Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Thần C·h·ế·t là trai ế?
Những người đang nói là cậu ấm nhà giàu khá giả, họ thấy An và Viễn không giống người có tiền, chưa từng đi châu âu nên cố ý nói móc để gây khó xử, đồng thời cũng khoe khoang bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thế nào! Mình không lừa bạn đúng không, ở Sài Gòn có rất nhiều gái xinh! Mạnh dạn làm quen đi nào! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Em có việc gấp, không thể đi được, nếu cần thiết thì nhờ anh đại diện thay cho tôi!
"Thật đẹp! Đúng gu của mình"
Dương rất tham tiền, hồi đó vì không nhận được tiền đút lót từ tay Viễn nên đã lén chuyển các hợp đồng do Viễn phụ trách qua cho kẻ khác biết điều hơn.
- Ủa! Hai việc có liên quan gì sao?
Tính cách của "Thần C·hết" khá kỳ quặc, không muốn cầm quyền nên giao lại cho bạn thân Lý Viễn đại diện.
Người khác thích lướt web, anh thích đọc sách. Người khác thích thành phố náo nhiệt, anh thích núi rừng yên tĩnh. Người khác thích chơi game, đi phượt, anh thích nấu ăn, đi bộ. Người khác thích nói chuyện drama, gái gú, anh lại thích lịch sử, chính trị.
Không cần nói nhiều, người muốn hiểu sẽ hiểu. Nhưng Lý Viễn thì không nhẹ nhàng như thế:
Một chàng trai bình thản ngồi trong góc, đôi mắt trầm tĩnh nhìn xa xăm, đầu tóc hơi rối nhưng cũng không quá loạn. Quần áo nhăn nheo đủ mức cơ bản . Khuôn mặt lạnh nhạt nở nụ cười gượng gạo. Cơ thể hơi mập, không đến nỗi xấu nhưng vứt vào trong biển người thì chẳng có gì nổi trội.
Bởi vì Duyên là một người đẹp, nên bạn bè cô có mặt hôm nay cũng đều xinh xắn, đáng yêu, mỗi người mỗi vẻ. Đơn thuần nói về nhan sắc cũng không thua cuộc thi hoa hậu bao nhiêu.
- Chào chị! Em là Văn An, bạn của Duyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì không khí căng thẳng lên một cách đột ngột nên Duyên cũng không biết làm thế nào.
Tất cả mọi thứ đều cho thấy đây là một chàng trai yếu đuối, lôi thôi và tầm thường, không có gì lạ.
Nhưng dù thế, chẳng ai dám xem thường "Thần C·hết" sức uy h·iếp của anh tương đương với nguyên thủ năm cường quốc mạnh nhất thế giới cộng lại.
An thì không dẻo mỏ như Viễn, chỉ nhẹ nhàng bình xét:
An chỉ im lặng không trả lời. Ai cũng biết anh nhắc đến Paris chỉ như một phép so sánh để làm nổi bật tài năng của Duyên vì Paris nổi tiếng bậc nhất thế giới về các món bánh ngọt.
Tuân biết rõ cuộc họp này quan trọng nên nhắc nhở cho cô biết. Nhưng Đào lúc này không quan tâm đối phương là ai, cho dù tổng thống Hoa Kỳ cô cũng chẳng thèm để ý đến vì "Thần C·hết" quan trọng hơn.
- Có chứ! Ảnh chụp từ Iphone không thể hiện được 1/10 nhan sắc của Duyên, rõ ràng công nghệ quá kém.
Đây là nhận xét đầu tiên của An đối với Đào. Mặc dù đang mặc một bộ trang phục kín đáo, nhưng vóc người nóng bỏng đầy hấp dẫn của cô không thể bị che lấp.
"Thật may! Vẫn còn kịp!"
Anh giống như một gốc cây xanh mọc giữa đồi trọc, làm điều gì cũng khác số đông còn lại.
- Đúng vậy, em nói thử xem, biết đâu có dịp chúng ta đi cùng.
Người nói theo Dương tên Sơn, hồi trước cạnh tranh cùng đợt với Viễn và chiến thắng nhờ vào đạo lý "đối nhân xử thế".
