Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Số phận Ái Lan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Số phận Ái Lan


- Em có việc nên vào trễ một chút, mọi người thông cảm.

- Chuyện! Phải giỏi cỡ nào mới trở thành giám đốc trong Xuân Đào được chứ!

- Tại vì nó ngon…

Bệnh viện HE Gia Lai,

-…

Ở xung quanh, đồi chong chóng khổng lồ cao ráo đang nằm im chờ ngày sử dụng.

Ông Linh giận đến muốn đập bàn nhưng nhìn thấy An có vẻ muốn mở miệng thêm lần nữa vội vàng đồng ý:

- Ôi trời! Nhìn có đến nỗi nào đâu mà tại sao lại thành ra như vậy?

Đầu tiên, tiền vốn bọn họ bỏ ra có thực sự lớn như vậy còn chờ kiểm tra sau. Tiếp theo nói đến giá, thời buổi bây giờ điện gió và điện mặt trời đang bị vứt xó vứt xỉnh, lỗ kinh niên trầm trọng mà đòi bán được giá cao thì chỉ có nằm mơ.

Y tá tiêm, đưa thuốc xong liền quay người đi, trong miệng lầm bầm:

- Không thể được! Giá thấp như thế còn không bằng tiền bán phế liệu, đây là điều không chấp nhận được.

Từng tiếng nói xung quanh như nhát dao cứa mạnh vào lòng Ái Lan.

An liếc mắt người đang nói, một ông chủ trẻ tuổi có hậu thuẫn của Trung quốc tên Nguyễn Mai Linh. Anh chỉ nhẹ nhàng đọc ra con số:

- 55 nghìn tỉ!

Sau khi giải quyết hợp đồng, An gọi điện về trụ sở tập đoàn cho Tuân và nói anh ta chỉ đạo công ty Đại Dương gấp rút chế tạo thiết bị phát điện thế hệ mới, vận chuyển tới Tây Nguyên.

- 50 nghìn tỉ!

- Hừ! Làm tiểu tam rồi mà còn nghèo như thế, đáng đời!

An khẽ dựa vào ghế và nói:

Mỹ Linh thực sự sa mạc lời với vị sếp trước mặt, cô không hiểu sao nhà hàng ngon lành chẳng đi mà lại thích xúc xích công nghiệp, có bổ béo gì đâu? Mà thôi kệ, tư duy của các lão lãnh đạo mấy ai hiểu được đâu.

Thực ra ngay từ đầu bọn họ đã thống nhất chỉ cần bán được sẽ bán, miễn trên 45 nghìn tỉ để trả nợ. Nhưng do tham lam muốn kì kèo thêm nữa nên bị bốc hơi 16 nghìn ti đồng. Đúng là thông minh quá nhiều khi lại phản tác dụng.

Những người này nói nghe có vẻ hợp lý nhưng thực ra lại có nhiều vấn đề.

Nhiều lần Ái Lan cũng giận muốn vứt bỏ, nhưng nhớ đến những lời mà mình lén nghe được khi bố mẹ cãi nhau thì lòng mềm nhũn.

Đây là lý do mà đợt trước Xuân Đào thâu tóm một loạt công ty có liên quan tới năng lượng, công nghệ và truyền thông. Mục đích của Xuân Đào tạo thành dây chuyền sản xuất nội bộ, giảm bớt phụ thuộc bên ngoài.

An nghi ngờ rằng Mỹ Linh có bệnh kín gì đó về thần kinh mà không chú tới cây xúc xích của anh to, dài với hình dáng bất thường, rất dễ gây hiểu nhầm với những cô gái.

- Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Tưởng ngây thơ chứ cáo già đó.

- Em có biết đâu! Em thấy buôn đất lãi nhiều quá! Mình lại chẳng có gì, sợ sau này con Lan nó tay trắng về nhà chồng bị khinh nên em mới làm liều, ngờ đâu. Em cũng vì con vì cái chứ ham hố gì. Mình đã khổ rồi, chẳng lẽ cũng để con bước ra đời nghèo khó như mình.

- Không sao! Chúng tôi cũng mới đến thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cái này, thấp quá!

Cô muốn thành tiểu tam ư? Cô phải làm gì khi xã hội đen dọa chặt tay của bố, phải làm gì khi em gái bị trường học gửi giấy nợ học phí, phải làm gì khi mẹ tần tảo từ sáng đến tối, ăn cơm muối vẫn không đủ trả lãi.

- Bệnh nhân Ái Lan đâu, có người nhà tới giúp đóng phí và chuyển giường bệnh nè.

- Để xem trẻ con như anh sẽ làm gì với “em gái mưa” cũ đây!

