nhất là An. Cô tìm mọi cách để làm cho anh ta ghét mình, nhục mạ bằng những lời cay độc nhất, sống bám vào những ông già dê rẻ tiền.

- Em có tương lai gì sao? Một đứa tiểu tam hết thời c·hết già trong phòng trọ giá rẻ? Hay một phụ nữ vô sinh sống lang bạt cơ khổ cả đời? Tương Lai, đó là thứ xa xỉ mà những kẻ giàu có và may mắn như anh mới được sở hữu, em không có tiền để mua nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhắc tới hai chữ n·hạy c·ảm, Ái Lan đột nhiên hét to lên:

- Căn phòng này thế nào, được chứ, em muốn đổi căn khác không?

Tiến biết, thực ra nhóm người trúng thầu bản chất là người Trung Quốc, ông Lương Bá Dê chỉ làm con rối. Số nợ mà ông Bá Dê phải trả cho phía Trung Quốc đủ để phá sản mấy lần nên không khó hiểu việc ông ta cam tâm tình nguyện kiếp trâu ngựa.

Cách xa cả ngàn cây số, một chàng trai cô đơn ngồi trước vườn thốt ra lời chúc từ đáy lòng.

- May là chúng ta giấu kín chứ nếu không để cánh nhà báo biết được thì nguy to.

Việc này vẫn chẳng ai ở Lạc Việt hay biết gì cả, ngoại trừ một người.

- Tương lai!

Tiếng khóc nấc của cô cứ thế kéo dài mãi cho đến khi mệt lả và ngủ th·iếp đi.

- Anh An! Bài này khó quá, giúp em với!

- Công Tiến! Tình hình dự án Xứ Sở Thiên Đường vì sao lại chậm như thế?

Vậy mà, cuối cùng cô vẫn gặp lại anh trong bộ dáng bết bát nhất.

Ái Lan nghĩ tới rất nhiều trường hợp xảy ra. Có thể là bố mẹ biết mình nhập viện nên tới thăm. Cũng như một ông lão nào đó đột nhiên lương tâm trỗi dậy bố thí cho mình. Hoặc một ông già xấu xí muốn nuôi cô để xả buồn.

- Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm là giỏi! – Tấn bực mình với nội dung chiếu trên Ipad

Cúp điện thoại, Công Tiến quay sang nói với người bên cạnh:

- Thì đúng là tôi sợ Xuân Đào nhúng tay đó! Các anh mau chóng bố trí vốn để nhập hàng đi, cứ đòi mua nợ hoài, bên vật tư không chịu bán đúng rồi. Tiền ứng trước nhiều như thế, trích ra một phần để làm kẻo có người tới điều tra thì toang.

Ái Lan nhìn An khuất dần đi không nói một lời, chỉ biết cúi gằm mặt, ôm chặt gối mà khóc. Nước mắt rớt lã chã như mưa nặng dần cho tới khi chuyển biến thành tiếng nức nở vỡ oà như suối. (đọc tại Qidian-VP.com)

An chỉ cần một cú điện thoại, Ái Lan đã xuất hiện trong phòng Vip, mọi chi phí đều được miễn.

- Xin lỗi anh! Đó là việc của bên dự án, em tuy chủ tịch tỉnh nhưng cũng không tiện can thiệp.

- Trước khác nay khác! Sau nhiều lần chậm tiến độ rồi đội vốn, bên trên đã dị ứng với vụ này rồi.

Cô nghĩ nhiều, rất rất nhiều, nhưng không ngờ đến người giúp mình là An, anh trai mưa thân thiết ngày nào.

- Anh thấy rồi đấy! Kéo dài tiến độ không ổn đâu, trung ương đã bắt đầu chú ý rồi.

Kể từ khi phải dứt bỏ tình yêu với Duyên, Tấn trở nên chuyên tu chính sự, lo nghĩ nhiều hơn về tương lai và đất nước.

An bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt dần trở nên mất tỉnh tảo. Những kỷ niệm vui vẻ khi xưa trở về khiến anh rơi vào nỗi buồn sâu thẳm.

Như bao người con gái khác, Ái Lan lựa chọn thỏa hiệp, trở thành công cụ mua vui cho những lão đại gia giàu có. Cô cứu được gia đình nhưng cái giá phải trả là tình yêu.

Còn bên Thổ Nhĩ Kỳ hợp tác ngầm với một số ông lớn Trung Quốc, đứng ra cho mượn tên chứ người Thổ không làm bất cứ thứ gì lên đất Lạc Việt cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng hít thở đứt quãng giống cơn đau hấp hối dày vò cơ thể nhỏ bé yếu đuối, cái gối ướt đẫm lệ sầu nhỏ gọt xuống giường kêu lộp bộp như tiếng bóp nghẹt con tim.

- Anh An! Em nói nè! Tối nay em rảnh á!

Trong đó là cuộc phỏng vấn của phóng viên với những nhân vật chủ chốt của dự án, ví dụ như Lương Bá Dê, chủ tịch hệ sinh thái Tân Hào Đại (gồm Tân Tiến, Hào Khí, Đại La) và tân giám đốc dự án Đỗ Trọng Lỗ.