- Bánh rất ngon, mềm mại như xốp, đặt vào miệng tan ngay như sữa bò, nhân bên trong thì béo ngọt vừa đủ, không nhạt, không ngán. Cảm giác không thua gì những tiệm bánh hàng đầu ở Paris.
- Hai người úp úp mở mở cái gì đấy, đừng có nói là chê bánh của Duyên nha!
Chuẩn bị xong công việc, Xuân Đào nhanh chóng khởi hành đi tới cửa tiệm của em gái, dù chỉ cách vài cây số nhưng cô không muốn lãng phí một giây, một phút nào.
Chân lý thì có thể chưa có nhưng chói qua tim thì đã chắc cú mười mươi.
- Anh Dương nói quá đúng! Bởi thế nên anh mới lên làm tổ trưởng, còn ai kia chỉ là kẻ thất bại.
Trong đó Thần C·hết được công nhận mạnh nhất Lạc Việt, cũng như mạnh nhất thế giới.
Thần C·hết chẳng phải bạn của Duyên, Hơn nữa nhà cũng không tại cố đô Sài Gòn. Phương thức liên lạc càng khó biết hơn.
Lý Viễn nói móc đối phương như vậy bởi vì đó là người quen cũ, Lê Công Dương, phụ trách hướng dẫn cho Viễn hồi còn thực tập ở tập đoàn Xuân Đào.
Ở kiếp trước, mọi thông tin liên quan đến Thần C·hết đều bị xóa sạch sẽ, tất cả chính phủ đều sợ hãi có người chọc giận “Thần C·hết” nên không để lộ lý lịch.
Đúng lúc này, cô thấy một thân ảnh mở cửa đi vào liền vui mừng đứng dậy vẫy tay.
Nhưng Đào biết rất rõ, chính người này tương lai sẽ trở thành đấng bất tử mạnh nhất thế giới, nắm trong tay siêu năng lực tối thượng điều khiển sống c·hết của tất cả sinh vật, bao quát của cả chính anh ta.
- Vâng! Chủ tịch.
Cũng bởi vì tích cách của mình mà anh thường bị xa lánh và không có nhiều bạn. Ngay cả bạn gái quen nhiều năm cũng chia tay để theo người khác "dễ ở" hơn.
Bỗng Duyên chen ngang cắt đứt việc chuyện trò của hai người bọn họ. Tuy lần đầu gặp mặt chính thức ngoài đời thực nhưng cô vẫn có thể nói cười tự nhiên.
- Hừ! Người lớn rồi! Nói gì cũng phải uốn lưỡi vào! Đừng có đặt điều nói xấu. Thế là không tốt!
Khuôn mặt cân xứng, nụ cười ngọt ngào với đôi môi quyến rũ giống như bông hoa hồng nở rộ. Điểm c·hết người nhất là sự tự tin, mạnh mẽ và phong cách nữ vương của cô. Tất cả hòa quyện lại theo một công thức hoàn hảo, làm cho An bỗng nhớ tới câu thơ "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ. Mặt trời chân lý chói qua tim"
- Viễn đang nói với An, quen biết Duyên qua mạng lâu rồi, nay gặp ngoài đời thực mới biết Iphone chụp ảnh chất lượng kém.
An nãy giờ ăn khá nhiều bánh ngọt nên nhận xét như thế để làm vui lòng người làm bánh. Nhưng trên bàn lúc này có một nhóm người đá đểu:
Ở kiếp trước, Lạc Việt có ba người thuộc top 10 mạnh nhất thế giới gồm có "Thần C·hết" "Lục Địa Hoàng Đế" "Hắc Ám Bá Chủ".
Đào thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Cô vừa chào hỏi mọi người vừa liếc nhìn An, tâm trí của cô tập trung cao độ về người đàn ông này. Bởi vì đối phương chính là "Thần C·hết" kẻ thống trị tối cao của thời đại siêu năng.
Ở tương lai, chỉ cần có một bức ảnh chụp chung với "Thần C·hết" treo trên tường, cả nước Lạc Việt này sẽ không ai dám làm mất lòng người đó chứ đừng nói đến hãm hại, gây chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
-------------------------------------
Trong đầu Xuân Đào lúc nào cũng đang nghĩ cách tiếp cận đối phương, nhưng cô tựa hồ quên mất trường hợp đối phương sẽ chủ động làm quen mình.
- Anh Tuân, hủy toàn bộ cuộc hẹn của em trong hôm nay, dời lại qua những ngày khác phù hợp, thời gian anh tự xem xét.
An là một người có tính cách và sở thích kỳ quặc.
- Ôi trời! Anh bạn đây nói chuyện ngọt thế, hao gái lắm đấy! Duyên coi chừng bị lừa! - Một người bạn của Duyên thấy Viễn múa mỏ liền trêu chọc, cô vào đời từ sớm nên ít bị ảnh hưởng bởi mấy lời có cánh này.
- Bạn kén quá đấy, ở đây nhiều bé xinh thế này mà không ai làm bạn hài lòng được.
- Đông vui quá nhỉ, đang rảnh rỗi nên chị sẽ ghé qua chỗ em, em bảo mọi người chờ một chút nhé!
"Có thể do Lý Viễn mời, hai người họ là bạn thân trùng hợp gặp nhau rồi đi chung, chuyện có thể xảy ra." Đào nghĩ đến mối quan hệ giữa Viễn và Thần C·hết liền đưa ra phán đoán. Cô cố gắng bình tĩnh, cười nói:
- Đi cùng thì chắc hơi khó, chúng tôi răng yếu, không "cắn" được nhiều như anh để đi du lịch!
- Nghe em nói như vậy chắc chúng ta có chung sở thích rồi, em thường hay đến tiệm nào vậy? Anh cũng thường xuyên ghé các tiệm bánh ở Paris khi du lịch châu âu! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi thế, dù rất muốn gặp nhưng Đào không tìm ra được cơ hội, chẳng hiểu sao vô tình anh lại có mặt ở đây.
- Chị!
Tối nay Xuân Đào có cuộc hẹn cực kỳ quan trọng với Bộ trưởng bộ tài chính Hoa Kỳ, các tập đoàn lớn, lãnh đạo cấp cao của Lạc Việt, nhiều người tai to mặt lớn có địa vị cao hơn cô nên về đạo lý ứng xử thì cô không có quyền dời lịch hay trễ hẹn với họ.
Dương thấy thằng đệ của mình biết điều như thế thì rất hài lòng. Hôm nay anh ta có mặt ở đây không phải do Duyên mà bởi vì biết Duyên là em gái của chủ tịch nên chai mặt tới hỗ trợ để tiếp cận.
- Chủ tịch! Những cuộc hẹn khác bình thường, nhưng cuộc họp mặt với bộ trưởng bộ tài chính Hoa Kỳ khó mà dời được.
- Chưa thấy có ai thích hợp hết!
Chương 6: Thần C·h·ế·t là trai ế?
Nghe thấy Duyên nói, Dương và Sơn lập tức đứng dậy, nghiêm chỉnh cúi đầu chào lãnh đạo.
Một số người khác biết thân phận của Đào cũng vội vàng đứng dậy khom người để thể hiện tôn trọng. Những người còn lại thì chỉ đơn thuần đứng dậy để chào, và An là một trong số đó.
Cô nói xong liền dừng cuộc gọi, ngay lập tức, cô nhấc máy bàn lên gọi cho Tuân, một tay cuốn lấy áo khoác:
Lý Viễn thấy An cứ im lặng ăn uống một mình bèn thúc d·ụ·c đi bắt chuyện với gái. Anh biết An tuy chia tay đã lâu nhưng trong lòng còn nhiều tâm sự không vui nên muốn giúp đỡ bạn mình. Lần này đúng dịp An tới Sài Gòn chơi, Viễn liền dẫn tới chỗ của Duyên để giải sầu.
Thật lòng mà nói thì cô muốn bảo vệ bạn của mình hơn, nhưng Dương dù sao cũng mang tiếng nhân viên của chị mình tới giúp đỡ nên cô không tiện ngắt lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.