Mai Linh là người đại diện chung cho các ông chủ ở đây, theo lời ông nói, nhưng người khác cũng lên tiếng phản đối:

Mùi thuốc sát trùng cùng không khí khó thở đặc quánh lan tràn khắp phòng bệnh số 501, nơi tập trung những người mẹ mất con.

Ái Lan, một cô gái bình thường có gia đình nghèo khó đang nằm bơ vơ trong phòng bệnh lạnh lẽo. Cô không dám để cho bố mẹ, họ hàng biết vì sợ họ lo lắng, cũng không có một người đàn ông đáng tin cậy để dựa vào lúc này. Mọi uất ức tủi hờn chỉ có thể do bản thân mình gánh chịu.

- Như thế này! Chúng tôi tin tưởng năng lực của giám đốc nên quyết định sẽ nhường lại tất cả các khu điện gió, điện mặt trời của tỉnh Đăk Lăk và Gia Lai với tổng trị giá một trăm ngàn tỉ đồng. Đây là con số rất rẻ so với tiềm năng tương lai, thậm chí còn thấp hơn giá vốn ban đầu bỏ ra.

- 66 nghìn tỷ, số đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Văn An cứ thế, ngồi thẫn thờ làm những điều mình thích, cho đến khi cả mặt trời cũng không chịu được, sưởi nóng hòn đá dưới mông thì anh mới chịu trở về phòng họp.

Xuân Đào khi biết tin này chỉ cười nhạt, cô cảm giác đôi lúc An thú vị như trẻ con đang dỗi vậy. Vì không muốn bản thân chịu thua nên cố ý không liên lạc với cô.

- Này này! Thôi 66 nghìn tỉ cũng được.

- Có chuyện gì mà em hét toáng lên thế? Chỉ là cây xúc xích thôi mà! (đọc tại Qidian-VP.com)

- 60 nghìn tỉ! – An không tranh luận với những ông chủ mà chỉ đơn giản giảm giá xuống. Bây giờ anh độc quyền bên mua, giá bao nhiêu do anh định ra.

Nhiều người cứ bảo kiếm việc mà làm, vậy làm việc gì? Thời buổi khó khăn, thất nghiệp hàng loạt, một đứa con gái chưa có nhiều kinh nghiệm cùng lắm được mười triệu một tháng, đã thế còn có thể nợ lương, váy áo tốn kém, rồi tiền này tiền nọ đủ sống là may rồi chứ đừng nói dư dả giúp nhà vài chục triệu trả lãi hàng tháng.

Xuân đào cười gian tà nhấn gửi thông tin về một cô gái bị đánh ghen đến sẩy thai, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là Ái Lan, em gái mưa thời trước của An. Đừng tưởng rằng cô thực sự không quan tâm gì đến An. Người yêu cũ và em gái mưa của anh ta luôn nằm trong diện quan sát.

Trước kia họ được đặt chung phòng với những phụ nữ mới sinh xong, nhưng sau một vài trường hợp bị tâm lý khi nhìn thấy những hoàn cảnh trái ngược với mình, bệnh viện rất ăn ý sắp xếp họ riêng ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nằm viện cả mấy ngày rồi, đến cả một cái bóng cũng chẳng thấy tới thăm. Đáng đời!

- 50 nghìn tỷ cũng được, chúng tôi đồng ý!

- Đúng vậy! Chúng tôi kiên quyết không đồng ý mức giá này.

- v.v

Hai người chậm rãi đi xuyên qua thảm cỏ xanh mơn mởn, thấp thoáng những giọt nước trong vắt tưới mát cho đời. Trước mặt là cánh cổng sắt màu xanh lam của bầu trời và những người công nhân mặc đồ trắng như mây.

Người giàu có sao hiểu được nghèo khó khổ sở thế nào. Họ không trách người khác được, chỉ biết tự trách mình vì sao quá tham lam và ngu dốt. Chính sự ngu dốt của họ tạo ra bi kịch của Ái Lan. Rồi bi kịch của Ái Lan vô tình tạo ra nhiều vấn đề khác, tạo thành dòng chảy không bao giờ ngừng của một xã hội hỗn loạn.

Mặc dù cơn giận trong tim và nỗi phẫn uất như muốn gào thét phá lồng ngực chui ra nhưng cô chỉ im lặng nhẫn nhục. Bởi vì Ái Lan biết trong xã hội này không nên kể cho người ta nghe về bất hạnh của mình, chín người trong số họ không quan tâm, một người còn lại sẽ coi đó thành chuyện cười lúc nửa đêm.

- Anh quả nhiên thông minh, biết xu hướng của thế giới là điện sạch. Đi đầu thì mới mau giàu được.

Cũng dễ hiểu thôi, chẳng có nỗi đau nào bằng nỗi đau của người mẹ mất con, cũng không có niềm vui bằng niềm vui với những sinh mạng bé nhỏ. Khi tâm lý tương phản quá lớn sẽ khiến cho người ta có những hành động điên rồ.

Thực ra, nếu họ đúng là những người đầu tư vì phát triển thì An sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng về bản chất họ chỉ biết đầu cơ điện sạch do Trung Quốc hậu thuẫn, muốn kiếm lời nhanh chóng và cực kì tham lam.

An nghiêm mặt, không chào hay cười với bất kì ai, bình tĩnh ngồi trên vị ví trí chủ tọa và giải thích hời hợt:

An đứng dậy, thậm chí còn không thèm bắt tay với họ, chỉ ra lệnh cho thư ký cầm hợp đồng đã soạn sẵn ra ký tên.

- Chúng tôi muốn cống hiến cho nước nhà, nhưng giá đưa ra tối thiểu cũng phải bằng vốn chứ, đằng này lại cắt ngang gần 50%.

- Này! Đến giờ thay thuốc rồi!

Các ông chủ béo ục ịch mặc đồ hiệu vừa nói vừa lấy khăn tay xoa bớt mồ hôi trên trán. Họ thật sự muốn chửi thề vì phòng nóng như lò hơi lại chẳng có cái quạt nào. Hơn nữa tên giám đốc nhà quê này bắt họ đợi cả ngày trời, nếu không phải vì tiền thì ai thèm ở đây.

Một nữ y tá đẩy xe chở thuốc lầm lũi tới bên giường của Ái Lan, giọng nói của cô chứa đầy sự khó chịu và thiếu kiên nhẫn. Bởi vì bản thân Ái Lan chẳng giàu có gì, không đóng đủ tiền viện phí mà chỉ trả trước một phần.

- Thôi! Người ta khổ lắm rồi! Tuy làm việc không chính đáng nhưng dù sao cũng đã bị trời phạt.

Ngay lúc này, bỗng có một bác sĩ đi vào gọi tên:

- Thấy không! Con đó làm tiểu tam bị đánh sẩy thai đó!

Rất nhiều người tung hô nịnh nọt nhưng An không mấy để ý đến. Anh cười lạnh trong lòng vì biết họ chỉ xem mình như thằng ngu, nhưng thực sự ai ngu còn chưa biết được đâu, ba mươi chưa phải là tết.

- Chậm thêm thì còn giảm nữa.

- Tốt, hợp tác vui vẻ!

- Đúng đấy! Đúng đấy! Nhìn giám đốc là biết năng lực đỉnh cao, nhìn xa trông rộng.

- Anh! Sao anh lại ăn xúc xích! (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ta không hề nhỏ tiếng nên Ái Lan nghe được rõ ràng, cô cũng chỉ đành cắn răng ngậm ngùi nuốt nước mắt. Bởi vì cô không có bảo hiểm, cũng chẳng nhiều tiền nên chỉ có thể mặt dày nằm lại đây thôi.

Chương 58: Số phận Ái Lan

- Vậy thì tốt! Em cứ sợ là phải để mọi người đợi lâu. Thôi không dài dòng nữa, ta vào chủ đề chính. Xuân Đào muốn mua lại toàn bộ hệ thống điện gió, điện mặt trời của các vị, miễn giá cả hợp lý thì Xuân Đào đều mua. - An mở đầu vào công việc một cách gọn gàng.

Ít người biết rằng, tiền mà Ái Lan kiếm được nhờ theo đại gia đều gửi về quê để nuôi em nhỏ ăn học và trả lãi vay cho bố mẹ do lỡ trót dại đu đỉnh sốt đất. Nhiều cây vàng cùng những món đồ đắt giá đều hóa thành bọt biển cùng với vụ nổ bong bóng bất động sản.

Thậm chí bố mẹ cô còn phải bán nhà trả nợ, đi bán vé số kiếm sống. Dù vậy, khoản lãi phải trả hàng tháng vẫn là cái gì đó rất khủng khiếp.

- Chào giám đốc!

Tập đoàn điện lực có sớm cũng phải năm sau mới chấp nhận mua điện số lượng lớn của các đơn vị bên ngoài. Chờ tới tận lúc đó thì đừng nói là thu hồi vốn, sợ rằng nhiều người sớm bị tiền lãi ép trở về trắng tay,

Văn An vẫy tay chào với mọi người một cách thân thiện, gọi tên từng người như kiểu đã quen từ lâu. Nhưng khi đi vào trong phòng họp xa hoa thì lại là câu chuyện khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Số phận Ái Lan