Đáng lẽ khi An chia tay người yêu cũ, cơ hội của cô sẽ tới với khả năng chiếm trọn lấy trái tim anh ấy về mình.

công ty Trung Quốc chậm tiến độ vì có những thứ nguy hiểm cần đưa tới đúng vị trí. Họ lợi dụng quyền ưu đãi khi vận chuyển qua cửa khẩu và các tỉnh của dự án trọng điểm để tránh né kiểm tra, giá·m s·át.

Anh ta uống rượu với mực nướng Phú Quốc, ngồi trên sàn nhà được lát đá cẩm thạch, xung quanh trồng đầy những loài hoa quý hiếm, xinh đẹp và dịu dàng. Bên trên, ánh trăng sáng không mây, không sao chiếu rọi đôi mắt đượm buồn.

- Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi!

Anh ta chính là Lê Tấn, ủy viên bộ chính trị ngày nào, hiện mới thăng chức làm phó thủ tướng, phụ trách mảng kinh tế. xây dựng. Anh hiện tại đã cưới vợ, con gái một lãnh đạo lớn ở Đại La.

Tấn xem xong, rút ra một điếu thuốc lá, rít thật mạnh cho tỉnh táo rồi gọi tới số của Công Tiến, chủ tịch thành phố Sài Gòn đương nhiệm, cựu giám đốc dự án “Xứ Sở Thiên Đường” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước những lời dè bỉu của người lạ, cô khúm núm chịu đựng, đến khi gặp An, cô hổ báo cáo chồn. Nhiều khi sự thực còn khó hiểu hơn tiểu thuyết.

Nhưng thượng đế rất thích mở những sòng bạc với tiền cược là vận mệnh một đời. Ngay khi Ái Lan gấp rút tiếp cận và sắp trở thành người yêu chính thức của An thì cả nhà phá sản trong nợ nần. Cô buộc phải lựa chọn giữa việc nắm tay người mình yêu hoặc cứu lấy người nhà.

Án Lan mở miệng châm chọc như các nhân vật phụ não ngắn trong tiểu thuyết tàu. Thực ra bản thân cô biết rõ An là người tốt, sẽ không làm gì mình nên mới lớn lối như vậy.

- Anh An, có đứa nhỏ kia nói thích em!

An không hề cảm thấy vui. Dù rằng chính Ái Lan là người chê bai sỉ vả anh vô dụng, cố gắng cả đời cũng không thể chạm đến móng tay của những kẻ giàu có. Dù Cô cũng đã gây tổn thương rất nhiều cho trái tim nhân hậu muốn giúp đỡ người khác của An. Cuối cùng, An vẫn không muốn căm ghét cô.

An lầm lũi đi ra ngoài, trước khi đi vẫy nhẹ tay truyền cho Ái Lan năng lượng sự sống, giúp cô hồi phục khả năng làm mẹ và nói một câu:

Tiến giải thích rồi nói tiếp:

- Thôi! Hãy để cho mọi thứ trôi qua như những cơn gió, không lưu lại giấu vết mà chỉ thoang thoảng kỉ niệm.

- Không phải thứ gì cũng cần mua bằng tiền! Cuộc sống rồi sẽ tốt hơn thôi! – An cố gắng an ủi, nhưng không mấy tác dụng.

- Người đi trà lạnh anh ạ! Lúc trước còn nắm rõ chứ bây giờ thì mù tịt rồi…

-…

Lúc này, một bóng người lặng lẽ trở lại, đắp chăn cho cô, thở dài trong sự thương tiếc.

Ái Lan đã từng thực sự rất yêu An, ngay cả trong lúc An đã có người yêu cũng vậy. Mối tình thơ ngây tuổi học trò, dám yêu nhưng không dám nói cứ dây dưa mãi trong tâm trí cô lúc còn chưa trưởng thành.

Cô gái nhỏ bé mới ngày nào còn lẽo đẽo đi theo sau An, ríu rít không ngừng. Bây giờ đã trở nên thay đổi hoàn toàn như một người khác.

Phòng Vip tất nhiên tốt hơn bình thường, một không gian độc lập thiếu đi những lời cay độc của giường bên cạnh, rộng rãi, thoải mái, tiện lợi, đồ ăn ngon và luôn túc trực người phục vụ.

Chương 59: Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là vấn đề có phần phức tạp ở siêu dự án lớn nhất Lạc Việt. Bởi nó chậm tiến độ một cách khó hiểu và kỳ quặc.

Tiến chỉ cảm thấy những doanh nghiệp Trung quốc tham lam quá, nhưng anh ta không biết rằng, trúng thầu kiếm tiền chỉ là việc phụ, m·ưu đ·ồ chính của họ nằm ở chỗ khác.

Ngân sách nhà nước dồi dào, đủ để phân bổ cho dự án, vốn cũng cung cấp đủ, tạo mọi điều kiện về pháp lý, mặt bằng nhưng các nhà thầu vẫn cứ chậm, đùn đẩy cho nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi